Các thế lực xung quanh hoặc nhiều hoặc ít đều dẫn theo không ít cường giả Nhân Hoàng, nhưng không triệu tập cường giả Thiên Đế ở phủ vực gần đó. Lấy khả năng Âu Dương gia hiệu triệu, lực uy hiếp của gia tộc Thần Khải, chắc chắn có không ít cường giả Thiên Đế lệ thuộc bọn họ. Ví dụ như Thiên Đế Lạc Diệp có quyền sinh sát đối với mười mấy Thiên Đế phía tây nam trong tay.
Nhưng hôm nay bốn Thiên Đế Chí Tôn đều không có dẫn theo cường giả Thiên Đế đến đây. Rất rõ ràng bọn họ chỉ muốn chiến đấu khống chế ở trong các gia tộc, không phải khống chế giữa các địa vực, bởi vì như vậy dễ dàng tạo thành đại hỗn chiến tại Thiên Châu.
Bốn người đều là Thiên Đế Chí Tôn, cũng không cần phóng ra thiên uy. Dựa vào khí tức đã có thể khiến người ta cảm thấy bị đè ép. Đặc biệt là Thiên Đế Cuồng Nhân và Thiên Đế Luân Hồi. Giờ phút này giữa Ma Đế và Âu Dương Thúy Thúy càng cảm giác muốn thổ huyết.
Đầu tiên, Ma Đế thả ra thánh uy Thiên Đế, bao phủ mọi người vào trong. Sau khi Âu Dương Thúy Thúy đi ra, tuy rằng không phóng ra thánh uy đối kháng, nhưng hơi thở của hắn cuồng bạo đến cực điểm. Ánh mắt kia khiến người ta vừa nhìn vào một chút, trong long liền có cảm giác run sợ.
Hai người rất muốn nói, bọn họ chỉ đi ngang qua, không muốn đến dính líu vào loại đại chiến siêu cấp như vậy.
Hai người cũng có chút hối hận. Trước đó không thông cáo với Lãnh Đế. Lãnh Đế là thống trị phía Đông. Nếu như hắn ở đây, bọn họ cũng có chỗ dựa, giờ phút này không đến nỗi giống như lục bình bất kỳ lúc nào cũng có thể bị gió cuồng mưa giật đánh nát.
– Không đúng!
Thiên Đế Luân Hồi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Ma Đế và điện chủ Tinh Thần đã sớm nhận được tin tức chạy tới đây. Âu Dương gia có thần thong bay vượt qua hư không có thể tới nhanh như vậy cũng là bình thường. Thần Khải phủ ở phía nam Thiên Châu, cách xa như vậy làm sao cũng đến nhanh như vậy?
Bọn họ khẳng định đã khởi động truyền tống trận siêu cấp. Gần đây, thành lớn có truyền tống trận siêu cấp chỉ có Lãnh Đế Thành. Nói như vậy… Lãnh Đế biết việc này, nhưng lựa chọn không dính líu? Nghĩ tới đây Thiên Đế Luân Hồi càng lo lắng hơn.
Trên thực tế mọi người có mặt ở đây đều đang âm thầm lo lắng. Không chỉ riêng hai người Thiên Đế Luân Hồi và Thiên Đế Cuồng Nhân, người của Ma gia và Tu La điện, cùng với mọi người trong Hắc Lân Thành đều âm thầm có chút lo lắng.
Đối thủ quá cường đại!
Gia tộc đệ nhất đệ nhị Thiên Châu, ai dám tranh đấu?
Bay vượt qua hư không là thần thông phụ trợ công kích mạnh nhất. Có thần thông này, người của Âu Dương gia gần như không thể giết chết được. Người của gia tộc đó có thể không ngừng công kích ngươi bất ngờ. Gia tộc Thần Khải có lực phòng ngự đệ nhất thiên hạ. Có lẽ lực công kích của bọn họ không đủ sắc bén, nhưng bọn họ đã có lợi thế bất bại.
Vô số đôi mắt vẫn nhìn Ma Đế đang ở giữa không trung, đương nhiên dư quang cũng liếc nhìn điện chủ Tinh Thần ở trên bầu trời phía tây, muốn xem bọn họ sẽ lựa chọn thế nào.
Là chiến hay là dừng?
Ma Đế đưa ra đáp án:
– Lão già điên, Mộc Sơn Quỷ! Các ngươi dự định gây ra đại chiến sao? Các ngươi muốn chiến, ta chiến cùng các ngươi! mấy trăm vạn ma quân Ma gia đã đợi mệnh, có thể tiến công Âu Dương phủ và Thần Khải phủ bất kỳ lúc nào. Con cháu Ma gia chưa bao giờ sợ hãi trước tử vong. Từ xưa tới nay Ma gia không nhẫn nhịn để kẻ địch khiêu khích. Hôm nay Tiêu Lãng giết chết Thiên Đế của bộ tộc ta, tất nhiên chỉ có một kết cục không chết không thôi!
Giọng nói của Điện chủ Tinh Thần cũng vang lên:
– Mộc tộc trưởng tộc trưởng Âu Dương, con cháu trong tộc các người cũng không bị tổn thương, trái lại đã đánh tử thương không ít người của chúng ta. Việc này nếu các ngươi rời đi luôn, Tu La điện có thể bỏ qua, sau này vẫn hợp tác tốt. Đương nhiên… Tiêu Lãng phải lưu lại. Hắn đã giết quá nhiều người của chúng ta!
Hai người Ma Đế và điện chủ Tinh Thần một vai chính diện một vai phản diện, diễn kịch vô cùng tốt. Đương nhiên ngay cả người mù nhìn vào cũng biết hai người không tự tin. Dù sao chỉ riêng một lão già điên, hai người đã cảm thấy đau đầu. Hiện tại lại thêm một Mộc Sơn Quỷ tu luyện thiên đạo đại địa tự nhiên. Một khi khai chiến hai người không nói bỏ mình, ít nhất tộc nhân sẽ chết đi cũng không tốt.
Mộc Sơn Quỷ mỉm cười không nói gì. Nhưng lão già điên lại phá không mắng to:
– Ít nói lời vô nghĩa đi, chỉ một câu thôi. Cút hay không cút! Không chút lão tử khai sát giới. Đã lâu không có giết người, lão tử rất ngứa tay!
Lời nói vừa dứt, khí thế trên người Âu Dương Thúy Thúy bắt đầu nổi lên như bão táp. Một khắc kia, thân thể không tính là cao lớn với tóc bạc râu bạc trắng, ở trong mắt mọi người giống như đã biến thành một ngọn núi cao hung vĩ. Khí thế mênh mông như biển không thể kháng cự.
– Hai người tại sao lại không phóng ra thánh uy Thiên Đế chống lại thánh uy của Ma Đế?
Tại đó, người khổ nhất chính là Tiêu Lãng. Giờ phút này hắn cảm giác bị hai sát khi vô cùng cường đại bao phủ. Một khi không tốt hắn sẽ bị thuấn sát.
Hơn nữa thánh uy Thiên Đế của Ma Đế vẫn bao phủ hắn. Lão già điên ở ngay trước hắn mấy trăm mét, nhưng không phóng ra thánh uy chống lại thánh uy của Ma Đế. Điều này khiến hắn nghĩ mãi không ra. Chỉ cần thánh uy bao phủ ở trên người hắn biến mất, hắn có thể xé rách không gian rời đi bất cứ lúc nào.
Kỳ thực Tiêu Lãng không biết!
Chính bởi vì sát khí của Ma Đế và điện chủ Tinh Thần vẫn tập trung vào hắn, lúc này mới khiến lão già điên và Mộc Sơn Quỷ không dám có hành động mạo muội. Bằng không với tính tình dễ dàng giết chóc của lão già điên, tinh cách thô bạo của Mộc Sơn Quỷ đã sớm đại khai sát giới, làm sao còn có thể ở đây nói lời vô ích làm gì?
Thực lực Thiên Đế Chí Tôn quá cường đại, một khi làm không tốt Tiêu Lãng sẽ bị tan xương nát thịt. Đây không phải là kết quả lão già điên và Mộc Sơn Quỷ mong muốn.
Lão già điên nói vừa hết lời, bầu không khí đột nhiên trở nên im ắng. Tiêu Lãng giết không ít người, Ma gia và điện chủ Tinh Thần muốn bắt hoặc là trực tiếp chém giết Tiêu Lãng. Lão già điên và Mộc Sơn Quỷ lại muốn bảo vệ Tiêu Lãng. Bọn họ đều hiểu rất rõ, dựa vào mối quan hệ giữa Tiểu Ấu Trĩ Tiểu Đao và Tiêu Lãng, hôm nay chỉ cần bảo vệ hắn, bí mật phần mộ Kiếm Ảnh Đại Đế sẽ nằm trong tay bọn họ.
Cho nên chuyện hôm nay hoàn toàn không thể nào hòa giải được. Nhưng hai bên lại không dám vọng động. Một bên không chắc có thể thắng, một bên không chắc có thể trăm phần trăm bảo vệ được Tiêu Lãng!
– Ngao!
Ngay trong khi bầu không khí đang vô cùng nặng nề, bất kỳ lúc nào cũng có thể bùng nổ. Phía đông đột ngột truyền đến một tiếng rồng gầm. Một con rồng lớn màu bạc gào thét lao đến. Trên người nó phủ đầy vảy giáp màu bạc dưới ánh mặt trời phản xạ ra từng đợt hàn quang. Trên cái đầu rồng cực lớn, một nam tử cao lớn mặc ngân giáp, trong tay cầm kích màu bạc, giống như Ma Thần vô địch ngạo nghễ đứng thẳng.
– Lãnh Đế!
Thiên Đế Cuồng Nhân và Thiên Đế Luân Hồi vui mừng. Ban đầu bọn họ còn tưởng rằng Lãnh Đế sẽ không ra tay. Nhưng cuối cùng hắn lại nhịn không được? Có Lãnh Đế ở đây, ít nhất hai người bảo vệ được tính mạng của mình.
– Tiêu Lãng là con dân Phá Thiên phủ, nói cách khác là con dân địa bàn Lãnh Đế quản lý ta! Vị trí chư vị đang đứng là Hắc Lân Phủ, cũng là địa bàn của Lãnh Đế ta. Các ngươi muốn chiến, mời đến nơi khác chiến! Bằng không bản đế chỉ có thể… giết chết Tiêu Lãng, khiến trò khôi hài này kết thúc!
Giọng nói thâm trầm của Lãnh Đế vang lên. Đầu kích từ phía xa chỉ vào Tiêu Lãng. Sát khí thông thiên lại tập trung vào hắn.
Thái độ của Lãnh Đến nhất thời khiến mọi người cảm thấy vô cùng mơ hồ, cảm giác hắn tới không phải để cướp Vô Tình Kiếm, cũng không phải là tới bắt Tiêu Lãng? Trái lại dường như muốn giết Tiêu Lãng?
– Ai dám giết chủ nợ của bản đế? Tiêu Lãng nợ bản đế hai trăm vạn huyền thạch. Ngươi giết hắn, bản đế tìm ai đòi nợ đây? Lãnh Phi, cút ngay cho ta!
Điều càng làm cho mọi người thấy khoa hiểu chính là, bầu trời phía bắc lại đột ngột truyền đến tiếng gầm. Một con Kỳ Lân thân dài mấy ngàn mét phá không đến. Đứng phía trên là một võ giả trung niên. Đó không phải Nhàn Đế thì là ai?
Nhàn Đế ngồi trên đầu Kỳ Lân bay thẳng đến chỗ Lãnh Đế. Đầu con hung thú Kỳ Lân năm trăm vạn năm, trực tiếp phun ra một ngọn lửa màu xanh, thoáng một cái, đã bao phủ Lãnh Đế và con ngân long kia vào.
– Nhàn Đế, ngươi muốn chết!
Lãnh Đế xoay hướng kích bạc, thân thể bắn nhanh, hóa thành một đạo bạch quang phóng về phía Nhàn Đế. Đồng thời trong tay Nhàn Đế chợt xuất hiên một chiến đao màu đen dài mấy mét hẹp. Hai người lại ở trong không trung… nhanh như tia chớp bắt đầu giao chiến.
Đám người Lão già điên, Mộc Sơn Quỷ, Ma Đế, điện chủ Tinh Thần không khai chiến, hai Thiên Đế Chí Tôn mới tới lại đánh nhau trước?
Điều này khiến mọi người ở đó đều trợn tròn mắt kinh ngạc. Hơn nữa lý do hai người đều vô cùng buồn cười. Một người không muốn để mọi người gây sự ở trên địa bàn của hắn. Một người lại đến bảo vệ chủ nợ…