Bầy thú lui đi, trời cũng sáng. Miêu long thú giằng co suốt đêm, nguồn năng lượng trên người đã tổn hao nghiêm trọng. Dáng vẻ của nó trở nên rất thê thảm. Chuyện tiếp theo cũng dễ làm.
Mộc Tinh Dã và mười mấy võ giả Nhân Hoàng đỉnh phong, lấy tốc độ nhanh như chớp đóng vòng bảo hộ ra khỏi thành. Sau đó lại mở vòng bảo hộ ra. Một nhóm người bắt đầu tản ra phía xa, bao vây xung quanh miêu long thú không ngừng phát ra công kích hồn lực.
Bọn họ không dám áp sát quá gần, cho nên uy lực công kích hồn lực cũng không lớn. Nhưng dựa vào tốc độ của bọn họ hoàn toàn có thể né tránh được cột sáng công kích màu trắng của miêu long thú. Đương nhiên chủ yếu nhất chính là ban ngày đến, lại thêm đêm qua nguồn năng lượng tổn hao quá nhiều, uy lực cột sáng công kích của miêu long thú giảm đi rất nhiều.
Tuy rằng uy lực công kích hồn lực của bọn họ nhỏ, nhưng đều chứa thiên đạo công kích. Cho dù chỉ có một chút cũng khiến miêu long thú bị thương. Các công kích liên tục đánh xuống, vảy trên toàn thân miêu long thú bắt đầu không ngừng bóc ra. Trên người cũng đầm đìa máu thịt.
Đương nhiên, cứ bất động như vậy cho một đám Nhân Hoàng đỉnh phong không ngừng công kích, đừng nói một con miêu long thú, cho dù là con Kỳ Lân của Nhàn Đế cũng sẽ bị đánh chết.
Chỉ trong thời gian nửa ngày, miêu long thú hoàn toàn hấp hối. Chuyện còn lại không cần đám người Mộc Tinh Dã quan tâm. Một mình Tiêu Lãng có thể xử lý. Thảo Đằng giống như từng phệ thi trùng, bao phủ lấy miêu long thú, nhanh chóng cắn nuốt.
Thảo Đằng cắn nuốt bụng dưới của miêu long thú trước hết, tiếp theo cắn nuốt nội tạng, hoàn toàn lấy mất sức sống của miêu long thú. Tiếp theo đó, nó chậm rãi cắn nuốt hai thi thể cực lớn giống như hai ngọn núi của miêu long thú và Bạo Nhãn Lệ Viên, chắc hẳn mấy ngày cũng chưa cắn nuốt xong.
Đến buổi chiều, miêu long thú hoàn toàn tử vong. Mộc Tinh Dã dẫn theo một nhóm người tiếp tục vọt vào rừng rậm nguyền rủa. Tiểu Đao đi theo vào. Tuy rằng không biết trong rừng rậm nguyền rủa có còn có Thú Vương trăm vạn năm hay không, nhưng có thể giết chết thêm một vài hung thú, sẽ giảm bớt tỷ lệ hung thú bạo động. Dù sao nguyên nhân hung thú bạo động, chính là vì bên trong có quá nhiều hung thú.
Tiêu Lãng tiếp tục đứng ở trên tường thành, vừa nghỉ ngơi, vừa cho Thảo Đằng cắn nuốt hung thú. Trong thành đã không còn võ giả truyền tống rời đi nữa. Lần này thủ phạm gây ra hung thú bạo động là miêu long thú đã bị giết chết. Cho dù tối nay còn có thú triều đột kích, cũng tuyệt đối có thể dễ dàng bảo vệ thành trì.
Vô số võ giả trong thành, nhìn Tiêu Lãng đứng sừng sững trên tường thành. Đây không tính là bóng lưng cao to cường tráng, nhưng vẫn khiến bọn họ lộ ra thần sắc phức tạp. Bọn họ vốn là con dân Hắc Lân Phủ, thần phục với gia tộc Hắc Lân. Bản thân bọn họ cảm thấy rất mâu thuẫn đối với Tiêu Lãng. Dù sao Tiêu Lãng còn quá trẻ, lại là một kẻ nhà quê từ một vực diện cấp thấp đến đây. Cho dù hắn có Âu Dương phủ, Thần Khải phủ làm hậu thuẫn, nhưng trong lòng rất nhiều người vẫn khó tránh khỏi cảm thấy không phục.
Nhưng lần này… rất nhiều người đã hoàn toàn chịu phục.
Hắc Sa Thành là thành trì gần rừng rậm nguyền rủa nhất. Nơi này vô cùng nguy hiểm, cũng tràn đầy rất nhiều kỳ ngộ và cơ hội buôn bán. Bởi vì toàn bộ rừng rậm nguyền rủa chính là một bảo tàng cực lớn. Vô số hung thú và linh dược kỳ hoa dị quả đều có. Bọn họ có thể đổi chúng lấy huyễn thạch và huyền thạch để tu luyện.
Cho nên Hắc Sa Thành bị thú triều phá hủy vô số lần, nhưng lại lần lượt được xây lại lên. Mỗi lần thành trì bị hủy, võ giả trong thành gần như bị diệt sạch. Nhưng rất nhanh nơi này lại có vô số người thám hiểm và thương gia tụ tập tới.
Không thể bảo gia tộc Hắc Lân không cường đại, nhưng không thể canh giữ cho bọn họ. Thiếu niên này, một kẻ nhà quê từ vực diện cấp thấp đến, nhưng hôm nay lại thành công dựa vào sức một người trấn áp một con Thú Vương, bảo vệ tính mạng của bọn họ!
Phủ vực Thiên Châu đổi chủ rất chuyện rất bình thường. Mà có thể đi theo một phủ chủ cường đại, con dân trong phủ vực hiển nhiên cũng sẽ thật lòng tiếp nhận phủ chủ này. Đêm qua một trận chiến nguy hiểm như vậy, Tiêu Lãng vẫn không rời đi, đồng thời thành công dẫn dắt mọi người đánh thắng trận chiến này, tất nhiên cũng đã lấy được lòng của vô số võ giả.
Tiêu Lãng cũng không biết võ giả trong thành nhìn mình với ánh mắt bất đồng. Đương nhiên nếu biết hắn cũng sẽ chỉ cười một tiếng, không mấy lưu tâm. Hắn vẫn không thèm để ý tới ánh mắt của người khác, làm việc dựa vào ý muốn của mình, chỉ cầu không thẹn với lương tâm. Chỉ cần hắn cho rằng là đúng, cho dù người khắp thiên hạ phản đối, hắn cũng sẽ làm. Cũng giống như hành động phản quốc ở đại lục Thần Hồn năm đó vậy.
Thảo Đằng tiếp tục cắn nuốt. Chờ tới khi ánh tà dương chiếu xuống, Tiểu Đao và Mộc Tinh Dã mang theo toàn thân đầy máu trở lại. Tất cả đều là máu của hung thú. Tiểu Đao hiển nhiên giết rất thoải mái. Trên mặt hắn vẫn còn nở nụ cười ngây ngô, hoàn toàn không có được dáng vẻ lãnh khốc vô tình của Tiểu Đao trước kia. Đương nhiên, nụ cười ngây ngô này chỉ dành riêng cho một mình Tiêu Lãng. Những người còn lại tất nhiên không có tư cách này.
– Ngao!
– Ô!
Xì xì!
Thú triều lại tới, chỉ có điều rõ ràng cường độ không bằng đêm qua. Dẫn đầu cũng chỉ có một con hung thú tám mươi vạn năm. Tất cả mọi người trong thành đều mỉm cười nhìn Tiêu Lãng. Những con hung thú này tới đưa món ăn.
Thảo Đằng ngừng cắn nuốt miêu long thú, bắt đầu công kích hung thú cấp thấp. Chỉ trong thời gian nửa đêm, xương cốt ngoài thành đã chất cao như núi. Lần này thú triều đến nhanh đi cũng nhanh. Trời còn chưa sáng, thú triều đã lui, lưu lại 300, 400 ngàn hài cốt hung thú.
Con dân trong thành càng yên tâm hơn. Với kinh nghiệm trước đây, hung thú bạo động trong rừng rậm lần này chắc hẳn sắp kết thúc. Trận bạo động tiếp theo ít nhất cũng phải mấy năm sau. Hắc Sa Thành lại có thể khôi phục được sự yên tĩnh ngắn ngủi.
Mà sau khi trời sáng, Tiêu Lãng truyền xuống một mệnh lệnh, có thể tùy tiện thu thập hài cốt hung thú ở ngoài thành, chỉ cần đưa trước một nửa cho phủ thành chủ. Vừa nghe được tin đó, toàn bộ người trong thành liền bạo động.
Hài cốt ngoài thành đều là hung thú cấp thấp, loại vật liệu này cũng không phải là quá đáng giá. Vấn đề là số lượng quá nhiều! Nhiều hài cốt như vậy, thu thập lại bán cho thương hội chính là một khoản tài phú cực lớn. Điều này chẳng khác nào Tiêu Lãng đưa miễn phí huyền thạch huyễn thạch cho mọi người.
Chỉ trong thời gian hơn một nửa ngày, các loại hài cốt được võ giả thi nhau thu thập hết. Thảo Đằng của Tiêu Lãng cũng gần cắn nuốt xong miêu long thú. Điều khiến Tiêu Lãng cực kỳ nghi hoặc chính là… con miêu long thú này lại không có bản mệnh châu?
Đến chạng vạng tối, sau khi Mộc Tinh Dã trở về, lúc này Tiêu Lãng mới hỏi. Kết quả khiến hắn vô cùng thất vọng. Hung thú trăm vạn năm cũng không nhất định sẽ hình thành bản mệnh châu. Con miêu long thú này có thể bắn ra cột sáng, đoán chừng là thần thông thiên phú của chủng tộc, cũng không phải là thần thông do thực lực đạt được sau trăm vạn năm kết thành bản mệnh châu sinh ra.
Tiêu Lãng không suy nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi, tiếp tục để Thảo Đằng cắn nuốt Bạo Nhãn Lệ Viên. Hắn đặt hi vọng vào con hung thú chín mươi vạn năm này.
Đến buổi tối, hung thú lại đến công thành, chỉ có điều cường độ yếu hơn nhiều. Đừng nói là đám người Mộc Tinh Dã, ngay cả hộ vệ cấp thấp trong thành cũng không để ở trong lòng, trái lại bay tới bên cạnh vòng bảo hộ, đối mựt với đsam hung thú…
Thảo Đằng ra tay, lưu lại một đám hung thú. Tiếp sau đó nó lại cắn nuốt Bạo Nhãn Lệ Viên. Sau nửa đêm, hung thú lại thối lui. Buổi tối ngày hôm sau cũng không thấy hung thú xuất hiện nữa. Thú triều đã hoàn toàn lui đi.
Thú triều quấy nhiễu Hắc Lân Phủ mấy tháng, trong thời gian mấy ngày đã bị trấn áp xuống, chuyện này rất nhanh đã được truyền đi khắp tất cả thành trì Hắc Lân Phủ, khiến cho tất cả Hắc Lân Phủ đều xôn xao. Danh dự của Tiêu Lãng vang vọng toàn phủ. Vô số võ giả trong phủ vực cũng bắt đầu đón nhận phủ chủ trẻ tuổi này.
Mấy ngày nay Tiêu Lãng vẫn ở trong Hắc Lân Phủ, mãi đến ngày thứ năm, hắn rốt cuộc mới có hành động. Trong mắt hắn bắn ra hai tia sáng cực kỳ chói mắt, khiến Tiểu Đao đang ở bên cạnh kinh sợ đến mức đứng phắt dậy.
– phi… Thảo Đằng rốt cuộc đã có biến ảo!
Trong lòng Tiêu Lãng rất kích động. Bởi vì Thảo Đằng sau khi cắn nuốt con Bạo Nhãn Lệ Viên cực lớn kia, đột ngột chớp hiện xuất từng đạo hào quang. Tiêu Lãng rất quen thuộc với loại hào quang này, cũng đã chờ đợi rất lâu rồi.
Thảo Đằng tiến hóa rồi!
Tất cả Thảo Đằng ngưng kết thành một thể, bao gồm cả phân thân đang ở trong thân thể Tiêu Lãng cũng bay vụt ra ngoài, ở trong không trung đột ngột dài ra. Bản thể màu xanh lục chậm rãi trở thành… màu xanh lam!
Đỏ vàng da cam lục lam chàm tử!
Thảo Đằng tiến hóa quả nhiên là bảy màu như thế, hoàn toàn xác nhận suy đoán của Tiêu Lãng. Thảo Đằng cũng đã dài một trăm ngàn mét. Toàn thân vẫn hoàn toàn không có khí thế, xem ra chỉ giống như một dải lụa màu xanh lam, trôi lơ lửng ở trong không trung, cực kỳ rực rỡ.