Nhóm dịch: Sói Già
Thành chủ của Hỏa Phượng thành kinh kêu:
– Thiên giai thần hồn Thâm Uyên Hắc Long, Địa Ngục Sát Thần Tiêu Phù Đồ!
Giờ thì Thành chủ của Hỏa Phượng thành vô cùng chắc chắn thiếu niên trước mắt chính là công tử của Tiêu gia. Thành chủ của Hỏa Phượng thành lập tức duỗi đôi cánh nhanh chóng thụt lùi mấy ngàn thước.
Thành chủ của Hỏa Phượng thành rống to:
– Phù Đồ huynh, đây là hiểu lầm!
– Hiểu lầm? Nếu như là hiểu lầm vậy thì để ta bóp nát trứng của ngươi rồi tự ngươi đi giải thích với tộc trưởng của ta, nếu không thì… Hôm nay ngươi chết chắc!
Tiêu Phù Đồ nhảy khỏi hắc long, bước trên bầu trời lao nhanh tới. Mặt Tiêu Phù Đồ đầy sát khí, người lạnh như băng ngàn năm, tựa sát thần bước ra từ địa ngục. Không khí vốn nặng nề giờ càng khiến người nghẹt thở. Hắc long dài mấy chục thước khiến tim Tiêu Lãng muốn nhảy khỏi lồng ngực, hắn sắp chịu không nổi muốn xỉu.
– Grao!
– Grao!
Phía xa vô số con Song Dực Tà Long rợp trời bay đến, khí thế Huyền thú cao cấp bạo ngược làm gió núi ngừng thổi. Vố số Huyền thú cấp thấp nơi hoang dã khủng hoảng chạy bốn phía như tận thế đã đến.
Tiêu Lãng nhìn chằm chằm hai bóng người đứng trên con Song Dực Tà Long đằng trước nhất, trong mắt tràn ngập vui mừng.
– Cô Cô, Tiểu Đao!
Tiêu Lãng lo nhất là an toàn của Cô Cô, Tiểu Đao, giờ thấy họ yên lành thì thả lỏng tinh thần.
Tiêu Phù Đồ đứng giữa không trung xa xa hỏi ý Tiêu Thanh Y:
– Tiểu thư, xử lý Hỏa Phượng như thế nào?
Tiêu Thanh Y nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, khuôn mặt xinh đẹp nhu hòa, vui mừng. Tiểu Đao gãi đầu, cười toe toét, ngốc nghếch.
Tiêu Thanh Y tùy ý nói:
– Ngươi tự giải quyết đi.
Tiêu Thanh Y kêu võ sĩ của Tiêu gia khống chế con Song Dực Tà Long bay xuống, từ xa run giọng kêu lên:
– Lãng nhi!
– Cô Cô!
Tiêu Lãng thấy khuôn mặt tuyệt đẹp kia, mắt ướt nước, nhảy xuống lưng lừa kích động chạy hướng Tiêu Thanh Y được Tiểu Đao nâng xuống.
Tiêu Lãng quỳ trước mặt Tiêu Thanh Y, ôm chân nàng, nghẹn ngào nói:
– Lãng nhi đã làm Cô Cô lo lắng!
Tiêu Thanh Y nhẹ nhàng vuốt mặt Tiêu Lãng, nước mắt rơi như mưa, vẻ mặt cưng chiều.
Tiêu Thanh Y lắc đầu, nói:
– Đứa ngốc, chỉ cần ngươi khỏe mạnh là tốt rồi, bình an là tốt rồi, những thứ khác không quan trọng.
Tiểu Đao thói quen gãi đầu, nhếch môi cười ngây ngô:
– Ca!
Tiêu Lãng đứng dậy thấy người Tiểu Đao đẫm máu, lòng rất áy náy, nghẹn ngào không biết nên nói gì.
Bảy mươi Huyết Vệ của Tiêu gia nhảy xuống con Song Dực Tà Long, quỳ một gối, đồng thanh kêu lên:
– Huyết Vệ của Tiêu gia tham kiến Lãng thiếu gia!
Động tác nhanh chóng chỉnh chu, không uổng là một trong quân đonà tinh nhuệ nhất nổi danh Chiến Vương triều.
Tiêu Lãng vuốt mũi, lúng túng cười cười không biết nói cái gì. Tiêu Thanh Y lạnh nhạt phất tay thay Tiêu Lãng, ý bảo bọn họ đứng dậy.
Trên bầu trời, Tiêu Phù Đồ thấy Tiêu Lãng không bị gì thì thở phào một hơi, quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Thành chủ của Hỏa Phượng thành:
– Hỏa Phượng, ngươi tự mình bóp trứng hay để ta giúp?
Một nửa Huyết Vệ của Tiêu gia bảo vệ Tiêu Thanh Y, Tiêu Lãng đứng sau lưng Tiêu Phù Đồ. Một người đi hướng Thiên Tầm ở phía xa, còn lại nhảy lên con Song Dực Tà Long theo sát Tiêu Phù Đồ, người phát ra sát khí ngập trời.
Thành chủ của Hỏa Phượng thành tức giận người run run, râu vểnh lên, mặt hồng hào biến lúc xanh lúc trắng.
Thành chủ của Hỏa Phượng thành tức giận quát:
– Mộc Cẩu, ngươi đừng khinh người quá đáng! Nhi tử của ta bị Tiêu Lãng ám toán biến thành thái giám, ngươi không hỏi thị phi đã ngang ngược, bá đạo như vậy? Ngươi cho rằng Tiêu gia các ngươi có thể một tay che trời trong Chiến Vương triều sao?
Mặt Tiêu Phù Đồ không chút thay đổi, mất kiên nhẫn nhíu mày, lạnh nhạt nói:
– Nói nhiều quá, cho ngươi cơ hội cuối cùng, tự xử hay để ta giải quyết?
Tiêu Phù Đồ dứt lời, hắc long xoay quanh trên đầu gã vô thanh gầm rống. Khí thế cường đại hơn Thành chủ của Hỏa Phượng thành rất nhiều ập xuống. Huyết Vệ của Tiêu gia sau lưng Tiêu Phù Đồ cũng bắt đầu ngưng tụ Huyền khí phóng ra ngoài biến thành từng thanh chiến đao dài.
Thành chủ của Hỏa Phượng thành chợt cười to bảo:
– Ha ha ha ha ha ha! Có bản lĩnh thì Tiêu Phù Đồ ngươi đến Hỏa Phượng thành, ở trước mặt con dân toàn thành giết ta đi!
Đôi cánh sau lưng Thành chủ của Hỏa Phượng thành đập nhanh, lão hóa thành tàn ảnh bay hướng Hỏa Phượng thành.
Tiêu Phù Đồ lạnh lùng quát:
– Ngu xuẩn!
Tiêu Phù Đồ vung tay chậm rãi bay hướng Hỏa Phượng thành, mặt đầy sát ý. Huyết Vệ của Tiêu gia sau lưng Tiêu Phù Đồ im lặng bay theo.
Tiêu Lãng nuốt nước miếng, trong mắt đầy kinh sợ và nghi hoặc nhìn Cô Cô chờ giải đáp:
– Cô Cô, bọn họ…
Tiêu Thanh Y lạnh nhạt cười, hờ hững nói:
– Đồ ngu Hỏa Phượng ch oằng ở Hỏa Phượng thành thì Tiêu Phù Đồ sẽ kiêng dè sao? Lão quá xem thường Tiêu Phù Đồ. Ở đế đô dù Tiêu Phù Đồ muốn giết ai cũng sẽ không chút do dự!
– Đi, xem kịch vui.
Tiêu Thanh Y không hỏi tại sao Tiêu Lãng ám toán Hỏa Phượng công tử mà ra lệnh cho Huyết Vệ của Tiêu gia. Tiêu Thanh Y nuôi dưỡng đứa trẻ mười mấy năm, nàng hiểu bản chất Tiêu Lãng ôn hòa, không thích gây sự. Nếu không phải Hỏa Phượng công tử chọc hắn, muốn giết hắn thì Tiêu Lãng sẽ không ra tay nặg như vậy.
Thiên Tầm chưa chết, được Huyết Vệ của Tiêu gia chữa trị sơ ôm trở về. Tiêu Lãng yên bụng, tuy hắn có nhiều nghi vấn nhưng không biết hỏi từ đâu. Tiêu Lãng yên lặng leo lên con Song Dực Tà Long, đứng bên cạnh Tiêu Thanh Y bay hướng Hỏa Phượng thành.
Lạ là Huyễn ma thú Tiểu Bạch chẳng hề sợ con Song Dực Tà Long, nó hóa thành con chim to đuổi theo.
….. …. …. …. …..
Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt và cường giả các gia tộc Hỏa Phượng thành vốn đã ở nửa đường, thấy Thành chủ của Hỏa Phượng thành nhanh chóng bay về thì giật nảy mình.
Thành chủ của Hỏa Phượng thành đằng đằng sát khí gầm lên:
– Toàn bộ về thành, có cường địch xâm phạm, có người muốn san bằng Hỏa Phượng thành chúng ta thành bình địa, đồ sát sạch! Toàn bộ chuẩn bị chiến đấu, lần này ai có chiến công cao thì Hỏa Phượng ta sẽ ban thưởng hậu hĩnh. Ai dám e sợ thì không chiến đấu thì diệt toàn tộc!
Thành chủ của Hỏa Phượng thành thống trị Hỏa Phượng thành mấy chục năm, là vương giả danh phù kỳ thực. Thành chủ của Hỏa Phượng thành nói vậy làm nhiều cường giả gia tộc thầm kinh sợ nhưng đành cắn răng bay nhanh trở về Hỏa Phượng thành.
Tin tức nhanh chóng truyền đến Hỏa Phượng thành, toàn thành xôn xao. Thành chủ của Hỏa Phượng thành đằng đằng sát khí gầm lên, tất cả cường giả cảnh giới Chiến Suất cảnh đành tụ tập ngoài thành đông chuẩn bị anh dũng chiến đấu.
Tiêu Phù Đồ chậm rãi tiến tới. Sau khi Thành chủ của Hỏa Phượng thành tụ tập gần như đông đủ cường giả Hỏa Phượng thành thì Tiêu Phù Đồ mới mang người chậm rãi xuất hiện.
Tiêu Phù Đồ, tà long lộ mặt, thành đông rộ lên tiếng kinh khủng hét.
– Thiên giai thần hồn Thâm Uyên Hắc Long, Địa Ngục Sát thần Tiêu Phù Đồ!
– Song Dực Tà Long, Huyết Vệ của Tiêu gia!
Nhiều tộc trưởng các gia tộc mặt trắng như giấy. Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt run lẩy bẩy.
Tiêu Phù Đồ và Huyết Vệ của Tiêu gia nổi tiếng như cồn chính là nhờ một đường chất đống xương cốt. Bọn họ không ngờ cường địch mà Thành chủ của Hỏa Phượng thành chính là bọn họ, là Tiêu gia?
Người Thành chủ của Hỏa Phượng thành bao phủ trong ngọn lửa, sát khí hùng hồn bao trùm nguyên Hỏa Phượng thành.
Thành chủ của Hỏa Phượng thành quát to:
– Sợ cái gì? Trong thiên hạ, mạc phi vương thổ, suất thổ chi tân, mạc phi vương thần! Tiêu Phù Đồ dám ở trước mắt bao người đại khai sát giới sao? Lại nói Tiêu Phù Đồ là Chiến Hoàng cảnh, ta cũng vậy. Tiêu Phù Đồ có thiên giai thần hồn, ta cũng vậy. Liều chết đấu, chưa biết lộc về tay ai! Tiêu Phù Đồ dám khai chiến thì ta dám ứng chiến. Ta muốn đi đế đô, ở trước mặt tộc trưởng Tiêu gia hỏi một cầu có phải vương triều sửa thành họ Tiêu không?
Tiêu Phù Đồ cười lạnh lùng:
– Nói nhảm xong chưa?
Tiêu Phù Đồ bước nhanh tới trước, mắt quét mọi người, trầm giọng nói:
– Tiêu Phù Đồ ta đại biểu Tiêu gia chính thức tuyên chiến với Hỏa gia, không chết không ngừng. Những người không liên quan lập tức cút hết, nếu không thì coi là kẻ địch của Tiêu gia, giết không tha!
Trừ để lại mười Huyết Vệ của Tiêu gia bảo vệ Tiêu Lãng, Tiêu Thanh Y, số còn lại yên lặng ngưng kết chiến đao Huyền khí theo sau Tiêu Phù Đồ, toàn thân túc sát, mặt không biểu tình, tựa như đám sát thần bước ra từ địa ngục.
Sát khí lạnh lẽo bao phủ mọi người. Tiêu Phù Đồ có mấy chục Huyết Vệ của Tiêu gia, mắt lạnh như băng ngàn năm hờ hững nhìn mọi người,chỉ chờ bọn họ nói một chữ không là lập tức chém giết.
Tiêu Phù Đồ không giải thích tiếng nào, trực tiếp tuyên chiến.
Toàn bộ cường giả các gia tộc run bần bật, lòng run sợ. Tiêu gia quả nhiên bá đạo, cuồng ngạo như lời đồn.