Đương nhiên, còn có rất nhiều võ giả cấp thấp căn bản không tin tưởng Tiêu Lãng có thể khiến miêu long thú trọng thương. Dù sao hung thú trăm vạn năm có thể không phải là loại cường đại bình thường. Đây chính là tồn tại cường hãn có thể so sánh với Thiên Đế.
Thảo Đằng tiếp tục quấy rầy, tiếp tục làm miêu long thú tức giận. Cho dù miêu long thú vô cùng cường đại, nhưng một con voi lớn đối mặt với những con kiến nhỏ chui vào trong lỗ tai lại không thể làm được gì. Thảo Đằng là hư ảnh. Trừ phi là cột sáng năng lượng của nó, còn không dựa vào công kích vật lý căn bản vô dụng.
Mà Tiêu Lãng rất thông minh. Mỗi lần đều tách ra mấy trăm phân thân Thảo Đằng, quấy rầy ở trước mắt nó, kích động khiến nó tức giận bắn ra cột sáng. Mà thông thường phía trước cột sáng bắn ra thường xuyên sẽ có một đám hung thú…
Mượn đao giết người!
Phân thân Thảo Đằng căn bản không đáng tiền, căn bản không đáng thương tiếc. Cho dù tất cả phân thân Thảo Đằng bên ngoài bị phá hủy, trong thân thể Tiêu Lãng còn có một phân thân, vẫn có thể chậm rãi bồi dưỡng ra được. Mỗi lần tổn hao mấy trăm phân thân, lại có thể đổi lấy tử vong của mấy con hung thú, còn có thể tiêu hao nguồn năng lượng của miêu long thú. Chuyện tốt như vậy, Tiêu Lãng tất nhiên làm không biết mệt.
Theo từng bầy hung thú bị giết chết, những hung thú kia cũng sợ, thi nhau ẩn nấp ở phía xa. Nhưng khiếp sợ trước uy của miêu long thú vương giả, chúng không dám rời đi cũng không dám phản kích, chỉ có thể từ các phương vị còn lại tiếp tục công kích vòng bảo hộ thành trì.
Áp lực của đám người Mộc Tinh Dã đã giảm đi. Đối với Tiêu Lãng, bọn họ cũng có thêm lòng tin. Chỉ có điều mọi người vẫn không biết Tiêu Lãng dự định làm sao để khiến miêu long thú bị trọng thương. Bởi vì trong con mắt của mọi người, đây căn bản không thể làm được. Dù sao công kích của Thảo Đằng đối với miêu long thú cường đại mà nói chỉ là mưa bụi.
Bầu trời sao từ từ biến mất. Mặt trăng sáng chậm rãi hạ xuống. Chỉ còn một khắc trước khi ánh bình minh tới. Chỉ cần trời vừa sáng, miêu long thú tuyệt đối sẽ rời đi. Có lẽ tiếp theo đó nó lại công thành, cũng sẽ xua đuổi nhiều hung thú hơn nữa đến đây công kích.
Trong đêm tối, mắt Tiêu Lãng giống như mắt của ma lang phát ra hào quang xanh lè. Hắn vẫn tập trung vào miêu long thú, liên tục thông qua Thảo Đằng bên trong thân thể phát ra mệnh lệnh. Thảo Đằng cắn nuốt mấy canh giờ, thành công khiến mắt của miêu long thú chịu tổn thương nhẹ. Màng tai bị thương nghiêm trọng hơn. Trực tràng bên trong thân thể phía dưới chắc hẳn đã bị mục nát một đoạn.
Miêu long thú phát ra một tiếng kêu gào chói tai. Hung uy trên người càng thêm nồng đậm, khiến rất nhiều võ giả cấp thấp cảm giác như đặt mình ở trong hầm băng, run lẩy bẩy.
Thân thể của nó không ngừng di chuyển. Đuôi không ngừng điên cuồng quét ngang. Hai cái vuốt giống vung lên có thể san bằng gò núi, đuổi theo phân thân Thảo Đằng đang được Tiêu Lãng cố ý khống chế.
– Đi phía trái, tiến về phía trước, tiếp tục tiến về trước!
Miêu long thú hiển nhiên bị Tiêu Lãng chơi, thần kinh có chút rối loạn, lại không ngừng bị Thảo Đằng dụ, di chuyển về phía trái. Bên trái đằng trước cũng không có gì. Những hung thú kia đã sớm né tránh. Trên đất chỉ có một đống hài cốt và máu đỏ.
Sai rồi!
Ngoại trừ hài cốt ra, ở đó còn có một con Bạo Nhãn Lệ Viên chín mươi vạn năm. Chỉ có điều này con hung thú chín mươi vạn năm kia dường như đã bị dằn vặt nửa chết nửa sống, ngay cả tiếng gào thét cũng không còn, chỉ nằm sấp trên mặt đất, giống như đang lẳng lặng chờ chết. Ngay cả con miêu long thú kia xông lại, thân thể cũng không nhúc nhích.
Miêu long thú dưới sự khống chế có chủ định của Tiêu Lãng, vọt tới chỗ thân thể cực lớn của Bạo Nhãn Lệ Viên. Bắp chân giống như cột đá kia chỉ lát nữa là trực tiếp giẫm lên trên thân thể của Bạo Nhãn Lệ Viên, khiến Bạo Nhãn Lệ Viên thành một đống thịt nát.
Vào thời khắc này, đột nhiên xảy ra sự thay đổi khác thường.
Dưới ánh mắt không dám tin của vô số người, Bạo Nhãn Lệ Viên đột ngột mở mắt, mở miệng rộng, phun ra một luồng khí lưu màu đen cực lớn, bao phủ hoàn toàn hai chân của miêu long thú.
Khí lưu màu đen của Bạo Nhãn Lệ Viên có lực hủy diệt cường đại, không cần nghi ngờ. Cho dù phòng ngự của miêu long thú cường đại dị thường, nhưng khí lưu màu đen vẫn dễ dàng an mòn tất cả vảy giáp ở hai chân của miêu long thú, khiến hai chân rồng cực lớn của nó máu thịt be bét, thậm chí rất nhiều nơi lộ ra xương trắng.
Vèo!
Giờ phút này phía dưới mặt đất đột ngột xuất hiện vô số Thảo Đằng đếm không hết, giống như hóa thành một đám phệ thi trùng, tất cả cuốn lấy hai chân rồng đầm đìa máu thịt kia liên tục cắn nuốt. Không còn vảy giáp bảo vệ, chân rồng giống như thân thể Thiên Đế không có vòng bảo hộ thiên lực, bị Thảo Đằng nhanh chóng cắn nuốt từng mảng lớn.
Ầm!
Chân của miêu long thú chỉ còn lại xương trắng, không thể chống đỡ cho thân thể khổng lồ, nó ầm ầm ngã xuống, ép Bạo Nhãn Lệ Viên đang hấp hối thành một đống thịt nát. Miêu long thú nhiều lần muốn bò dậy, nhưng nhiều lần ngã sấp xuống. Hai chân của nó đã bị tàn phế. Nó đã biến thành một con diều hâu không có cánh, mất đi năng lực di chuyển. Chỉ có thể không ngừng gào lên giận dữ, không ngừng nổi giận bắn ra cột sáng màu trắng…
Thay đổi kịch liệt như vậy đã hoàn toàn khiến đám võ giả trong thành khiếp sợ. Mọi người bao gồm cả Mộc Tinh Dã đều ngây người nhìn con miêu long thú kia ầm ầm ngã xuống đất. Trong mắt bọn họ đều không dám tin tưởng.
Ầm!
Tuy miêu long thú công kích lung tung, nhưng cũng có không ít cột sáng màu trắng bắn trúng vòng bảo hộ thành trì, khiến vòng bảo hộ dao động một hồi.
– Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh bổ sung năng lượng!
Tiếng quát của Tiêu Lãng vang lên, đúng lúc thức tỉnh mọi người. Đám người Mộc Tinh Dã lập tức truyền năng lượng vào vòng bảo hộ thành trì, nhưng mắt vẫn tập trung vào con miêu long thú kia. Bọn họ nghĩ mãi vẫn không hiểu, Tiêu Lãng đã làm như thế nào?
Hung thú và nhân loại đều có phân chia đẳng cấp. Thậm chí so với nhân loại càng nghiêm ngặt hơn. Hung thú cao cấp đối với hung thú cấp thấp có sức uy hiếp cường đại. Hung thú cấp thấp căn bản không dám chống cự lại mệnh lệnh của hung thú cao cấp, lại càng không không có khả năng công kích hung thú cao cấp.
Ngay như ví dụ vừa nãy, đám hung thú kia tránh đi, cho dù bị miêu long thú dùng cột sáng màu trắng giết chết một mảnh, nhưng không có một con nào dám phản kích. Bởi vì miêu long thú là hung thú trăm vạn năm, là Thú Vương!
Bạo Nhãn Lệ Viên mặc dù là hung thú chín mươi vạn năm, nhưng so với miêu long thú giống với so sánh giữa võ giả Nhân Hoàng và Thiên Đế. Võ giả Nhân Hoàng có lẽ có lá gan công kích võ giả Thiên Đế, nhưng hung thú bình thường tuyệt đối không thể đi công kích Thú Vương.
Vô số người suy nghĩ rất lâu vẫn nghĩ không thông. Cuối cùng bọn họ đưa ánh mắt tìm đến trên khuôn mặt Tiêu Lãng đầy trầm tĩnh, đang dùng ánh mắt với sát khí lẫm liệt tập trung miêu long thú!
Vấn đề tất nhiên xuất hiện ở trên người Tiêu Lãng. Thậm chí tất cả mọi thứ đều nằm trong sự tính toán của hắn. Bạo Nhãn Lệ Viên hủy diệt hai chân của miêu long thú, hắn hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ.
Thảo Đằng có một loại năng lực rất thần kỳ, có thể câu thông cùng thú loại. Trước đây có thể giao lưu cùng hải thú. Hiện tại, Thảo Đằng tất nhiên có thể đàm phán cùng Bạo Nhãn Lệ Viên hấp hối! Là hung thú cường đại, đối mặt thiên địch có thể gây ra vết thương trí mạng cũng sẽ sợ hãi. Cuối cùng Bạo Nhãn Lệ Viên lựa chọn thần phục, lựa chọn nghe ra mệnh lệnh của Tiêu Lãng, thành công lưu lại miêu long thú.
Miêu long thú thích di chuyển vào ban đêm, bởi vì ban ngày uy lực cột sáng công kích giảm xuống mức thấp nhất. Núi Thiên Mã sắp sáng. Nếu hiện tại nó không đi, như vậy nó sẽ vĩnh viễn ở lại bên ngoài Hắc Sa Thành!
Bầu trời phía đông bắt đầu lộ ra chút ánh sáng, mang cho ánh sáng cho toàn bộ đại địa, đám hung thú rốt cuộc chậm rãi lùi lại. Trăm vạn hung thú có ít nhất một nửa lưu lại ở ngoài Hắc Sa Thành. Còn cả Vương của chúng nó nữa vẫn ở ngoài thành không ngừng phát cuồng gào lên những tiếng kêu đau xót, phát ra tiếng kêu thê lương của kẻ sắp chết, hoàn toàn khiến đám hung thú này hoảng sợ.
– Thắng lợi rồi!
– Phủ chủ vạn tuế, chư vị đại nhân vạn tuế!
Trong thành vô số võ giả cấp thấp nhìn thấy đám thú hung tàn thối lui, nhìn đống xương trắng bên ngoài được ánh mặt trời chiếu vào phát ra những hào quang sáng chói, nhìn đại gia hỏa kia không ngừng rên rỉ, tất cả đều kêu lên đầy hưng phấn. Bọn họ hoan hô mừng cho chính mình, hoan hô vì Mộc Tinh Dã, cũng vì phủ chủ của bọn họ.
Khuôn mặt Tiêu Lãng hoàn toàn không có vẻ kích động. Khóe miệng hắn chỉ hơi cong lên. Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn hai đại gia hỏa kia. Trong đầu chỉ có một ý niệm!
Không biết cắn nuốt hai đại gia hỏa này, Thảo Đằng có thể biến ảo gì hay không?