Thảo Đằng thực sự có thể cắn nuốt Bạo Nhãn Lệ Viên. Vô số phân thân Thảo Đằng nhô ra, giống như ruồi bâu lấy mật quấn lấy hai chân Bạo Nhãn Lệ Viên bắt đầu cắn nuốt. Tốc độ cắn nuốt không nhanh cũng không chậm, nhưng nếu cứ để Thảo Đằng cắn nuốt kéo dài như vậy, phỏng đoán cẩn thận… hai, ba ngày có thể cắn nuốt xong con Bạo Nhãn Lệ Viên này.
Phòng ngự của con Bạo Nhãn Lệ Viên này quá cường đại. Mười mấy cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong công kích chỉ khiến nó bị một chút vết thương nhẹ. Chắc hẳn lực phòng ngự đã có thể tương đương với cường giả Thiên Đế bình thường.
Có lẽ năng lực cắn nuốt của Thảo Đằng cường đại, nhưng một cường giả Thiên Đế phóng ra vòng bảo hộ thiên lực đứng cho Thảo Đằng cắn nuốt, chắc hẳn chưa được mấy ngày đã cắn nuốt xong.
Tiêu Lãng buồn rầu. Nếu như có Vô Tình Kiếm, có lẽ có thể một chiêu kiếm đánh trọng thương con Bạo Nhãn Lệ Viên này, lại để cho Thảo Đằng cắn nuốt khẳng định sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Chỉ có điều Vô Tình Kiếm bị Âu Dương Lãnh Yên lấy được, nàng cũng không nói có trả lại hay không. Quan trọng nhất là… Lúc đó mình đã ném thanh kiếm này ra ngoài. Âu Dương Lãnh Yên có thể cướp được xem như là bản lĩnh của nàng. Hơn nữa mình còn mơ mơ màng màng thượng nàng một lần, lần này muốn nàng trả lại, thực sự có phần không mở miệng được.
Một võ giả, hoặc là một con hung thú, một khi bị trọng thương, lực phòng ngự của thân thể tự nhiên sẽ yếu bớt. Vấn đề là… nếu muốn đánh trọng thương Bạo Nhãn Lệ Viên này nhất định phải trả cái giá vô cùng lớn.
– Ngoại trừ võ giả Nhân Hoàng đỉnh phong ra, còn lại lui về Hắc Sa Thành. Võ giả Nhân Hoàng đỉnh phong vừa yểm hộ, vừa lùi lại!
Tiêu Lãng trầm ngâm một hồi, nhanh chóng lùi lại, đồng thời ra lệnh cho người phía sau.
Mộc Tinh Dã thở phào nhẹ nhõm, hiệu triệu mười mấy Nhân Hoàng đỉnh phong tản ra thành hình quạt, vừa không ngừng công kích hồn lực, đồng thời chen lẫn với thiên đạo công kích của mỗi người, ngăn cản Bạo Nhãn Lệ Viên truy sát, vừa chậm rãi yểm hộ mọi người lùi lại.
Thân thể Bạo Nhãn Lệ Viên quá lớn. Tốc độ công kích của võ giả Nhân Hoàng đỉnh phong vừa nhanh, đồng thời Thảo Đằng của Tiêu Lãng không ngừng từ dưới đất nhô ra, cắn nuốt hai chân của nó. Điều này khiến tốc độ nó khó tránh khỏi chịu ảnh hưởng. Cho dù vô cùng giận dữ, nhưng nó chỉ có thể không ngừng rống lớn, phun mạnh khí lưu màu đen ra xung quanh.
Tiêu Lãng vừa lùi về phía sau, vừa để Thảo Đằng tiếp tục chậm rãi cắn nuốt, đồng thời còn quan sát thiên đạo công kích xen lẫn với công kích của mọi người. Trước mắt, chuyện tu luyện của hắn đang bị kẹp lại, chỉ có cảm ngộ thiên đạo mới có thể tiếp tục luyện hóa huyền thạch.
Thiên đạo là gì?
Hắn không biết gì cả, hoàn toàn không tìm được manh mối. Giờ phút này có nhiều người trình diễn miễn phí như vậy, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
– Ừm? Trong công kích kia có lẫn hỏa diễm? Lẽ nào cũng là một loại thiên đạo công kích? Trong công kích không gian của đại nhân Tinh Dã lại liên tục chấn động? Đây là thiên đạo gì? Còn nữa, cường giả bên kia, lại cảm giác trong phạm vi công kích có thể làm cho thời gian giảm tốc độ? Sấm sét? Thiên thạch? Lưu sa? Khí thần thánh?
Tiêu Lãng xem hoa mắt, các loại thiên đạo công kích kỳ quái lẫn với thiên lực ở bên trong, uy lực vô cùng! Chỉ có điều võ giả Nhân Hoàng đỉnh phong trước sau vẫn không bước qua được ranh giới kia, uy lực vô cùng nhưng vẫn bị giới hạn, đương nhiên có thể lẫn với thiên đạo công kích, uy lực đã không thể coi thường, cũng vô cùng thần kỳ.
Ví dụ như trong công kích võ giả kia có lẫn băng sương. Mỗi lần công kích có thể làm cho Bạo Nhãn Lệ Viên giảm bớt tốc độ một chút. Ví dụ như Mộc Tinh Dã mỗi lần công kích đều có thể khiến không gian xung quanh Bạo Nhãn Lệ Viên chấn động, khiến hung thú chấn động bất động đứng nguyên tại chỗ. Nó chỉ có thể chờ không gian chấn động xong, mới có thể tiếp tục chạy, cực kỳ kỳ diệu.
– Được! Cứ như vậy, tiếp tục kéo dài, chúng ta có thể mài chết hung thú này!
Tiêu Lãng nhìn thấy vậy, không ngừng gật đầu. Sau mấy chục công kích luân phiên mọi người phối hợp rất ăn ý, Bạo Nhãn Lệ Viên không thể xông lên được. Nếu tiếp tục nữa, nó bị thương càng lúc càng nghiêm trọng. Chỉ cần hai chân bị cắn nuốt hết, nó chỉ có một con đường chết.
Sau hơn nửa canh giờ, mọi người đã thành công rời khỏi rừng rậm nguyền rủa. Những võ giả từ Nhân Hoàng ngũ trọng trở xuống lại bay trở về Hắc Sa Thành. Hung thú cấp thấp trong rừng rậm không dám đuổi theo. Ra bên ngoài, địa hình trống trải hơn.
Mắt Tiêu Lãng sáng lên, lập tức quả quyết hạ lệnh:
– Tản ra, bao vây xung quanh con Bạo Nhãn Lệ Viên này. Không ngừng công kích, đồng thời dụ nó di chuyển về phía Hắc Sa Thành. Trời sắp tối rồi! Chúng ta nhất định phải tiến vào Hắc Sa Thành trước khi trời tối. Trước khi vào thành nhất định phải giết chết con hung thú này!
Mộc Tinh Dã âm thầm gật đầu, ra hiệu mọi người thực hiện dựa theo chỉ thị của Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng đưa ra mấy mệnh lệnh, hoàn toàn phù hợp với ý tưởng của hắn. Tiêu Lãng mới chừng ấy tuổi, kinh nghiệm giao chiến năng lực phản ứng lại mạnh như vậy, khiến hắn phải nhìn với cặp mắt khác. Thiếu niên có thể danh chấn thiên hạ, quả nhiên có chỗ độc đáo của hắn.
Vèo!
Cuồng thần chiến phủ của Tiểu Đao không ngừng bắn ra từng đạo búa quang. Tuy rằng hắn cảm ngộ thiên đạo công kích không sâu, nhưng trong cuồng thần chiến phủ có trăm đạo ấn ký thiên đạo, uy lực lớn hơn nhiều so với cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong. Nếu không phải hắn hồn lực không đủ, công kích tuyệt đối có thể đạt được mức của Thiên Đế. Uy lực của cuồng thần chiến phủ này có thể chỉ đứng sau thần binh chí tôn.
Thân thể Bạo Nhãn Lệ Viên chảy máu càng ngày càng nhiều. Trong mắt nó hoàn toàn đỏ ngầu, hiển nhiên đã nổi khùng. Chỉ có điều Mộc Tinh Dã và võ giả cảm ngộ thiên đạo băng sương kia luôn áp chế tốc độ của nó. Công kích xung quanh cũng khiến nó khó bước được nửa bước. Thân thể của nó quá lớn, căn bản không tránh né được, chỉ có thể không ngừng đứng chịu đòn. Tuy rằng khí lưu màu đen của nó khủng bố, nhưng chỉ có thể phun ra trong khoảng cách ngắn. Tốc độ phản ứng của võ giả Nhân Hoàng đỉnh phong quá nhanh, căn bản không thể gây thương tổn được.
Chậm rãi!
Bạo Nhãn Lệ Viên dưới sự khống chế có chủ định của mọi người, di chuyển về phía Hắc Sa Thành. Mà hai chân lớn như cột đá khổng lồ của Bạo Nhãn Lệ Viên đã đầm đìa máu, có nhiều chỗ còn lộ ra xương trắng. Tuy rằng Thảo Đằng cắn nuốt không nhanh, nhưng một khắc cũng không dừng lại.
Tuy rằng Bạo Nhãn Lệ Viên phát hiện ra, nhưng công kích từ bốn phương tám hướng lại không hề ngừng lại, nó căn bản không rảnh bận tâm.
Chỉ có điều nhiều cường giả Nhân Hoàng bao vây tấn công, con Bạo Nhãn Lệ Viên này còn có thể kiên trì lâu như vậy, đã xem như khủng bố siêu cấp. Phải biết rằng cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong và hung thú chín mươi vạn năm này, trên lí luận có thể tổng hợp thực lực ngang hàng. Đương nhiên… con Bạo Nhãn Lệ Viên này chỉ phòng ngự khủng bố, tốc độ và lực công kích kỳ thực cũng không quá cường đại.
Phía xa, ánh tà dương đã máu nhuộm phía tây của bầu trời. Màn đêm sắp buông xuống. Mọi người cũng tăng nhanh tốc độ, giảm bớt công kích, dấn tới tốc độ của Bạo Nhãn Lệ Viên chậm lại một phần ba, lùi vê phía Hắc Sa Thành.
– Đóng vòng bảo hộ, vào thành!
Đến Hắc Sa Thành, Tiêu Lãng chợt quát một tiếng. Vòng bảo hộ bên trong lập tức đóng lại. Đám người Mộc Tinh Dã bắn mạnh lên trên tường thành, tiếp tục công kích.
– Bạo Nhãn Lệ Viên, quỳ xuống cho gia!
Tiêu Lãng nhảy một cái lên tường thành, sau đó đột nhiên quát lớn!
Thảo Đằng của hắn cắn nuốt lâu như vậy, tuy rằng hai chân của con Bạo Nhãn Lệ Viên đã bị cắn nuốt, máu thịt be bét nhưng vẫn có thể tiếp tục di chuyển. Đây thật ra là do Tiêu Lãng cố ý khống chế, đều đặn cắn nuốt, cũng không cắn nuốt vào riêng một chỗ nào.
Giờ phút này hắn toàn lực khống chế phân thân Thảo Đằng, cắn nuốt vào phần then chốt tại hai đầu gối của Bạo Nhãn Lệ Viên. Thảo Đằng vừa cắn nuốt, rất nhanh đã cắn nuốt hết phần bắp thịt gân mạch ở đầu gối của Bạo Nhãn Lệ Viên. Bắp đùi không có gân mạch, bất cứ sinh vật nào cũng không thể khống chế được đôi chân của mình. Lại thêm chân Bạo Nhãn Lệ Viên đã bị cắn nuốt quá nhiều máu thịt, rất nhiều nơi lộ ra xương trắng. Giờ phút này nó không thể tiếp tục chịu đựng được nữa. Thân thể khổng lồ nặng nề của nó ầm ầm ngã xuống.
– Tốt!
Đám người Mộc Tinh Dã bắt đầu hét lớn, trong mắt lộ vẻ vui mừng. Con Bạo Nhãn Lệ Viên này cách tường thành mấy ngàn mét. Khí lưu màu đen căn bản không có cách nào công kích tới bên này. Giờ phút này hai chân nó đã bị phế, tốc độ di chuyển càng chậm rãi hơn, chỉ có thể ngồi chờ chết.
Vô số công kích tiếp tục lao tới, chuẩn bị hoàn toàn giữ hung thú này ở lại Hắc Sa Thành!
– Ngao ngao!
Bạo Nhãn Lệ Viên không ngừng ngửa đầu điên cuồng hét lên. Khí lưu màu đen phun ra xung quanh. Lợi trảo cực lớn vung ra khắp nơi. Ánh mắt trời chiều phía tây chiếu xuống, dường như đang ngâm lên một bài ca thê lương.