Đêm dần dần đến. Màn đêm đen nhánh giống như một tấm vải đen che đậy bầu trời. Bầu trời đầy sao và một mặt trăng trong sáng giống như có vô số ngọn đuốc tô điểm trên bầu trời đêm mỹ lệ, khiến buổi tối trở nên thần bí lại rực rỡ.
Con Bạo Nhãn Lệ Viên kia đã hoàn toàn bị đánh không thể làm được gì. Tiếng gào thét của nó cũng trở nên yếu đi. Chân nó đã hoàn toàn hóa thành xương trắng. Bắp đùi cũng bị cắn nuốt phần nửa. Hai tay của nó cũng đã bị cắn nuốt một nửa.
Mọi người đã ngừng công kích. Cũng không biết Tiêu Lãng nghĩ như thế nào, lại không trực tiếp cho Thảo Đằng cắn nuốt trái tim, trái lại tiếp tục bảo Thảo Đằng cắn nuốt tứ chi. Dường như hắn muốn Bạo Nhãn Lệ Viên hoàn toàn không thể di chuyển được.
Khí lưu màu đen không ngừng phun ra, ngẫu nhiên sẽ biến một phần phân thân của Thảo Đằng hóa thành hư vô. Chỉ có điều phân thân của Thảo Đằng quá nhiều, vừa cắn nuốt, lại không ngừng sinh sôi hình thành một vòng tuần hoàn. Hôm nay, xem tình trạng con Bạo Nhãn Lệ Viên này chắc chắn phải chết ở chỗ này.
Ầm ầm ầm!
Vào thời khắc này, từ phía xa trong rừng rậm nguyền rủa đột nhiên truyền đến tiếng chấn động khiến mặt đất rung chuyển. Tiếng động kia càng ngày càng lớn. Cả toà thành trì cũng bắt đầu chấn động. Ánh mắt mọi người đều phát ra từng đạo lệ quang. Rất nhiều người lại vô cùng kinh sợ.
Thú triều lại bắt đầu rồi!
Nữ quyến và tiểu hài và người già trong thành đã sớm bắt đầu thông qua truyền tống trận, chuyển dời đến phía tây trong thành thị. Nhưng chỉ có mấy truyền tống trận, mỗi lần cũng không thể truyền tống quá nhiều. Trước đây cũng chưa từng xuất hiện hung thú trăm vạn năm, cho nên vẫn không có tổ chức di dời trên quy mô lớn. Mãi đến đêm qua Mộc Tinh Dã mới hạ lệnh dời đi. Bình thường, các võ giả trong thành chưa tới trăm vạn. Sợ rằng năm, sáu ngày cũng không thể dời tới chỗ khác hết.
Cho nên mấy ngày nay cực kỳ quan trọng. Nếu như thành trì bị phá, cường giả Nhân Hoàng có lẽ không có chuyện gì, nhưng trong thành có mấy trăm vạn võ giả cấp thấp. Sợ rằng tất cả sẽ bị hung thú giết chết. Hắc Sa Thành cũng sẽ bị san thành bình địa.
Ầm Ầm Ầm!
– Ngao!
– Xì xì!
– Ô ô!
Mặt đất chấn động càng mãnh liệt. Phía xa bắt đầu xuất hiện một loạt bóng đen, mang theo bụi bay đầy trời và những tiếng gào thét không ngừng.
Sau khi Tiêu Lãng nhìn vào trong bóng đêm, thấy rõ ràng, hắn bỗng nhiên hít một hơi khí lạnh.
Hung thú với đủ các kiểu dáng, hình thù kỳ quái, leo, chạy, bay, trên người bốc hỏa, bị một đoàn hắc khí bao phủ không ngừng từ phía xa lao nhanh đến. Số lượng thực sự đếm không hết. Khắp núi đồi đều nhìn thấy hung thú. Khí tức của cúng đều cường đại, khủng khiếp, lạnh như băng.
Tất cả mọi người đều cảm giác nghẹt thở. Tình cảnh này làm cho người ta chấn động hơn nhiều so với thiên quân vạn mã cùng lao tới. Cảm giác nhiều võ giả hơn nữa dám can đảm đứng ở phía trước đám hung thú này, cũng sẽ bị ép thành một đống thịt nát.
Điều càng làm cho Tiêu Lãng chấn động chính là, phía sau trăm vạn hung thú là một con hung thú cực lớn chậm rãi theo tới. Đây là một con quái thú thân thể giống như con rồng lớn, nhưng cái đầu lại giống như một con mèo lớn vậy. Thân thể nó cao tới 2 vạn mét. Bạo Nhãn Lệ Viên so với nó cảm giác giống như tráng hán và hài đồng.
Bước chân của nó rất chậm. Lớp vảy giáp trên thân rồng ánh lên từng đạo hàn quang. Móng vuốt sắc bén khiến người ta cảm giác không gì không xuyên thủng. Trong hai con mắt mèo phát ra hào quang chói mắt, mang theo lực lượng câu hồn đoạt phách, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Thân thể của nó đứng thẳng, hai chân rồng mỗi khi bước một bước, đều có thể di chuyển với khoảng cách mấy ngàn mét. Mặt đất cũng theo đó chấn động, lưu lại một dấu chân cực lớn.
Hung thú trăm vạn năm, miêu long thú!
– Đại nhân Tinh Dã, đêm qua các ngươi làm sao thủ thành được?
Tiêu Lãng rất nhanh giật mình tỉnh lại, lập tức quay đầu nói với Mộc Tinh Dã. Hung thú cường đại như thế, bọn họ có thể bảo vệ được đã xem như là kỳ tích.
Mộc Tinh Dã cười khổ nói:
– Con miêu long thú này chỉ có thể đi lại vào ban đêm. Công kích của nó chủ yếu là lợi trảo. Trong mắt còn có thể bắn ra cột sáng. Đêm qua chúng ta không dám ra thành chiến đấu, chỉ cđể tất cả cường giả Nhân Hoàng vận chuyển hồn lực, gia tăng nguồn năng lượng của vòng bảo hộ trong thành! Chỉ cần vòng bảo hộ không bị phá, ở trong thành là an toàn nhất. Chỉ có điều tối nay… Hung thú dường như nhiều gấp đôi. Chúng ta cũng không biết có thể thủ được hay không. Mong hai vị công tử lập tức trở về Hắc Lân Thành. Nơi này quá nguy hiểm! Dựa vào công kích của chúng ta hoàn toàn không thể giết chết được con miêu long thú này. Chỉ có thể mời gia chủ cùng tộc trưởng đến đây mới có thể giết chết đươc!
– Không vội!
Tiêu Lãng lắc đầu nói:
– Ta có thể bay vượt qua hư không, nếu như có nguy hiểm ta sẽ lập tức dẫn theo Tiểu Đao rời đi. Trước cứ xem xét tình hình một chút đã. Nếu thực sự không chịu được các ngươi lập tức lùi lại. Ta sẽ truyền tin cho Mộc gia gia, nhờ hắn ra tay!
Bất kỳ lần chiến đấu lớn nào, đều là một lần rèn luyện kinh nghiệm, đều có thể khiến người ta trưởng thành!
Nếu như mỗi lần có khó khăn đều tìm người hỗ trợ, vậy sẽ vĩnh viễn không thể đột phá. Võ giả tu luyện, đi ngược dòng nước, không tiến thì lùi. Nếu muốn trở thành chí cường giả, như vậy nhất định cần phải nỗ lực trả giá gấp trăm lần so với người khác.
Tiêu Lãng vẫn cho là như vậy, cũng vẫn không có thói quen nhờ người. Nợ ân tình nhiều, trong lòng đều cảm thấy không thoải mái. Hơn nữa giờ phút này cho dù truyền tin cho Mộc Sơn Quỷ cũng đã muộn!
Trong lòng một khi có quá nhiều ràng buộc, vậy làm sao có thể giang cánh bay cao? Không tới thời khắc cuối cùng, Tiêu Lãng thề tuyệt đối không từ bỏ!
Hung thú càng lúc càng tiến lại gần. Khí tức làm người cảm giác nghẹn thở cũng càng lúc càng mãnh liệt. Tuy rằng vòng bảo hộ đã mở ra, nhưng Thảo Đằng của Tiêu Lãng vẫn không thu hồi lại. Bên trong thân thể của hắn có một phân thân Thảo Đằng, có thể khống chế tất cả phân thân Thảo Đằng còn lại di chuyển trong phạm vi mấy vạn mét.
Mộc Tinh Dã không ngừng hạ lệnh, bảo cường giả Nhân Hoàng vào chỗ, đứng sát bên cạnh vòng bảo hộ. Hồn lực vờn quanh trong tay chuẩn bị bổ sung năng lượng cho vòng bảo hộ bất cứ lúc nào, đề phòng vòng bảo hộ bị đánh tan.
Vô số võ giả Chư Vương trong thành bay lên trời, tự động thi nhau tìm nơi chuẩn bị truyền huyền lực vào. Cho dù bọn họ có rất ít huyền lực, năng lượng cũng rất yếu, không tạo thành tác dụng gì, nhưng bọn họ biết rõ… một khi vòng bảo hộ bị phá vỡ, bọn họ chỉ có một con đường chết.
Ầm Ầm Ầm!
Từ phía xa, trong miệng, trên người vô số hung thú bắt đầu phóng ra năng lượng công kích, phun ra từng luồng lửa mạnh, khói xanh, đủ loại năng lượng sóng nện vào phía trên vòng bảo hộ.
Trong phút chốc, toàn bộ bầu trời sáng lên, đủ mọi màu sắc giống như mấy vạn pháo hoa cùng bắn ra, cực kỳ rực rỡ. Vòng bảo hộ cũng phát ra hào quang bảy màu. Cảnh tượng mỹ lệ đến khiến người ta say sưa mê mẩn.
Chỉ có điều đám người Tiêu Lãng lại hoàn toàn không có tâm tư thưởng thức cảnh sắc mỹ lệ này. Sắc mặt tất cả mọi người đều ngưng trọng, trong lòng không ngừng trầm ngâm khiếp đảm. Những tiếng nổ đinh tai nhức óc, khí tức khủng khiếp lạnh như băng kia khiến bọn họ hít thở cũng cảm thấy có chút khó khăn.
– Thảo Đằng, tiến công!
Vòng bảo hộ mở ra, tất cả mọi người không có cách nào công kích, chỉ có hơn hai mươi vạn phân thân của Thảo Đằng được Tiêu Lãng mai phục ở lòng đất. Ánh mắt hắn lộ vẻ lạnh lẽo âm trầm, khống chế Thảo Đằng từ mặt đất nhô ra, bắt đầu điên cuồng tấn công hung thú cấp thấp.
Tốc độ cắn nuốt của Thảo Đằng không thể nói là nhanh, chỉ hung thú quá nhiều, công kích quá mãnh liệt, vòng bảo hộ không ngừng lay động, năng lượng tiêu hao cực kỳ nhanh. Hơn nữa rất nhiều hung thú đã tiến lại gần vòng bảo hộ, bắt đầu triển khai công kích vật lý.
Vô số hung thú và võ giả gần như mặt đối mặt tới gần, chỉ cách một tầng vòng bảo hộ mỏng như tờ giấy. Dáng vẻ xấu xí dữ tợn, khí tức tàn bạo hung tàn kia đã dọa từng đám võ giả Chư Vương sợ mất mật, thi nhau rút đi.
– Tất cả võ giả Chư Vương truyền năng lượng vào. Tất cả trấn tĩnh một chút! Vòng bảo hộ vừa vỡ, tất cả mọi người sẽ phải chết!
Tiếng Mộc Tinh Dã gào thét vang lên. Vô số võ giả Chư Vương giật mình tỉnh lại, thi nhau vận dụng huyền lực vào trong tay, đặt sát vào vòng bảo hộ truyền năng lượng vào. Hào quang của vòng bảo hộ dần dần lại sáng lên.
Tiếng Tiêu Lãng quát lớn cũng vang lên:
– Mọi người kiên trì. Thảo Đằng của ta đang không ngừng công kích. Cho ta thời gian nửa đêm, ta có thể giết chết một nửa hung thú!
Vèo!
Chỉ có điều tiếng Tiêu Lãng vừa dứt lời, trong mắt con miêu long thú trăm vạn năm kia đột nhiên bắn ra hai cột sáng, nhanh như tia chớp phóng về phía vòng bảo hộ. Dọc đường phóng tới, bất kể chạm vào hung thú nào, tất cả đều hóa thành bột mịn, uy lực bá đạo tới cực điểm.
Ầm!
Toàn bộ vòng bảo hộ run lên. Vòng bảo hộ vừa sáng lên lập tức trở nên lờ mờ, yếu giống như lớp màng của xử nữ, nhẹ nhàng đụng một cái liền vỡ tan. Trên mặt Tiêu Lãng thoáng chốc trở nên tái nhợt.
Thế này… còn có thể thủ được sao?
Cũng may Mộc Tinh Dã và một đám võ giả Nhân Hoàng đỉnh phong rốt cuộc ra tay. Tất cả rót hồn lực vào. Vòng bảo hộ nhất thời lại sáng lên.
– Như vậy không được đâu!
Trong mắt Tiêu Lãng bắn ra từng đạo hàn quang, nhìn chằm chằm vào con miêu long thú đang đứng ngạo nghễ phía xa, lộ vẻ trào phúng châm chọc. Hắn âm thầm nói:
– Nhất định phải giết chết con đại súc sinh này. Bằng không tối nay chắc hẳn Hắc Sa Thành sẽ biến thành địa ngục nhân gian!