Giờ phút này chiến kỹ Thiên Ma của Tiêu Lãng đạt được tam trọng, thực lực có thể so sánh với Chư Vương tam trọng. Lực lượng cường đại như vậy lại không bổ ra được một miếng thịt từ thi thú sao?
Đương nhiên nếu như hắn phóng ra Liệt Thần Thủ, thi thú này nhất định sẽ bị xả ra thành từng mảnh. Vấn đề là thi độc kia có thể từ thân thể của thi thú phun ra bất kỳ lúc nào. Tuy rằng thân thể Tiêu Lãng cường đại, còn có Thảo Đằng có thể trị liệu cho hắn bất kỳ lúc nào, nhưng hắn không dám dễ dàng mạo hiểm!
Vèo
Hắn lại liên tục bổ xuống. Cuối cùng một khối thịt rơi ra. Chỉ có điều hắn nhìn thi thú lớn đến 7, 8 ngàn mét, to vài mét kia lại có cảm giác kích động muốn khóc. Bổ xuống như vậy, sợ là nửa năm một năm mới có thể làm xong một hài cốt?
– Làm sao bây giờ?
Tiêu Lãng cảm thấy phiền muộn. Lẽ nào thật sự buộc hắn phải dùng đến Liệt Thần Thủ. Chỉ có điều hắn không xác định Thảo Đằng có thể giải trừ thi độc trong nháy mắt hay không. Như vậy quá nguy hiểm.
Cuối cùng hắn không dám động thủ, trái lại lén lút tránh sang bên cạnh, tìm kiếm thi thú còn lại để ra tay. Rất nhanh hắn tập trung mục tiêu vào một thi thú dạng sư tử thân thể chỉ dài khoảng 4, 5 ngàn mét.
Ầm!
Một rìu bổ xuống. Lần này khá hơn một chút, một khối thịt bị chém rơi hơn nửa!
Tiêu Lãng hoàn toàn bỏ qua. Thi thú nhỏ nhất nơi này cũng lớn tới mấy ngàn mét. Nếu muốn chém xuống như vậy, dưới ba tháng sợ là không thu thập xong được. Suy nghĩ một lát, Tiêu Lãng quyết định mạo hiểm.
Thân thể hắn tiếp tục tránh sang bên cạnh, một đường không ngừng chặt bên này, chặt bên kia, xem ra giống như đang tìm kiếm thi thú dễ làm vậy, nhưng thật ra là bí mật chạy vào bên trong.
Rất nhanh Tiêu Lãng đã di chuyển đến phía sau một con thi thú cực lớn. Đây là một con quái thú dạng voi ma mút, thân thể vô cùng khổng lồ, hoàn toàn ngăn cản tầm mắt của mọi người phía xa.
– Là ngươi!
Ánh mắt Tiêu Lãng tập trung vào một quái thú dạng chim với thân thể khá nhỏ ở phía trước thi thú dạng voi ma mút kia. Thân thể hắn giống như lợi kiếm vọt tới. Sau khi tra xét xung quanh một hồi, hắn lập tức phóng ra Liệt Thần Thủ.
Có Liệt Thần Thủ quả nhiên thuận tiện hơn rất nhiều, từng mảng thịt nhất thời bắt đầu bay ra. Thần kinh Tiêu Lãng cũng khẩn trương tới cực điểm. Sau lưng hắn, một đoạn hư ảnh Thảo Đằng thò ra, chuẩn bị trị liệu bất kỳ lúc nào.
Liệt Thần Thủ màu ánh kim không ngừng chớp hiện, xé rách từng miếng thịt trên thân thể của thi thú dạng chim kia, lộ ra bộ xương cốt hoàn chỉnh. Tốc độ này nhanh tương đương với khi đào đá màu đen ở trên mạch mỏ. Chỉ gần nửa canh giờ, Tiêu Lãng đã loại bỏ phân nửa thịt trên thân thể thi thú.
– Rất tốt! Chỉ cần nhặt bộ hài cốt này, tương đương với ta đã hoàn thành một nhiệm vụ cấp năm. Chí ít có thể trở thành thợ săn tiền thưởng cao cấp!
Ánh mắt Tiêu Lãng sáng rực lên, tốc độ cũng nhanh thêm mấy phần!
– Xì xì!
Đột nhiên, trong lòng Tiêu Lãng chấn động. Hắn hoàn toàn không do dự, thân thể lập tức tránh lại phía sau. Quả nhiên, trong thân thể thi thú đột ngột bắn ra một đoàn sương mù màu xanh lục. Nếu không phải Tiêu Lãng phản ứng kịp, lùi lại trong chớp mắt, tuyệt đối sẽ bị sương mù này bao phủ vào trong.
Tiêu Lãng thở ra từng hơi, thân thể vẫn không ngừng lùi về phía sau. Nhưng vào thời khắc này, bụng của thi thú voi ma mút phía sau hắn nứt ra lỗ hổng, cũng đột nhiên phun ra một làn sương mù màu xanh lục. Chờ tới khi Tiêu Lãng phát hiện ra, gần nửa thân thể đã bị sương mù bao phủ.
– Thảo Đằng!
Tiêu Lãng sợ hãi, linh hồn thiếu chút nữa thì nát. Hắn cảm nhận được nửa thân thể đã tê dại không có cảm giác. Hắn vội vàng gầm thét. Hiện tại hi vọng duy nhất của hắn chỉ là Thảo Đằng. Bằng không hắn sẽ biến thành một cương thi.
Thảo Đằng không để Tiêu Lãng thất vọng. Ánh sáng xanh lục chớp hiện, Thảo Đằng gào thét lao ra, hoàn toàn bao phủ lấy thân thể của hắn. Ánh sáng xanh lục kia nhanh chóng loại trừ thi độc bên trong thân thể hắn. Khi hắn cảm giác nửa người kia lại khôi phục tri giác, hắn thiếu chút nữa thì cảm động phát khóc.
Chuyện khiến Tiêu Lãng càng kinh ngạc hơn lại phát sinh ở phía sau. Thảo Đằng lại chớp hiện ánh sáng xanh lục. Tất cả thi độc sương mù màu xanh lục bị nó… hấp thu sạch!
– Thật thần kỳ. Thảo Đằng này còn có thể hấp thu thi độc sao?
Sau khi toàn thân Tiêu Lãng hoàn toàn khôi phục lại tri giác, lúc này hắn mới lui nhanh sang một bên, nhìn Thảo Đằng đang nhanh chóng hấp thu thi độc. Mắt hắn đột nhiên sáng ngời. Nếu như Thảo Đằng không sợ thi độc, vì sao không thể cho nó đi nuốt chửng thi thú?
Thi thú cường đại như vậy cho dù đã chết từ lâu, thân thể trong hắn khẳng định vẫn chứa năng lượng chứ?
Nếu như Thảo Đằng có thể nuốt chửng thi thú, một là có thể an toàn nhanh chóng đào lấy hài cốt, thứ hai là để Thảo Đằng nuốt chửng tiến hóa. Đúng là nhất cử lưỡng tiện!
Nghĩ đến liền làm, Tiêu Lãng lập tức khống chế Thảo Đằng lặng lẽ lẻn xuống dưới đất, một đầu phóng về phía thi thú dạng chim đã bị hắn dùng Liệt Thần Thủ lóc thịt hơn nửa.
Vù!
Thảo Đằng quấn lấy được gần nửa cánh của thi thú dạng chim. Điều khiến Tiêu Lãng mừng như điên chính là, tốc độ Thảo Đằng cắn nuốt thịt của thi thú cũng không tệ lắm. Tuy rằng chậm hơn so với Liệt Thần Thủ một chút, nhưng so với mình dùng rìu chặt lại có thể nhanh gấp mấy lần.
– Thảo Đằng, cắn nuốt. Cố gắng cắn nuốt đi!
Tiêu Lãng ngồi ở một khu vực an toàn, nhìn Thảo Đằng cắn nuốt từng chút thịt của thi thú xuống, vừa quan sát tình hình xung quanh. Một khi có người lại đây, hắn nhất định phải nhanh chóng thu hồi Thảo Đằng.
Thần hồn Thảo Đằng của hắn đã bị gia tộc Hắc Lân treo giải thưởng. Nếu bị người truyền ra, khẳng định gia tộc Hắc Lân sẽ phái người truy sát mình.
Điều khiến Tiêu Lãng có chút buồn bực chính là, Thảo Đằng cắn nuốt nhiều thịt thi thú như thế lại không dài ra. Dường như những thi thú này hoàn toàn không có năng lượng.
Tại lối vào phía xa không ngừng có võ giả gia nhập vào đội ngũ đào thi. Chỉ có điều bọn họ đều không dám tản ra xung quanh. Tất cả đều tìm kiếm, thu thập thi thú ở tại lối vào.
– Xì xì!
Hơn một canh giờ đã qua. Thi thú dạng chim này vẫn còn dư lại một cái đầu. Giờ phút này nó lại phun ra một thi độc. Thảo Đằng hoàn toàn không thèm để ý, trái lại nhanh chóng hấp thu thi độc, bộ dạng dường như may mắn gặp được chất bổ dưỡng vậy.
Lại qua gần nửa canh giờ nữa, cuối cùng tất cả thịt thi thú đã bị Thảo Đằng cắn nuốt xong. Một bộ khung xương hoàn chỉnh xuất hiện ở trên mặt đất. Tiêu Lãng lập tức sử dụng Tu Di Giới, thu toàn bộ khung xương này vào trong.
Hắn thầm than một tiếng, Phá Thiên phủ quả nhiên có tiền. Tu Di Giới này rất lớn. Không gian bên trong có phạm vi phải đến mấy vạn mét.
Tu Di Giới vốn có thể chứa một hai bộ hài cốt. Tiêu Lãng lại không có động thủ tiếp, lập tức chạy về phía lối vào, giao Tu Di Giới cho Phá Thiên quân dẫn đầu đội ngũ.
– Ừm, không sai! Đây là một cái lệnh bài. Dựa vào lệnh bài này, ngươi có thể đi tới bất kỳ Tu La điện nào để nhận khen thưởng!
Phá Thiên quân cho Tiêu Lãng một Tu Di Giới mới, cùng với một lệnh bài có khắc chữ Phá. Tiêu Lãng lại phóng xuống phía dưới, bắt đầu tiếp tục đào hài cốt.
– Một viên huyền thạch đã vào tay! Chỉ mới qua nửa ngày. Cứ tiếp tục như vậy, một ngày hai viên huyền thạch cũng không thành vấn đề!
Tâm tình Tiêu Lãng tốt hơn rất nhiều. Tuy rằng hắn không biết Thảo Đằng cắn nuốt thịt của thi thú có thể tiến hóa hay không, nhưng nói thế nào cũng có thể kiếm chút huyền thạch không phải sao?
Lại trở lại trong góc lúc trước, Tiêu Lãng tìm được một con thi thú khác, bắt đầu âm thầm khống chế Thảo Đằng cắn nuốt. Thỉnh thoảng có người thu thập xong hài cốt. Thỉnh thoảng cũng có người bị thi độc tập kích, cuối cùng bị Phá Thiên quân vô tình đánh chết. Mãi đến hừng đông ngày hôm sau, Tiêu Lãng mới thu được một bộ hài cốt nữa.
Điều khiến Tiêu Lãng phiền muộn vô cùng chính là, chỉ trong thời gian nửa ngày, lại có gần vạn người ào vào trong cung điện. Tới buổi chiều ngày hôm sau, đội ngũ đào thi đã đạt đến mấy vạn người.
Thi thể có mấy chục vạn bộ. Rất nhiều võ giả đi vào thực lực đều rất thấp. Thậm chí có mấy chục người liên hợp lại cùng đào một bộ thi thú. Trong thời gian ngắn không thể nào dọn dẹp sạch sẽ nhiều thi thú như vậy. Điều Tiêu Lãng lo lắng chính là nhiều người không khỏi có mắt nhìn lung tung. Nếu như Thảo Đằng bại lộ thì phiền toái.