»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Tư Đồ Kiêu Hùng cười rạng rỡ nói:
– Hì hì, đương nhiên rồi. Hy sinh năm cường giả bên ta nếu vẫn không lấy được thì chẳng phải là lỗ to?
Tư Đồ Kiêu Hùng tùy ý phẩy tay nói:
– Không cần lo lắng, ta sẽ không ra tay với các ngươi. Ta giao Ma La hoa cho Mộc Đỉnh, hắn muốn ta thề không được ra tay với các ngươi mới đồng ý. Hì hì, lần này luyện chế đến năm bao Ma La phấn, các ngươi nói đi, ta dựa vào cái gì giết Bát gia?
Lão tổ tông của Liễu gia, văn sĩ trung niên, gia chủ của Bộ gia, Bộ Kinh Vũ thở phào nhẹ nhõm. Tuy Bộ gia, Liễu gia có quan hệ bình thường với Mộc Đỉnh Dược Vương nhưng năm đó tổ tông hai nhà kết nghĩa với tổ tông Mộc gia. Mặc dù Mộc Đỉnh Dược Vương làm người cổ hủ, trừ luyện dược ra không quan tâm thứ gì, nhưng nghĩ đến nguồn gốc tổ tiên nên thuận miệng nhắc một câua, cắc Tư Đồ Kiêu Hùng không dám làm bậy.
Nghĩ thông, lão tổ tông của Liễu gia, văn sĩ trung niên, gia chủ của Bộ gia, Bộ Kinh Vũ mắt sáng rỡ. Tư Đồ Kiêu Hùng nói đúng, con rồng Bát gia phát triển quá nhanh, sợ là mấy năm nữa ba gia tộc sẽ tuột hậu, hai tay dâng lên Dược Vương thành.
Văn sĩ trung niên, gia chủ của Bộ gia, Bộ Kinh Vũ trầm ngâm một lúc sau lắc đầu, khẽ thở dài:
– Tư Đồ huynh, tuy rằng có Ma La phấn nhưng thực lực của Yên Vũ sơn trang quá mạnh, cho dù ba gia tộc chúng ta phát động hết cường giả nhưng e rằng sẽ tử thương thảm trọng.
Hôm đó Bát gia mang theo một trăm cường giả Chiến Suất cảnh đi dạo một vòng Dược Vương thành. Cộng lại cường giả Chiến Suất cảnh của ba gia tộc chỉ hơn một trăm người nếu Yên Vũ sơn trang còn ẩn giấu cường giả nào thì tiêu đời.
Tư Đồ Kiêu Hùng cười bí ẩn nói:
– Ha ha ha ha ha ha! Ta đã có sắp xếp rồi.
Tư Đồ Kiêu Hùng bưng tách trà lên nhấp một ngụm, gây tò mò một lúc sau mới lên tiếng:
– Chẳng phải Bát gia chú trọng Tiêu Lãng sao? Nếu Tiêu Lãng gặp nạn thì Bát gia có đi cứu không? Nếu Bát gia đi cứu thì có dẫn người theo không?
– Diệu, Tư Đồ huynh quả nhiên thần cơ diệu toán, ha ha ha ha ha ha!
Lão tổ tông của Liễu gia, văn sĩ trung niên, gia chủ của Bộ gia, Bộ Kinh Vũ liếc nhau.
Văn sĩ trung niên, gia chủ của Bộ gia, Bộ Kinh Vũ vỗ quạt cười to bảo:
– Nếu Bát gia đi cứu người thì chúng ta dẫn người san bằng Yên Vũ sơn trang, chờ Bát gia trở về thì chúng ta chặn giết giữa đường. Ha ha ha ha ha ha! Con rồng qua sông này sẽ biến thành tử long! Ta đã nói mà, sao Chiến Thiênhi ền chất mau chóng vực dậy đấu chí như vậy, thì ra là Tư Đồ huynh sắp đặt nhiệm vụ bí mật cho hắn. Tư Đồ huynh, đây là một công đôi việc, khâm phục, khâm phục.
– Bát gia phải chết, Tiêu Lãng cũng chết, không phải ai cũng có thể đán hmặt Tư Đồ Kiêu Hùng ta! Ha ha ha ha ha ha!
Tư Đồ Kiêu Hùng cười to. Văn sĩ trung niên, gia chủ của Bộ gia, Bộ Kinh Vũ, lão tổ tông của Liễu gia cười hùa theo. Ba con cáo già trước đủ loại lợi ích lần nữa hình thành liên minh vững bền.
Xem ra Dược Vương thành lại biến động.
….. …. …. …. …..
Năm người Tiêu Lãng cùng hai đạo sư được sắp đặt ngụ ở sân riêng phía đông Hỏa Phượng võ viện.
Sân có hai tầng, Nhã phu nhân Liễu Nhã, Bộ Tiểu Man đương nhiên chiếm tầng hai, may mà tầng một đủ phòng. Năm người Tiêu Lãng mỗi người một phòng.
Hỏa Phượng võ viện cực kỳ rộng lớn, bên trong đầy đủ tiện nghi. Ngoài sân có hai thị nữ chờ phụ trách sinh hoạt, mọi người cư ngụ thoải mái.
Tư Đồ Chiến Thiên ổn định xong nói muốn đi tham quan Hỏa Phượng võ viện, rời đi một mình. Nhã phu nhân Liễu Nhã dặn dò vài câu, nói là đi tham quan thì tùy nhưng đừng xugn đột với người ta. Ngày mai là toàn bộ đệ tử mười thành võ viện tây bộ đến đông đủ bàn bạc chuyện thi đấu, hôm sau nữa mới chính thức bắt đầu.
Tiêu Lãng lạnh nhạt vâng dạ, đi vào trong phòng tu luyện. Bộ Tiểu Sát, Bộ Tiểu Man, Mộc Phi Ngư không chịu nổi buồn chán, kết nhóm đi tham quan Hỏa Phượng võ viện. Nhã phu nhân Liễu Nhã liên tục chạy đi mấy ngày thấy hơi mệt, trở về phòng ngủ bù. Đạo sư họ Tề của Phi Tuyết võ viện có tới Hỏa Phượng võ viện vài lần rồi nên không hứng thú tham quan.
Đến buổi tối, ba người Bộ Tiểu Man tràn đầy hưng phấn trở về, vẻ mặt kích động. Đặc biệt là Bộ Tiểu Man, nói líu ríu không ngừng, khen nức nở Hỏa Phượng võ viện rộng lớn, nhiều đệ tử, tố chất đệ tử cường đại. Tư Đồ Chiến Thiên chưa trở về nhưng có nhờ hộ vệ trong học viện nhắn lại là gã không về ăn cơm.
Tiêu Lãng yên lặng ăn cơm, thầm nghĩ Tư Đồ Chiến Thiên coi như thông minh, tránh cho hai người đối diện ăn chung mâm thì lúng túng. Mắt Nhã phu nhân Liễu Nhã chớp lóe ánh sáng, cười đáo lời Bộ Tiểu Man, thỉnh thoảng yêu kiều cười. Đạo sư họ Tề của Phi Tuyết võ viện nhìn mê mẩn suýt cắn trúng lưỡi.
Tiêu Lãng ăn xong lau miệng sạch sẽ quay về phòng mình, lại bắt đầu tu luyện. Nhã phu nhân Liễu Nhã nghỉ ngơi một buổi chiều, tinh thần tràn đầy kéo Bộ Tiểu Man đi ra ngoài. Bộ Tiểu Sát, Mộc Phi Ngư thậm thà thậm thụt đi ra ngoài, chắc là tìm các cô nương trong kỹ viện Hỏa Phượng thành, giao lưu tâm đắc võ đạo.
Nửa đêm, khi mọi người đều trở về thì Tư Đồ Chiến Thiên say khướt bò về. Tư Đồ Chiến Thiên bước vào nhà, mắt liếc phòng Tiêu Lãng, hừ hừ vài tiếng trở về phòng mình. Đạo sư họ Tề của Phi Tuyết võ viện chưa ngủ thấy bất đắc dĩ, xem ra hai người này khó giải hòa, hy vọng lúc thi đấu đừng nội chiến.
Ngày hôm sau, Nhã phu nhân Liễu Nhã, đạo sư họ Tề của Phi Tuyết võ viện dậy rất sớm. Nhã phu nhân Liễu Nhã ăn mặc đẹp đẽ, cố ý mặc lễ phục màu đen, vóc dáng thướt tha nổi trội đường cong hút hồn, đôi mắt đa tình đưa làn thu ba, như là hồ ly tinh. Thân dưới đạo sư họ Tề của Phi Tuyết võ viện nổi lều trại, liên tục nuốt nước miếng.
Hôm nay là ngày các học viện chạm mặt, do thành chủ Hỏa Phượng thành tuyên bố quy tắc thi đấu, không liên quan đến đám Tiêu Lãng. Nhã phu nhân Liễu Nhã, đạo sư họ Tề của Phi Tuyết võ viện chậm rãi rời đi. Tiêu Lãng lại chui vào phòng, Tư Đồ Chiến Thiên một mình rời đi. Ba người Bộ Tiểu Man, Bộ Tiểu Sát, Mộc Phi Ngư tiếp tục đi dạo trong Hỏa Phượng thành.
Thật ra Bộ Tiểu Man rất muốn mời Tiêu Lãng cùng đi tham quan với mình nhưng tiếc là hắn không cho nàng cơ hội, cũng không có dịp ở chung một mình, nàng không có can đảm đưa ra lời mời trước mặt đám đông.
Sau bữa cơm trưa, Bộ Tiểu Man nổi can đảm định mời Tiêu Lãng, bất ngờ là hắn một mình đi ra sân làm nàng ngập ngừng muốn nói lại thôi, mặt đỏ gấc.
Tiêu Lãng cố ý làm như vậy, một mình hắn đi trong Hỏa Phượng thành, liếc nhanh bố cục võ viện. Cuối cùng Tiêu Lãng đi ra cửa Hỏa Phượng thành, vào trong một khách điếm.
Tiêu Lãng tiến vào khách điếm, không ngoài ý muốn thấy một nam nhân nhỏ gầy tai phải đeo khuyên tai bạc ngồi ở bên trong đại sảnh uống trà. Thiên Tầm cũng không thấy bất ngờ khi Tiêu Lãng tìm ra gã, vì lúc đến Hỏa Phượng thành gã có ra ám thị với hắn.
Đi vào trong phòng, Thiên Tầm rót ly trà cho Tiêu Lãng, ngồi xuống ghế đối diện.
Thiên Tầm mỉm cười hỏi:
– Công tử ở trong võ viện có được không?
Tiêu Lãng ngại ngùng cười nói:
– Thiên Tầm đại ca cứ kêu ta là Tiêu Lãng thì được rồi, ta không phải là công tử gì.
Tiêu Lãng bất đắc dĩ nói:
– Ta muốn ở chỗ ngươi tu luyện một buổi chiều, né tránh một người.
Thiên Tầm không khách sáo, xưng hô thẳng tên hắn:
– Là nữ nhân đúng không? Tiêu Lãng huynh đệ thật là có phúc.
Thiên Tầm cười toe toét, gã biết rõ thân phận của thiếu niên trước mắt, kết bạn với hắn vào lúc hắn cơ khổ, còn xây dựng tình cảm làm gã thấy vô cùng may mắn. Tất nhiên Thiên Tầm thật lòng thích thiếu niên giản dị này.
Tiêu Lãng cười cười không giải thích thêm:
– Hì hì.
Thiên Tầm đưa một đạn tín hiệu cho Tiêu Lãng, nghiêm túc nói:
– Tiêu Lãng huynh đệ, trong Hỏa Phượng võ viện có cao thủ, ta không đi vào được. Nhưng ngươi nhớ kỹ, nếu gặp nguy hiểm thì lập tức phát tín hiệu ngay. Chỉ cần ngươi phát tín hiệu thì dù có liều mạng ta cũng quyết tìm đến ngươi.
– Đa tạ Thiên Tầm đại ca!
Tiêu Lãng không chối đẩy, nhận lấy đạt tín hiệu, sau dó khoanh chân trên giường, bắt đầu tu luyện.
…
Chờ khi Tiêu Lãng Tiêu Lãng xong thì đã là lúc lên đèn!
Thiên Tầm thấy Tiêu Lãng tỉnh lại lập tức ra khỏi phòng, không lâu sau bưng lên mâm đồ ăn, rượu ngon. Tiêu Lãng đúng là đã đói, buổi sáng bị ánh mắt u oán của Bộ Tiểu Man làm no lửng bụng, giờ hắn đang muốn ăn một bữa cho đã.
Trong lúc ăn cơm, Tiêu Lãng nêu câu hỏi:
– Thiên Tầm quen biết Cô Cô không?
Thiên Tầm ngẩn ra sau đó cho đáp án lấp lửng:
– Không quen nhưng có biết tiếng của Thanh Y tiểu thư.
Tiêu Lãng tiếp tục hỏi:
– Cô Cô của ta rất nổi tiếng?
– Ừm! Rất nổi có tiếng.
Thiên Tầm uống hớp rượu, nhìn Tiêu Lãng, cười nói:
– Tiêu Lãng huynh đệ cũng sẽ nổi tiếng, nếu sau này có bay lên trời đừng quên Thiên Tầm là tốt rồi.
Tiêu Lãng rất chân thành nói:
– Có chuyện gì ta không thích nói ra miệng nhưng lòng nhớ kỹ.
Thiên Tầm lại đổi xưng hô:
– Ha ha ha ha ha ha! Lãng huynh đệ, ta biết ngươi muốn hỏi cái gì.
Cách gọi này càng thêm thân thiết.
Thiên Tầm ngại ngùng gãi đầu nói:
– Có việc ta thật sự không thể nói, ngươi cứ đi hỏi Bát gia hoặc Thanh Y tiểu thư đi. Lãng huynh đệ, ngươi đừng làm khó đại ca.
Tiêu Lãng cười khổ nói:
– Thôi được rồi.
Trong lòng Tiêu Lãng khẳng định một điều, Cô Cô là đại nhân vật? Quay đầu nghĩ lại, trước khi Cô Cô bị liệt từng ra tay mấy lần, mạnh mẽ đến kỳ cục, Bát gia có thực lực cường như vậy cũng không bằng một móng tay. Người như vậy, đẹp như vậy hiển nhiên là đại nhân vật.