»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Tiêu Lãng nhếch môi kêu lên:
– Cô Cô!
Căn phòng không lớn, bên trong trang trí rất đơn giản, một chiếc bàn tròn, một bàn trà, vài cái ghế. Bên cạnh bàn trà có một nữ nhân ngồi. Không nhìn ra nữ nhân bao nhiêu tuổi, diện mạo rất đẹp. Nếu nói Bộ Tiểu Man là bách hợp hé nụ thì nữ nhân này là mẫu đơn nở rộ, trang nhã, ưu mỹ. Rất khó tưởng tượng trong sân rách nát có một nữ nhân tuyệt sắc như vậy cư ngụ.
Tiếc rằng nữ nhân ngồi trên xe lăn bằng gỗ, đôi chân rũ xuống. Thấy Tiêu Lãng đi vào, nữ nhân dùng tay xoay bánh xe dựa vào bê cạnh bàn tròn, hiển nhiên tay chân không tiện hành động.
Một phòng ba người, một người què, một tên ngốc.
Cô Cô cười gật đầu, nói:
– Lãng nhi trở lại rồi, ăn cơm đi.
Tiêu Lãng và đồ ngốc tên Tiểu Đao lập tức ngồi quanh bàn, bắt đầu ăn cơm.
Đồ ăn không nhiều, một món canh, một món rau, một món thịt.
Đồ ngốc tên Tiểu Đao vóc dáng cao to chiếm một nửa bàn, ôm bát to vùi đầu ăn. Cô Cô ăn cơm động tác ưu nhã, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Tiêu Lãng. Tiêu Lãng thì không ngừng gắp đồ ăn cho Tiểu Đao. Khi Tiêu Lãng gắp đồ ăn Tiểu Đao sẽ ngừng lại, nhếch môi cười ngây ngô rồi tiếp tục và cam.
Một bữa cơm yên lặng mà ấm áp. Tiểu Đao ăn xong cười cười, đạp bước chân nặng nề đi ra khỏi phòng. Tiêu Lãng dọn bàn ăn, động tác quen thuộc. Cô Cô di chuyển xe lăn đến bên cạnh bàn trà, cầm một quyển sách yên lặng đọc.
Tiêu Lãng thu dọn xong ra ngoài một lát, bưng chậu nước nóng vào đặt trước mặt Cô Cô. Tiêu Lãng khom lưng cởi giày cho Cô Cô, cầm đôi chân ngọc như hoa sen cẩn thận chà rửa. Cô Cô đọc sách, không nhìn Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng rửa chân rất chậm, tay mấp máy xoa bóp. Cô Cô vẫn tập trung đọc sách, mãi khi Tiêu Lãng rửa chân xong nàng mới đặt sách xuống.
Cô Cô nhìn Tiêu Lãng, hỏi:
– Ngươi có tâm sự?
Tiêu Lãng ngẩng đầu lên, cười khổ nói:
– Hôm nay ta đánh Tư Đồ Chiến Dã.
– Tư Đồ gia?
Cô Cô cau chân mày thanh, nói:
– Kể kỹ càng lại.
Tiêu Lãng lập tức kể rõ ràng sự việc hôm nay, sau đó hối hận nhìn khuôn mặt đẹp tuyệt trần của Cô Cô, hỏi:
– Cô Cô, là ta liều lĩnh, không nên cứu Bộ Tiểu Man trên Ma Quỷ sơn.
Cô Cô trầm ngâm giây lát, nói:
– Không sao, nếu đã làm thì đừng hối hận. Hôm nay ngươi làm rất tốt, trong thời gian ngắn Tư Đồ Chiến Dã không có can đảm trả thù ngươi.
– Nhưng mà…
Tiêu Lãng sốt ruột nói:
– Sau khi Tư Đồ Chiến Thiên trở về thì chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua. Tư Đồ Chiến Dã là tiểu nhân vật nhưng Tư Đồ Chiến Thiên là thiếu tộc trưởng của Tư Đồ gia!
Cô Cô mỉm cười nói:
– Sợ cái gì? Ngươi cứ thoải mái làm theo ý mình!
Cô Cô vuốt mặt Tiêu Lãng, ôn hòa nói:
– Cùng lắm thì… Ngươi mang Cô Cô đi phiêu bạt, Lãng nhi nhà ta có năng lực bảo vệ Cô Cô đúng không?
Tiêu Lãng lắc đầu, nói:
– Không!
Mắt Tiêu Lãng tràn ngập kiên quyết, dứt khoát nói:
– Ta không đi, ta phải lấy được hạng nhất đại tái Phi Tuyết võ viện sau một tháng nữa, rồi dẫn đội tham gia thi đấu mười thành tây bộ. Dược Vương thành nói chỉ cần Phi Tuyết võ viện vào hạng ba là sẽ thưởng một viên Phượng Linh đan. Ta phải lấy được Phượng Linh đan chữa khỏi đôi chân cho Cô Cô, nhất định phải!
Cô Cô lắc đầu, cười nói:
– Đứa ngốc, Cô Cô đã già, ngồi xe lăn ngươi chế tạo cũng rất thoải mái. Nhiều năm rồi, đã thói quen, ngươi đừng ủy khuất, làm khổ mình.
Tiêu Lãng mỉm cười, lắc đầu, nói:
– Không ủy khuất, cũng không khổ. Cô Cô nuôi ta, dạy ta, thương ta, yêu ta. Nếu không vì Lãng nhi thì chân của Cô Cô đã không bị liệt. Vì Cô Cô, cho dù Lãng nhi có phải đánh bạc cái mạng này cũng đáng!
Cô Cô khẽ thở dài:
– Đứa ngốc.
Cô Cô vẫy tay nói:
– Đi đi.
Tiêu Lãng xoay người ra khỏi phòng.
Ánh mắt Cô Cô chợt biến sắc bén nhìn ngoài cửa sổ, âm u nói:
– Tư Đồ gia? Hy vọng các ngươi đừng chọc vào Lãng nhi nhà ta, nếu không thì… Hừ hừ!
…
Tiêu Lãng ra khỏi phòng đi hướng hậu viện, tuy nhà này rách nát nhưng khá rộng, đặc biệt là hậu viện.
Vầng trăng lung linh, ánh trăng sáng trong chiếu sáng nguyên sân.
– Grao!
Tiêu Lãng chưa đến hậu viện chợt nghe có tiếng quát to, đập vào mắt là hình ảnh cực kỳ rung động.
Một thân hình to lớn giơ cao tảng đá cỡ một thước chạy nhanh như điên ỏng hậu viện.
Người này chỉ mặc một cái quần ngắn màu đen, lão thân, ngực, lưng, cánh tay gồ lên cơ bắp, cõng đá nặng mấy ngàn cân chạy nhanh trong hậu viện không quá rộng, dấy lên bụi đất.
Vù vù vù vù vù!
Nam nhân giống quái thú tiền sử chợt ngừng lại, quăng đá to sang bên. Khi đá sắp rơi xuống đất thì nàng vươn đôi tay ra, nương sức khiến đá nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Két két két két két!
Nam nhân vạm vỡ ngoái đầu lại, người nổi cơ bắp chậm rãi thụt về, khuôn mặt ngây thơ vẫn treo nụ cười khờ ngốc, nhìn Tiêu Lãng, ngại ngùng gãi đầu.
Tiêu Lãng cười nói:
– Gần đây lực lượng của Tiểu Đao lại tăng lên rồi, chắc cỡ lực lượng sáu mươi hổ.
Tiểu Đao xấu hổ, cười càng chất phác hơn:
– Là lực lượng bảy mươi hổ nhưng… So với ca ca thì còn kém nhiều.
Mặt mày Tiêu Lãng hớn hở nói:
– Không tệ, Chiến Sư cảnh cao giai, tranh thủ Thần Hồn tiết năm nay đột phá đến Chiến Tướng cảnh!
Thần Hồn đại lục chia đẳng cấp rõ ràng, mỗi cảnh giới phân ra sơ giai, trung giai, cao giai. Ví dụ Chiến Sư cảnh tam giai có lực lượng từ mười hổ đến trăm hổ. Mười hổ đến ba mươi hổ là sơ giai, lực lượng bốn mươi đến bảy hổ là trung giai, lực lượng bảy mươi đến chín mươi hổ là Chiến Sư cảnh cao giai.
Lực lượng vài hổ trong thế giới này không phải ý bảo sức lực võ giả lớn như mấy con cọp, đây chỉ là khái niệm.
Theo Tiêu Lãng tính toán thì lực lượng một hổ cỡ một trăm cân ở địa cầu. Tiểu Đao có lực lượng bảy mươi hổ, nói cách khác gã có sức lực bảy ngàn cân, vác một tảng đá mấy ngàn cân chạy nhanh như bay là quá dễ dàng.
– Hì hì.
Tiểu Đao chỉ biết cười, không nói câu nào.
Tiêu Lãng gật đầu, dặn dò:
– Ta đi ra ngoài, ngươi bảo vệ Cô Cô cẩn thận.
Tiểu Đao ngừng cười, nghiêm túc nói:
– Ai muốn thương tổn Cô Cô thì phải đạp qua xác Tiểu Đao!
Sau đó Tiểu Đao lại cười khờ nói:
– Ca, ngươi lại đi Đấu Thú Tràng?
Tiêu Lãng gật đầu, huýt gió. Một con lừa nhỏ gầy vui vẻ chạy tới, Tiêu Lãng nhảy lên lưng lừa ra khỏi sân. Con lừa chạy hướng Dược Vương thành.