Nam Cung Ngọc Nhi bật cười, cười như con hồ ly.
Không đợi có người bào chữa giúp Long Nha Phỉ Nhi, nàng tiếp tục bảo:
– Nói vậy là Long Nha tiểu thư có tài nghệ càng tốt hơn? Vậy sao không hiện trường biểu diễn một phen? Để các vị công tử xem phong thái của Long Nha tiểu thư, cho chúng ta khâm phục!
Long Nha Phỉ Nhi hoàn toàn tỉnh rượu, nàng có biết chút tài nghệ nhưng đi lên là bêu xấu cái chắc, sẽ bị người cười đến rụng răng. Long Nha Phỉ Nhi nhìn khuôn mặt tươi cười đắc ý của Nam Cung Ngọc Nhi, nàng biết mình đã trúng kế khích tướng.
Nhưng… Long Nha Phỉ Nhi nhìn ánh mắt các công tử mong chờ, các tiểu thư Bắc Cương hủng hộ, các tiểu thư đế đô vẻ mặt xem thường, nàng đành đâm lao phải theo lao, không thể leo xuống bậc thang.
Mắt chợt lóe, Long Nha Phỉ Nhi nương meo say cắn răng nói:
– Vậy thì Phỉ Nhi bêu xấu, cho phép bổn tiểu thư đi thay đồ.
Thấy Long Nha Phỉ Nhi đứng dậy nhìn chằm chằm vào mình và Thiên Tầm là Tiêu Lãng có cảm giác nguy hiểm.
Quả nhiên, Long Nha Phỉ Nhi cười ngọt ngào nói với hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng:
– Các ngươi đi lấy vài thứ cho ta!
Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng bất đắc dĩ đi theo. Trong lòng Tiêu Lãng không ngừng rủa thầm, xem tiểu thư ngốc nghếch này không có chiêu sau gì, sợ là hai người họ sẽ gặp vạ.
Vào trong một gian phòng, Long Nha Phỉ Nhi hung tợn quát với hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng:
– Hai người các ngươi lập tức nghĩ cách giúp ta, nếu nghĩ không ra thì các ngươi không cần làm phó Thống lĩnh, cút ra khỏi Long Nha thành đi!
Quả nhiên!
Trán hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng nổi gân xanh, không biết nên nói cái gì.
Nửa ngày trước hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng mới thăng lên phó Thống lĩnh giờ sắp vụt mất, thật là con người họa phúc khó đoán. Đi theo chủ tử như vậy ai bị yếu tim chắc sẽ bị kích động đứng tim chết.
Thiên Tầm hoàn toàn không có cách. Tiêu Lãng rủa thầm, rất muốn một lần nữa ban cho Long Nha Phỉ Nhi một chén xx nóng hổi, nhưng hắn chỉ có thể cố nén giận dữ, buộc mình tỉnh táo lại. Đầu óc Tiêu Lãng xoay nhanh nghĩ cách.
Có làm phó Thống lĩnh hay không chẳng sau, Tiêu Lãng không hề muốn làm chức vụ đó. Nhưng hôm nay Long Nha Phỉ Nhi bị mất mặt, nàng thật sự đuổi hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng ra khỏi Long Nha thành thì… Tổ cha nó!
Vấn đề là… Tiêu Lãng biết gì về tài nghệ của nữ nhân?
Lại nói trong thời gian ngắn ngủi như vậy cho dù Tiêu Lãng biết thì thiếu nữ có chọc được không?
Long Nha Phỉ Nhi thấy hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng chịu bó tay thì sốt ruột hoàn toàn không biết làm thế nào, đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất khóc nấc.
Long Nha Phỉ Nhi vừa khóc vừa mắng:
– Hai tên phế vật nhà ngươi hãy mau nghĩ cách, chờ chút nữa bị mất mặt thì ta còn mặt mũi nào gặp người? Không bằng chết cho rồi, trước khi chết ta sẽ giết các ngươi trước!
Tiêu Lãng thầm tức giận, quay đầu thấy Long Nha Phỉ Nhi khóc sướt mướt thì lại mềm lòng. Nói cho cùng thì đại tiểu thư này còn là hài tử, các công tử, tiểu thư ở đế đô thật quá đáng, suốt ngày nghĩ âm mưu quỷ kế ám toán người.
Mắt Tiêu Lãng chớp lóe, Tiêu Lãng quyết định ra tay giúp đỡ Long Nha Phỉ Nhi một phen, vì nàng cũng vì chính hắn.
Tiêu Lãng biểu tình nghiêm túc hỏi nhanh:
– Tiểu thư biết tài nghệ gì, nói mau!
Long Nha Phỉ Nhi thấy Tiêu Lãng lên tiếng, biểu tình cực kỳ nghiêm túc thì như được chống lưng, lau khô nước mắt.
Long Nha Phỉ Nhi ngại ngùng nói:
– Ta biết múa hai đoạn kiếm, một chút tranh cổ, hát vài khúc Bắc Cương, cái khác… Không biết.
– Kiếm vũ, tranh cổ, hát?
Tiêu Lãng đi tới đi lui trong phòng nghĩ cách. Thiên Tầm, Long Nha Phỉ Nhi đôi mắt trông chờ nhìn Tiêu Lãng.
Một lát sau, mắt Tiêu Lãng sáng lên nói:
– Có rồi! Tộc chúng ta có một khúc hát rất dễ nghe, tiểu thư hát cùng với tranh cổ tuyệt đối có thể chấn kinh toàn trường
Long Nha Phỉ Nhi còn tưởng rằng Tiêu Lãng có ý hay gì, nghe nói chỉ hát thì mắt buồn bã, nhưng không còn cách nào khác.
Long Nha Phỉ Nhi nói:
– Là bài gì? Ngươi hát thử ta nghe, nếu miễn cưỡng được thì tùy tiện dùng.
Tiêu Lãng vẻ mặt lúng túng vuốt đầu trọc nói:
– A… Ta không biết hát. Vầy đi, ta viết ca từ cho tiểu thư rồi ngâm làn điệu. Có thành công được hay không phải xem tiểu thư.
Thiên Tầm lấy giấy bút tới, Tiêu Lãng nhanh chóng viết.
Long Nha Phỉ Nhi nhìn xong mắt sáng lên, cảm thán rằng:
– Oa, ca từ đẹp quá, mau ngâm xướng đi, ta muốn học!
Tiêu Lãng cố gắng nhớ lại, hừ hừ ha ha. Mắt Long Nha Phỉ Nhi ngày càng sáng, ngâm nga theo. Ngâm nga một lúc sau Long Nha Phỉ Nhi bắt đầu hát. Dù Thiên Tầm không hiểu âm luật mắt cũng sáng lên, giơ ngón cái hướng Tiêu Lãng.
– Tốt, không tệ, chắc chắn là một danh khúc tuyệt thế! Chờ lát nữa có thể đè ép đám tiểu thư đế đô rồi!
Long Nha Phỉ Nhi cười tươi như hoa, ngâm nga mấy lần đã nhớ giai điệu làm Tiêu Lãng thầm khâm phục. Tiểu thư cứng đầu này còn biết hàng.
Tiêu Lãng thở phào, hắn có tự tin dù Long Nha Phỉ Nhi đàn tranh cổ dở tệ, chỉ cần không lạc điệu thì dựa vào bài này có thể trấn áp toàn trường.
Long Nha Phỉ Nhi ngâm nga mấy lần, hưng phấn ra lệnh:
– Được rồi, đi lấy váy múa tay áo dài cho ta!
Long Nha Phỉ Nhi nhìn hai cái đầu trọc yêu diễm của hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng, nhướng mày liễu.
Long Nha Phỉ Nhi lên tiếng:
– Chờ đã, ta có ý hay!
Tiêu Lãng thấy mắt Long Nha Phỉ Nhi tỏa sáng thì hiểu nàng định làm gì, vội vàng từ chối:
– Đừng, đại tiểu thư, ý này không hay, chắc chắn không được!
Long Nha Phỉ Nhi không thèmn hìn ánh mắt van xin của Tiêu Lãng, kiên quyết nói:
– Đây là quân lệnh, dám kháng mệnh thì các ngươi sẽ chết rất thảm!
Thiên Tầm nhìn Tiêu Lãng, Long Nha Phỉ Nhi, không hiểu ra sao.
Thiên Tầm nghi hoặc hỏi:
– Có chuyện gì?
Long Nha Phỉ Nhi nở nụ cười ác ma nói:
– Các ngươi… Múa giúp ta! Tài múa của ta không được. Các ngươi mất mặt không sao, bổn tiểu thư không thể mất mặt. Nhảy tốt thì sẽ được thưởng hậu hĩnh, nhảy dở ta sẽ sai người chặt các ngươi ra cho chó ăn!
Người Thiên Tầm run lên, trước mắt tối sầm, ngồi bệch xuống đất.
Long Nha Phỉ Nhi mang theo hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng rời đi, tuy đi đã lâu chưa trở về nhưng không khí chẳng những không lúng túng hơn mà dịu đi.
Các công tử, tiểu thư ở đế đô chuẩn bị chờ lát nữa Long Nha Phỉ Nhi có biểu diễn dở tệ cũng sẽ hết sức khen để chừa mặt mũi cho các công tử, tiểu thư của Bắc Cương, nếu quá căng thẳng thì không tốt. Trong mắt các công tử, tiểu thư của Bắc Cương tràn ngập chờ đợi, hy vọng Long Nha Phỉ Nhi thật sự có thể nhất minh kinh nhân, lấy lại mặt mũi cho bọn họ, đè ép khí thế kiêu ngạo của các công tử, tiểu thư ở đế đô.
Long Nha Phỉ Nhi chậm rãi đến, cung váy trắng tôn lên dáng người yểu điệu, tóc cột cao lộ gáy ngọc trắng như thiên nga, biểu tình trầm tĩnh, khí chất biến thành lạnh lùng diễm lệ. Mọi người nhìn Long Nha Phỉ Nhi với cặp mắt khác xưa, hơi mong chờ. Không lẽ tiểu thư ngốc nghếch này thật sự có tài nghệ kinh thiên sao?
Có thị vệ đã đặt sẵn tranh cổ trong sân, mặt đất trải đệm lụa trắng. Long Nha Phỉ Nhi như thiên nga kiêu ngạo chậm rãi vào sân, ánh mắt ai oán sâu thẳm, trong mắt không nhìn ai, bước sen đi tới đằng trước tranh cổ. Tay ngọc búng dây đàn, tiếng tranh cổ vang lên, Long Nha Phỉ Nhi nhẹ nhàng ngồi xuống.
Toàn trường an tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào Long Nha Phỉ Nhi. Nhiều người nghi ngờ, một vài tiểu thư lộ vẻ mặt đùa cợt. Long Nha Phỉ Nhi muốn dựa vào một khúc tranh cổ trấn áp tuyệt kỷ tiêu cầm cùng tấu của Lưu Phong tiểu thư sao?
Long Nha Phỉ Nhi ra sân không đàn ngay mà nhìn hướng bên trái, mọi người nhìn theo ánh mắt của nàng. Các công tử, tiểu thư suýt té ngửa. Đông Phương Hồng Đậu nhấp môi ly rượu phun ra ngoài.
Có hai người múa đi tới, một là nam nhân lạnh lùng lưng cõng trường kiếm mặc áo trắng, còn có một ‘Nữ nhân’ tô son trát phấn, mặc váy múa ống tay áo dài kiểu nữ.
Hai người có một đặc điểm cực kỳ chói lọi đó là… Đầu trọc yêu diễm!