Thế còn chưa xong, mỗi lần chửi mắng trong triều hội xong, hoàng đế Vân Phi Dương sẽ ra ý chỉ thông cáo thiên hạ, nặng nề trách phạt Quân Thần Độc Cô Hành. Tước vị của Quân Thần Độc Cô Hành vốn là công tước, gần như phong vương. Mấy thánh chỉ tung ra, tước vị bị hạ liên tục, bây giờ biến thấp hơn cả Tiêu Lãng.
Bổng lộc liên tục trừ, thánh chỉ cuối cùng trừ bổng lộc của Quân Thần Độc Cô Hành thành số âm. Đường đường nguyên soái Trấn Bắc quân mà mỗi năm phải trợ cấp tiền bạc quốc khố.
Nhưng cực kỳ quái dị là nhiều thánh chỉ như vậy nhưng không có cái nào có tính thực chất, như triệt tiêu chức nguyên soái của Quân Thần Độc Cô Hành, hạ binh quyền. Không có ý chí nào truy cứu việc Quân Thần Độc Cô Hành mang binh xâm nhập đế đô.
Quân Thần Độc Cô Hành nhận thánh chỉ vứt vào lô tử trong xẹ ngựa, đốt cháy, cười trừ. Mỗi lần tuyên chỉ xong, thái giám mang theo lời đáp của Quân Thần Độc Cô Hành chỉ có bốn chữ ‘vi thần sợ hãi’. Quân Thần Độc Cô Hành vẫn tiếp tục dẫn đại quân nghênh ngang tiến nam.
Vi thần sợ hãi?
Gã mà khủng hoảng cái quái gì!
Không chỉ Tiêu Lãng đi theo Quân Thần Độc Cô Hành nhìn muốn rớt tròng mắt, các cao tầng đại gia tộc đều khinh thường. Quân Thần Độc Cô Hành khủng hoảng chỗ nào? Tỏ rõ vô pháp vô thiên.
Lúc tin tức truyền về Thanh Y thành, tộc trưởng của Tả gia Tả Bình Bình, tộc trưởng của Đông Phương gia Đông Phương Bạch, tộc trưởng của Nghịch gia, Nghịch Thủy Lưu đang ngồi uống trà với nhau. Sau khi tìm hiểu sự việc, ba con cáo già liếc nhau, lộ vẻ khâm phục.
Đông Phương Bạch khẽ thở dài:
– Nhất đại Quân Thần, quả nhiên thủ đoạn thông thiên. Tùy tiện ra tay đã dàn xếp vụ việc.
Tả Bình Bình cũng vẻ mặt cảm thán rằng:
– Tự tiện mang binh rời khỏi chỗ trú đóng là tội lớn, chớ nói chi xâm nhập đế đô. Độc Cô Hành phạm vào điều kỵ nhất, đế vương có ngốc nghếch đến đâu cũng sẽ không khoan dung. Nhưng Quân Thần Độc Cô Hành tùy tiện bắt giữ Cẩu Họa là dàn xếp xong, con người này quả nhiên trí tuệ tuyệt đỉnh.
Tộc trưởng của Nghịch Gia, Nghịch Thủy Lưu lạnh lùng cười:
– Danh tiếng? Nếu không định mưu phản soán vị thì cần thanh danh, đại nghĩa làm cái gì? Nắm quân quyền mới là thật sự!
Mắt tộc trưởng của Nghịch Gia, Nghịch Thủy Lưu lấp lánh tia sáng, khâm phục nói:
– Độc Cô Hành từ bỏ uy vọng cao thượng trong dân gian đổi lấy niềm tin của bệ hạ. Bệ hạ luôn e ngại Độc Cô Hành mưu phản, chỉ cần hắn không có lòng mưu phản thì đừng nói là bắt cóc một Cẩu Họa Dược Vương, dù hắn huyết tẩy Thuấn Sơn phong thì bệ hạ vĩ đại của chúng ta tối đa mắng mấy tiếng không đau không ngứa.
Năm đại học sĩ, gần trăm quan mỗi ngày ở trên triều đình chửi rủa, buộc tội Quân Thần Độc Cô Hành. Mấy trăm tộc nhân của Cẩu Họa Dược Vương quỳ bên ngoài hoàng cung mấy ngày mấy đêm, thỉnh cầu Vân Phi Dương làm chủ. Hoàng đế Vân Phi Dương khai mấy triều hội, chửi mấy ngày xong hình như mệt mỏi, lại chui vào hậu cung không lộ mặt nữa. Quân Thần Độc Cô Hành vẫn mang một vạn Thanh Y vệ nghênh ngang đi hướng nam.
Vô số người trong Chiến Vương triều chửi Quân Thần Độc Cô Hành, có người chụp mũ gã là quốc tặc. Không biết có phải vì có người cố ý lan truyền tiếng xấu, danh tiếng của Quân Thần Độc Cô Hành ngày càng đen, hành vi phạm tội càng lúc càng nhiều. Ví dụ như tham ô trái pháp luật, lạm sát vô tội, ủng binh tự trọng, mắt không có pháp kỷ, nhi dễ nhỏ hiếp, gian dâm gái nhà lành, từn hỏ nhìn lén đại thẩm hàng xóm tắm ửa, hiếp đại nương bên dường, tư thông tiểu thiếp của thuộc hạ, ban ngày tuyên dâm trong Thanh Y thành.
Vô số cường giả lòng đầy căm phẫn, thề chặn giết Quân Thần Độc Cô Hành trả lại công bằng cho Cẩu Họa Dược Vương, cho người trong thiên hạ. Vô số tài tử chạy tới chạy lui kêu gọi mọi người không sợ cường quyền, nhất định phải kéo kẻ muôn người phỉ báng này xuống ngựa, treo đầu trên cửa thành đế đô.
Nhưng một vạn Thanh Y vệ đi trong Chiến Vương triều mười ngày, mãi khi đến Tử Vong sơn mạch vẫn không thấy có võ giả nào đến cứu Cẩu Họa Dược Vương, càng không ai ám sát Quân Thần Độc Cô Hành. Trà gia trước sau hạ hơn mười ý chỉ, không có một cái thu lại binh quyền của Quân Thần Độc Cô Hành, khiến gã lập tức trở về Bắc Cương. Hoàng đế Vân Phi Dương chỉ biết mắng chửi, hạ thấp tước vị, trừ bổng lộc.
Két két két két két!
Xe ngựa xa hoa đứng lại, lần đầu tiên Quân Thần Độc Cô Hành bước xuống xe ngựa. Tiêu Lãng, Tiểu Đao xuống theo. Thiền lão ở bên trong xe ngựa chăm sóc Tiêu Thanh Y. Một vạn Thanh Y vệ đứng thẳng hàng, ánh mắt tôn sùng, cuồng nhiệt nhìn nguyên soái của họ.
Quân Thần Độc Cô Hành vuốt y phục, ra lệnh:
– Độc Cô Vô Ngã mang theo Thanh Y vệ trở về Bắc Cương, nói cho ba quốc sư ta sẽ cố gắng mau chóng trở về.
Tiêu Lãng, Thiên Tầm kinh ngạc. Quân Thần Độc Cô Hành có nhiều kẻ thù như vậy còn dẫn theo Tiêu Thanh Y, Cẩu Họa Dược Vương. Tuy Thanh Minh có thực lực cực kỳ cường đại nhưng nếu một đám cường giả tụ tập lại thì Thanh Minh có thể bảo vệ hết mọi người không?
– Tuân lệnh!
Thống lĩnh Độc Cô Vô Ngã không nói nhiều, dường như không hề lo lắng sự an toàn của Quân Thần Độc Cô Hành, hoặc nên nói gã tin tưởng mù quáng. Thống lĩnh Độc Cô Vô Ngã dẫn theo Thanh Y vệ rời đi, tất cả lên ngựa chạy nhanh, hóa thành vệt trắng bạc biến mất nơi cuối trời.
Quân Thần Độc Cô Hành không giải thích tiếng nào, lại ra lệnh:
– Tiêu Lãng ôm Cô Cô của ngươi. Tiểu Đao, các ngươi mang Cẩu Họa, vào núi!
Tiêu Lãng chui vào xe ngựa cẩn thận ôm Tiêu Thanh Y, cưỡi Huyễn ma thú tiểu Bạch. Thiên Tầm xách Cẩu Họa Dược Vương, Thanh Minh mang theo Quân Thần Độc Cô Hành, đoàn người chạy nhanh vào trong Tử Vong sơn mạch.
Tử Vong sơn mạch là một trong năm hiểm địa trên Thần Hồn đại lục, sơn mạch to lớn này từ trung bộ Chiến Vương triều kéo dài đến phương nam. Bên trong có vô số Huyền thú, nguy hiểm khắp chốn. Đồn rằng trung tâm Tử Vong sơn mạch có một thú vương cường đại, Thú Hoàng! Võ giả cỡ như Tiêu Bất Tử đi cũng không dám đơn độc đi vào.
Dường như Thanh Minh rất quen đường, mang theo Quân Thần Độc Cô Hành đi trước dẫn đường. Tiêu Lãng đến Tử Vong sơn mạch rất nhiều lần, quen vùng núi hoang như hậu viện nhà mình. Bởi vì có Thanh Minh nên mọi người không phải lo lắng điều gì, một đường chạy nhanh như bay.
Mấy lần Cẩu Họa Dược Vương tỉnh lại liền há mồm chửi. Thiên Tầm được Tiêu Lãng chỉ thị, liên tục đánh Cẩu Họa Dược Vương ngất xỉu. Thực lực của Cẩu Họa Dược Vương không cao, chỉ cỡ Chiến Tướng cảnh, kém hơn Mộc Đỉnh Dược Vương rất nhiều. Cẩu Họa Dược Vương bị Thiên Tầm xách đi, đừng nói là chống cự, muốn nhúc nhích cũng khó. Độc Cô thúc thúc thực lực không cao nhưng vẫn liều mạng đuổi theo mọi người.
Một đường đi nhanh, bên ngoài Tử Vong sơn mạch không có Huyền thú cường đại, có một số Huyền thú cấp thấp, mạo hiểm giả chưa đến gần đã bị khí thế cường đại từ người Thanh Minh hù chạy.
Chạy hết nửa ngày Thanh Minh chợt đứng lại trong một sơn cốc, đặt Quân Thần Độc Cô Hành xuống. Đám người Tiêu Lãng nhìn xung quanh không phát hiện có điều gì không ổn, nghi hoặc nhìn Quân Thần Độc Cô Hành.
Sơn cốc rất nhỏ, ba mặt là vách núi dựng đứng, như một cái hố sâu. Xung quanh không có đường, thậm chí không có một con Huyền thú cấp thấp.
Quân Thần Độc Cô Hành trầm giọng quát:
– Thanh Minh!
Thanh Minh bỗng bay lên trời, nhanh chóng thụt lùi, tốc độ nhanh như chớp, giây lát đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Đám người Tiêu Lãng, Tiểu Đao, Thiên Tầm, Thiền lão lộ vẻ mặt nghi hoặc. Quân Thần Độc Cô Hành không có ý định giải thích. Đám người chờ trong sơn cốc giây lát sau Thanh Minh trở về, gật đầu với Quân Thần Độc Cô Hành xong lại bay lên vách núi trước mặt. Tay Thanh Minh bắn ra đao mang Huyền khí hình nửa vầng trăng to lớn chém xuống vách núi.