Song Giác Huyết tộc hiển nhiên có chút uy danh. Hộ vệ canh giữ ở cửa thành Hắc Ưng đảo vốn định lên tiếng ngăn cản. Giết người ở cửa thành, điều này vẫn có chút ảnh hưởng đối với uy danh của Hắc Ưng đảo. Chỉ có điều nếu tên tiểu đội trưởng kia đã nói như thế, con lấy Song Giác Huyết tộc ra, bọn họ chỉ có thể xem như không nhìn thấy.
Vèo!
Năm tên buôn bán nô lệ nhìn thấy hộ vệ cửa thành không nhúc nhích, sắc mặt nhất thời thay đổi. Chỉ có điều, giờ phút này bọn họ có thể làm được gì? Bọn họ chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Bốn thân ảnh nhanh như tia chớp phóng về hướng tên tiểu đội trưởng. Trên người bọn chúng đã có khí lưu màu trắng vờn quanh, chuẩn bị liều một chút, lập tức vọt vào cửa thành. Chỉ cần tiến vào trong thành, cho dù Song Giác Huyết tộc lại có gan nữa cũng không dám động thủ ở bên trong.
Còn có một thân ảnh nữa, phóng về phía Thanh Minh. Hiển nhiên bọn họ trút hận lên Thanh Minh. Nếu không phải bởi vì Thanh Minh sẽ không xuất hiện chuyện như ngày hôm nay.
Vèo!
Thời điểm tiểu đội trưởng lao ra,Tiêu Lãng cũng hành động. Hư ảnh Thảo Đằng ở phía sau thân thể Tiêu Lãng lóe lên một cái rồi biến mất. Nhưng Thảo Đằng không có thần hồn phụ thể, mà lặng yên xuyên qua mặt đất, phóng về phía Thanh Minh.
Ầm!
Tiểu đội trưởng và bốn thân ảnh nhanh như tia chớp đan xen vào nhau, sau đó lập tức tách ra. Nhưng có hai thân ảnh bay ngược ra ngoài, đầu hoàn toàn vỡ vụn, khí tức không còn. Không ngờ chỉ vừa đối mặt, tên tiểu đội trưởng đã bị thuấn sát hai người.
Hai người khác hoàn toàn không do dự, lập tức bỏ chạy vào trong thành. Mà người chạy về phía Thanh Minh không bỏ chạy. Trên tay hắn có khí lưu màu trắng vờn quanh, điên cuồng đập về phía đầu Thanh Minh.
Trong mắt Thanh Minh đầy tức giận, nhưng thân thể lại không thể cử động, dường như đã bị người ta phong ấn thực lực.
– Muốn chết!
Mắt hổ Tiêu Lãng trở nên thâm trầm. May là mình vọt tới trước, bằng không Thanh Minh chắc chắn phải chết. Thảo Đằng sớm chui ra ngoài, giờ phút này đã đến phía dưới Thanh Minh. Thảo Đằng lập tức hóa thành thực thể, chui từ dưới đất lên quấn quanh thân thể Thanh Minh lôi xuống.
Đồng thời thân thể Tiêu Lãng vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, đột nhiên thân thể lao về phía người kia. Tên võ giả kia nhìn thấy Thanh Minh đột ngột biến mất ở trên đất, hắn có chút sững sờ. Sau đó hắn lại nhìn thấy Tiêu Lãng vọt tới, lập tức nổi giận phóng về phía Tiêu Lãng, thiết quyền đánh tới nắm đấm của Tiêu Lãng.
Ầm!
Tiêu Lãng hoàn toàn không có bất ngờ bị đập bay ra ngoài. Da thịt trên nắm tay liên tục bị nổ mạnh, khóe miệng cũng phun ra máu tươi. Hắn chỉ có chút thực lực như vậy lại dung cứng đối cứng với võ giả Chư Vương tất nhiên là đi chịu tội.
Chỉ có điều lực lượng của Tiêu Lãng cũng vô cùng cường đại, khiến thân thể võ giả kia cũng không chịu nổi, phải lùi lại hai bước.
Tiêu Lãng muốn chính là hiệu quả này!
Vào thời khắc này Thảo Đằng ở phía dưới lại lao ra, điên cuồng quấn lấy thân thể võ giả này, hóa thành hư ảnh bắt đầu nhanh chóng nuốt chửng thân thể võ giả.
Cơ hội Thảo Đằng lo ra hết sức xảo diệu, hoặc là nói năng lực tính toán của Tiêu Lãng quá biến thái. Trong nháy mắt khi hai người va chạm vào nhau, Thảo Đằng đã xông ra. Tên võ giả kia vừa lui về phía sau hai bước, còn đang kinh ngực trước lực lượng cường đại của Tiêu Lãng, Thảo Đằng đã bắt đầu cắn nuốt.
Hiện tại năng lực cắn nuốt của Thảo Đằng hết sức khủng bố. Ngay cả chiến giáp huyền khí của Chiến Đế cũng có thể dễ dàng bị phá vỡ. Tên võ giả này không có sử dụng bất kỳ biện pháp phòng ngự nào, cho dù thân thể mạnh hơn nữa, làm sao có chống đỡ được trước sự cắn nuốt của Thảo Đằng?
– A!
Trong nháy mắt, nửa người dưới của tên võ giả này lập tức hóa thành xương trắng. Tên võ giả này hét thảm một tiếng, chỉ kịp bắn ra một khí lưu màu trắng, thì đã chết.
Phụt!
Tiêu Lãng phun mạnh một ngụm máu tươi. Thảo Đằng bị thương hắn cũng theo bị trọng thương. Hắn cố nén những cảm giác đau đớn từ trong đầu truyền đến, lập tức khống chế Thảo Đằng đang cuốn lấy Thanh Minh ở lòng đất, kéo về phía mình.
Vù!
Cùng lúc đó, cuộc chiến đấu bên kia đã thăng cấp. Sau lưng tên tiểu đội trưởng kia xuất hiện hư ảnh cả một con Bạch Hổ cực lớn hai đầu. Bạch Hổ xông ra đuổi theo hai tên buôn bán nô lệ đang bỏ chạy vào trong thành.
Thần hồn của tên tiểu đội trưởng này vô cùng khủng khiếp. Khí tức kia khiến mấy trăm nô lệ đều nằm bẹp trên mặt đất, thậm chí không thể nhúc nhích.
Thần hồn Bạch Hổ hai đầu này không biết là cấp bậc thế nào, tốc độ nhanh giống như chớp giật, uy lực kinh thiên. Chỉ một thoáng, nó đã đuổi kịp hai người, giết chết tại chỗ.
Nhưng, giờ phút này tên tiểu đội trưởng cực kỳ nghi hoặc chính là, bốn tên hộ vệ ở cửa thành Hắc Ưng lại bắt đầu hành động. Khí thế của bốn người toàn thịnh bay lên trời. Một người nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, quát lớn:
– Thần hồn Thảo Đằng? Là Tiêu Lãng bị gia tộc lệnh truy nã? Bắt!
Tiểu đội trưởng lập tức thu hồi thần hồn. Hắc Ưng đảo phụ thuộc vào gia tộc Hắc Lân. Gia tộc Hắc Lân có thực lực không kém mấy so với Song Giác Huyết tộc. Ở trên địa bàn của người khác, hắn cũng không dám gây sự.
Nhưng thân thể Tiêu Lãng lại chấn động. Sau khi nghe thấy bốn người nói vậy, trong nháy mắt hắn đã hiểu rõ đảo này lại là của gia tộc Hắc Lân?
Xúi quẩy!
Thầm mắng một tiếng, thân thể của hắn không hề dừng lại. Tu Di Giới trong tay hắn lóe lên. Một chiếc chiến xa xuất hiện ở trong không trung. Tiêu Lãng nhảy lên chiến xa, Thảo Đằng cũng lui trở về trực tiếp kéo Thanh Minh tiến vào bên trong chiến xa.
– Chiến xa Thiên Cơ, đi!
Nhìn bốn thân ảnh phá không đến, Tiêu Lãng quát lớn. Chiến xa lóe lên bạch quang, bắn nhanh về phía trước.
– Thuyền Thiên Cơ? Lão đại, ngươi xác định hắn là Tiêu Lãng?
Bốn tên hộ vệ Hắc Ưng đảo lập tức dừng lại trên không trung. Ba tên hộ vệ do dự nhìn một người hỏi. Căn cứ trên lệnh truy nã từng nói, Tiêu Lãng chính là người trong vực diện Thần Hồn.
Đó là một vực diện cằn cỗi đến mức ngay cả huyền thạch cũng không có, làm sao có khả năng nắm giữ Thuyền Thiên Cơ đắt như thế?
Bọn họ hiểu hết sức rõ ràng, cho dù là gia tộc Hắc Lân, ngoại trừ ba vị công tử tiểu thư tôn quý nhất ra, trưởng lão bình thường cũng không có tư cách có Thuyền Thiên Cơ.
Tu Di Giới trong tay tên thủ lĩnh hộ vệ lóe lên. Hắn lấy ra một thẻ ngọc, ý niệm quét vào bên trong. Sau đó hắn lập tức quát lớn:
– Không sai. Hắn chính là Tiêu Lãng. Tướng mạo giống nhau như đúc. Lão tứ lập tức thông báo với đảo chủ đại nhân. Lão nhị lão tam đuổi theo!
Ba thân ảnh lập tức phá không rời đi, đuổi theo hướng Tiêu Lãng vừa biến mất. Một thân ảnh khác lại nhanh chóng bay vào trong Hắc Ưng đảo.
Mấy trăm hộ vệ còn có tiểu đội trưởng Song Giác Huyết tộc, bao gồm vô số Song Giác Huyết tộc trên thuyền sắt đều sửng sốt ngây người, không rõ chuyện gì xảy ra.
– Mẹ nó. Sớm biết tiểu tử này có Thuyền Thiên Cơ, lão tử đã giết người cướp của rồi!
Tiểu đội trưởng Song Giác Huyết tộc thầm mắng một tiếng, ánh mắt lộ ra một sự nuối tiếc và nổi giận. Một nhân vật nhỏ lại nắm giữ trọng bảo như thế? Hắn lại còn ở trên thuyền sắt do mình quản lý suốt mấy tháng…
Hai tên buôn bán nô lệ đã trốn vào trong thành. Nhưng mấy trăm nô lệ kia vẫn không dám động đậy. Bọn họ nhìn tiểu đội trưởng đầy vẻ mong chờ. Tên tiểu đội trưởng cũng không dám quản. Đợi lát nữa, khẳng định Hắc Ưng đảo sẽ có bạo động. Hắn lập tức bay trở về trên thuyền sắt, yên lặng nhìn tình thế phát triển.
Quả nhiên chỉ một lát sau, cửa thành lập tức có hơn ba ngàn người lao ra. Tất cả đều là cường giả Chư Vương cảnh. Ngoài ra còn có bảy, tám tên võ giả Nhân Hoàng cảnh. Một người khí tức mạnh nhất rõ ràng là Nhân Hoàng cảnh ngũ trọng trở lên, hiển nhiên là đảo chủ tọa trấn ở đây Hắc Ưng đảo.
Đảo chủ Hắc Ưng đảo, rống lớn:
– Hà trưởng lão có lệnh, bắt sống Tiêu Lãng được thưởng người viên huyền thạch, một quyển chiến kỹ Địa phẩm!
Mấy ngàn võ giả nhất thời hưng phấn kêu lên, tách ra bốn phương tám hướng lục soát.
– Tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch thế nào, lại đắc tội Hắc Hà của gia tộc Hắc Lân vậy?
Tên tiểu đội trưởng núp ở trong thuyền sắt, không dám thở mạnh. Trong lòng hắn lại bắt đầu âm thầm cảm thấy kinh ngạc. Hắc Hà chính là cường giả nổi danh tại gia tộc Hắc Lân, một võ giả chân đã bước vào Thiên Đế Cảnh Nhân Hoàng đỉnh phong.