Hải thú bạch tuộc đau đến mức toàn thân lăn lộn. Thân thể Tiêu Lãng cũng bị văng ra xa mấy ngàn mét. Hải thú bạch tuộc phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Trong xúc tu bị đứt vẫn chớp hiện hồ quang, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được ăn mòn thân thể hải thú, chỉ lát nữa là ăn mòn đến bản thể…
– Nhân loại… Nhanh cứu bản tôn!
Tuy rằng bên trong thân thể truyền đến cảm giác đau đớn, khiến toàn thân hải thú đau cuộn mình lại, nhưng nó vẫn cố nén nỗi đau, trong mắt đầy sợ hãi nhìn về phía Tiêu Lãng, môi mấp máy phát ra một ý niệm.
– Cứu hay là không cứu?
Tiêu Lãng do dự. Nhưng chỉ trong nháy mắt hắn đã hạ quyết tâm. Hắn giả vờ khó nhọc bò dậy, chạy khập khễnh tới. Vừa chạy hắn vừa cấp bách quát lớn nói:
– Đại nhân, cố chịu. Ta lập tức đến đây!
Tuy rằng bị quái thú bạch tuộc ném mạnh trên mặt đất, Tiêu Lãng cũng không đến mức bị thương. Hắn hiển nhiên là quan sát thế cuộc, nhìn xem hồ quang kia có thể tiếp tục ăn mòn hải thú bạch tuộc hay không.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào vết thương không ngừng mục nát của hải thú. Giờ phút này vết thương kia không ngừng lóe lên hồ quang, đã hoàn toàn ăn mòn xong xúc tu của hải thú, đang ăn mòn bản thể của nó, rất nhanh sẽ ăn mòn ra một lỗ thủng lớn. Hồ quang từ vết thương phía ngoài của nó xuyên vào bên trong. Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được lỗ thủng trên bản thể của nó đang tiếp tục mở rộng…
– Đây là loại sấm sét gì vậy? Công kích lâu như vậy mới giảm được một chút. Địa phương quỷ quái này quá đáng sợ. Cũng may hải thú này không liều lĩnh mang ta đi vào, bằng không giờ phút này sợ là ta cũng đã hóa thành bột mịn?
Tim Tiêu Lãng đập thình thịch, khập khễnh xoay cái mông bộ dạng có vẻ rất giống thật, không chút hoang mang chạy lại. Bên kia, hải thú bạch tuộc đau đến mức không ngừng lăn lộn trên mặt đất. Ánh mắt ngẫu nhiên quét tới đều là sát ý và bạo ngược.
Quái thú bạch tuộc nhiều lần muốn quét xúc tu tới cuốn lấy Tiêu Lãng, chỉ có điều lỗ thủng trên bản thể của nó càng lúc càng lớn, khiến nó đau suýt ngất đi, làm sao còn có thể động thủ bắt người?
– Ừm… nguồn năng lượng sấm sét đã yếu đi rất nhiều, gần như hết rồi!
Ánh mắt Tiêu Lãng nhìn chằm chằm vào lỗ thủng trên người hải thú đã mở rộng đến mấy trăm mét, loáng thoáng có thể nhìn thấy nội tạng bên trong. Hắn vội vàng bắn mạnh thân thể lên, đồng thời quát to:
– Đại nhân, ta đã đến rồi!
Giờ phút này quái thú bạch tuộc hận không thể nuốt sống Tiêu Lãng. Chỉ có điều khi nhìn thấy Tiêu Lãng phóng người tới, Thảo Đằng trước tiên vọt tới vết thương của nó, nó có phần vui vẻ, còn tưởng rằng Tiêu Lãng lương tâm trỗi dậy muốn trị liệu giúp nó.
Thảo Đằng hóa thành hư ảnh, nhanh như tia chớp bắn tới bên trong lỗ máu kia. Nhưng nó không va chạm vào hồ quang vẫn đang chớp hiện, trái lại bay thẳng đến bên trong thân thể của hải thú bạch tuộc.
Vù!
Hào quang màu vàng chớp hiện. Thảo Đằng giống như một mũi tên nhọn vọt vào trong nội tạng của hải thú bạch. Trên đường di chuyển vào, Thảo Đằng không ngừng cắn nuốt máu thịt ở đó. Cùng thời khắc đó, thân thể Tiêu Lãng trên không trung lập tức chuyển hướng, tiến tới đại điện bên phải.
– Xì xì!
Thân thể Tiêu Lãng vừa đến chỗ cửa lớn, hải thú bạch tuộc nhất thời đau đến mức kêu lên. Linh hồn Tiêu Lãng lập tức bị công kích, đau đớn từ trong không trung rơi xuống trước điện, lăn lộn trên mặt đất.
– Thảo Đằng, cắn nuốt… cắn nuốt trái tim hải thú!
Cho dù trong đầu thiếu chút nữa nổ tung, nhưng Tiêu Lãng vẫn không ngừng quay về phía Thảo Đằng ra lệnh. Thảo Đằng tiếp tục điên cuồng phóng vào trong cơ thể của hải thú. Hào quang màu vàng chớp hiện một đường cắn nuốt đi qua. Rất nhanh Thảo Đằng đã tới khu vực nội tạng. Hóa ra bên trong là trái tim của hải thú.
Ầm!
Hải thú không ngừng vung xúc tu lên, lăn lộn ở dưới mặt đất, lại lăn tới sân bạch ngọc phía trước đại điện, động vào cấm chế. Mấy tia sấm sét từ trong hư không ầm ầm nện xuống. Ba xúc của nó lại hóa thành tro.
– Hải thú này có sức sống quá mạnh mẽ chứ?
Tiêu Lãng vừa cố gắng chống lại nỗi đau đớn từ trong đầu truyền đến, vừa âm thầm kinh hãi. Một đoạn Thảo Đằng vẫn ở trong cơ thể hắn. Hắn cảm ứng được rất rõ ràng, Thảo Đằng bên kia đã cắn nuốt trái tim với đường kính hơn mười mét của con hải thú kia, nhưng hải thú không chết, vẫn không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
– Xì xì!
Tiếng kêu kì quái càng ngày càng yếu. Tiêu Lãng cũng thở phào nhẹ nhõm, ngửa mặt nằm trên mặt đất, cảm nhận được sinh mệnh của hải thú chậm rãi mất dần. Hắn âm thầm hưng phấn.
Mình lại giết chết một con hải thú có thể so sánh với cường giả Nhân Hoàng Cảnh? Tuy rằng công thần chủ yếu là cấm chế trong thần phủ này, nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy không thể tưởng tượng được!
Chỉ một lát sau Tiêu Lãng đứng lên, từ cánh cửa lén lút nhìn ra phía ngoài điện. Hắn không dám ra. Nếu chẳng may con hải thú này chưa chết hẳn, cái xúc tua của nó đột nhiên đập cho hắn một phát là hắn xong đời.
Sờ vào cánh cửa bằng ngọc thạch bóng loáng lạnh giá, Tiêu Lãng chuẩn bị sẵn sàng bất kỳ lúc nào cũng có thể chạy ra bên ngoài. Nếu như cánh cửa lớn này đóng lại, mình sẽ chết ngạt ở bên trong!
Chỉ một lát sau, cửa vẫn không có đóng lại. Con hải thú kia chắc đã chết hẳn. Nội tạng của hải thú đã bị Thảo Đằng hoàn toàn ăn hết. Thảo Đằng vẫn đang không ngừng cắn nuốt máu thịt của hải thú.
– Ừm?
Tiêu Lãng đột nhiên nhớ tới một vấn đề. Hải thú này cường đại như vậy, nếu như Thảo Đằng cắn nuốt hết con hải thú này, liệu nó có thể tiến hóa nữa hay không?
Nhất định có thể, tuyệt đối có thể!
Tiêu Lãng vô cùng kích động. Thảo Đằng càng nuốt chửng cường đại huyền thú càng dễ dàng tiến hóa, hải thú này và huyền thú không khác nhau, hải thú cường đại như vậy làm sao có khả năng không tiến hóa?
Nuốt chửng, nuốt chửng!
Tiêu Lãng hạ lệnh cho Thảo Đằng toàn lực cắn nuốt. Chỉ có điều thân thể hải thú này quá mức khổng lồ, hơn nữa thân thể cực kỳ cường đại. Nếu như Thảo Đằng muốn ăn hết thân thể hải thú này chắc hẳn không mười ngày cũng phải nửa tháng.
Tiêu Lãng không quản tới Thảo Đằng nữa, trái lại quay đầu nhìn về phía trong điện. Khi hắn nhìn thấy chiếc chiến xa bị hải thú bạch tuộc kéo đến cách cánh cửa còn mấy trăm mét, nhất thời tâm thần chấn động!
Vật ở bên trong thần phủ!
Địa phương như vậy, cho dù chỉ là một cái chổi, chắc chắn cũng là bảo vật. Tuy rằng chiến xa này xem ra không có chỗ nào thần kỳ, nhưng nó ở trong thần phủ này, bản thân đã là một tồn tại quỷ dị. Hơn nữa sấm sét vừa nãy đánh xuống, nhưng chiếc chiến xa này lại hoàn toàn không có vấn đề gì. Điều này không phải chứng tỏ nó là đồ tốt sao…
– Làm thế nào để lấy chiếc chiến xa này ra được?
Trong đầu Tiêu Lãng loé lên một ý niệm điên cuồng!
Nhưng ý niệm này vừa lóe lên hắn liền bác bỏ. Vừa nãy hải thú bạch tuộc đụng vào thiếu chút nữa thì chết. Nếu như mình đụng vào, bên trên lại đánh xuống một tia sấm sét…
– Đáng tiếc…
Tiêu Lãng thở dài một hơi, quay đầu lại tiếp tục nhìn hải thú. Khi hắn nhìn thấy còn sót lại bốn xúc tu của hải thú, mắt hắn sáng lên!
Mình không dám đụng vào cái chiến xa kia, nhưng có thể để cho xúc tu của hải thú đụng vào!
Ngay lập tức tâm thần hắn dâng trào, mắt lóe lên. Hắn bảo Thảo Đằng xuất hiện, bắt đầu nuốt chửng một đoạn xúc tu này. Giờ phút này chiếc chiến chỉ còn cách cánh cửa lớn sáu trăm, bảy trăm mét. Tiêu Lãng sai Thảo Đằng cắt đứt tám trăm mét xúc tu. Lực lượng của hắn đủ ôm lấy xúc tu câu chiếc chiến xa câu đi ra!
Rất nhanh một đoạn xúc tu bị cắn ra. Xúc tu dài mấy ngàn mét bị Tiêu Lãng cắt đứt ra tám trăm mét. Thân thể hắn lóe lên, ôm lấy một đoạn xúc tu kia thử một chút. Tiêu Lãng phát hiện mình có thể ung dung ôm lấy nó.
Hắn tu luyện chiến kỹ Thiên Ma lực lượng không chỉ cường đại bình thường. Bởi vì hải thú đã chết, cái xúc tua trở nên cứng lại, giống như một trường côn cong keo.
– Người cộng tác, trông cậy vào ngươi!
Tiêu Lãng ôm lấy xúc tu, chậm rãi đi về phía chiếc chiến xa. Khi tới gần chiến xa vài mét, hắn lập tức dùng sức đưa về phía giữa bánh xe của chiếc chiến xa, kẹp lấy bánh xe sau đó cố gắng chạy ra phía sau, khiến chiếc chiến xa bay về phía cửa trước.
Chiếc chiến xa cũng không nặng lắm, dễ dàng bị kéo đi. Chỉ có điều trong điện lại sáng lên. Một tia sấm sét ầm ầm nện xuống bắn trúng xúc tu. Xúc tu đó lập tức hóa thành bột mịn.
Ầm!
Thời điểm bên trong điện sáng ngời, Tiêu Lãng lập tức ném xúc tu trong tay đi, thân thể lui nhanh sang một bên.