Trong nơi hoang dã đầy dấu vết đấu tranh phía trước, một con hung thú cực lớn ngã xuống. Mặc dù thân thể kia đã ngã xuống, nhưng lại giống như một ngọn núi khổng lồ, cao tới gần ngàn mét, dài ít nhất gần một trăm ngàn mét.
Đây là một con hung thú hình rồng loại Bá Vương. Toàn thân nó được vảy giáp màu vàng sậm bao phủ, giờ phút này vẫn tản ra ánh sáng lạnh khiến người ta cảm thấy lạnh thấu tâm gan. Đầu nó đang quay về phía Tiêu Lãng. Con ngươi lại mở ra, giống như vẫn còn sống. Tiêu Lãng và Phá Hài thấy, sâu trong linh hồn cảm thấy run rẩy.
Cái miệng kia mở rộng, lộ ra bốn cái răng nanh dài mấy chục mét, phản xạ bạch quang lạnh lẽo âm trầm, phối hợp uy áp từ bên trong thân thể của con hung thú này truyền đến. Hai người Tiêu Lãng và Phá Hài không thể nào tưởng tượng được, người nào có khả năng chống lại được con hung thú thượng cổ như vậy?
Nếu không phải hung thú này hoàn toàn không có khí tức của sự sống, hai người chắc hẳn đã la một tiếng, trực tiếp tuyên bố mình quy thiên. Cho dù hung thú đã chết đi, uy áp từ trong xương tủy kia khiến hai người cảm giác tương đương với uy áp của cường giả Thiên Đế.
Đây là một con hung thú tuyệt thế, một con thú cực lớn có thể dễ dàng hủy diệt một thành trì, quét ngang tất cả võ giả.
Nhưng… nhưng nó đã chết!
Chết ở trong tay một nhân loại. Mà giờ phút này nhân loại kia đang ở phía trước đầu của hung thú, nửa quỳ trên mặt đất, đầu lại ngẩng lên thật cao. Một tay nắm lấy một cái trường kiếm màu xanh cắm xuống mặt đất, dường như đang chống đỡ không để mình ngã xuống.
Trên người võ giả kia mặc trường bào màu xanh, Tiêu Lãng và Phá Hài vừa vặn có thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn. Ánh mắt hắn vẫn mở ra, nhưng không còn tiêu cự. Mắt hắn nhìn chằm chằm vào hung thú này, trên mặt thản nhiên và thong dong. Mơ hồ còn có thể nhìn thấy khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng.
Võ giả cũng hoàn toàn không có dấu hiệu của sự sống, nhưng trong thân thể nhỏ bé vẫn tản ra uy áp, khiến Tiêu Lãng và Phá Hài cảm giác người này còn cường đại hơn so với hung thú này. Thân thể hắn chỉ lớn bằng một đầu ngón chân của hung thú, nhưng lại được phóng to vô hạn trong đầu hai người.
Một con thú lớn có kích thước có thể so với ngọn núi, và một nhân loại nhỏ bé giống như con kiến.
Đầu của hai cách nhau chưa tới 1 mét. Đến chết cả hai vẫn mở mắt nhìn nhau. Loại chênh lệch thị giác này, loại hình ảnh quỷ dị này khiến Tiêu Lãng và Phá Hài chấn động sâu sắc. Hai người tin tưởng, đời này cho đến chết bọn họ cũng sẽ không quên được cảnh tượng như vậy.
Cái gì là cường giả!
Tiêu Lãng đã từng ảo tưởng rất nhiều Chí Cường Giả với phong thái vô thượng. Nhưng tất cả tưởng tượng đều không giờ chấn động bằng bức họa này. Đặc biệt là cảm nhận được một khí tức từ trong xương cốt của cường giả nửa quỳ trên mặt đất, tản mát ra, khiến hắn có loại cảm giác muốn quỳ bái.
Chỉ có điều Tiêu Lãng không quỳ bái. Hắn cùng Phá Hài nhìn một lúc lâu, hai người đều quỳ một gối xuống, một tay phủ ngực, cúi sâu xuống, dành cho cường giả này là một sự tôn kính chân thành nhất của một võ giả.
Trên thân thể hung thú có rất nhiều vết tích bị thương. Vết thương trí mệnh chính là một lỗ máu tại mi tâm. Mà trên người cường giả này hoàn toàn không có vết thương nào. Trên chiếc áo bào xanh hoàn toàn không có vết máu nào. Thậm chí búi tóc cũng không có chút rối. Cũng không biết cuối cùng hắn chết như thế nào!
Cuối cùng… Hai người đều đưa ánh mắt dừng lại trên thanh trường kiếm màu xanh mà một tay cường giả này đang chống xuống đất. Ánh mắt cả hai đều nóng rực!
Thần binh chí tôn!
Không cần nghi ngờ, cường giả này là Thần Đến chí tôn. Những hung thú kia đều do một chiêu kiếm của hắn bổ ra. Thứ hắn cầm trên tay chỉ có thể là thần binh chí tôn.
Cho dù hai người không biết có thể đi ra được không gian hư vô này hay không, nhưng là một võ giả theo bản năng bọn họ vẫn có ý định chiếm hữu cuồng nhiệt đối với binh khí cường đại có thể tăng thêm thực lực mình.
Phá Hài đã từng nói. Nếu thật có thần binh chí tôn sẽ thuộc về Tiêu Lãng. Nhưng giờ phút này thần binh chí tôn đặt ở trước mắt, tâm tư của hắn tự nhiên bắt đầu bay bổng.
Người là một loại động vật rất thần kỳ. Mỗi người đều ích kỷ, đều có đủ loại dục vọng. Bởi vì ích kỷ và dục vọng, nhân loại mới có cạnh tranh, mới có chiến tranh, đồng thời mới có tiến hóa.
Thánh nhân khó tránh khỏi có dục vọng. Bằng không tại sao hắn lại muốn làm thánh nhân? Vì sao lại muốn nổi danh? Tại sao không tự mình tìm một chỗ ẩn cư?
Phá Hài hiển nhiên không phải là thánh nhân. Cho nên mắt hắn sáng rực, khóe miệng lại nở nụ cười cay đắng.
Tiêu Lãng tất nhiên cũng không phải là thánh nhân. Hắn rất muốn lấy được thần binh này. Hắn có rất nhiều chuyện muốn làm.
Vấn đề là… Thần binh chỉ có một cái, nhưng cả hai người bọn họ đều muốn!
Tiêu Lãng cảm nhận được ánh mắt Phá Hài rực sáng, trong lòng đang bấn loạn chợt trở nên trầm ngâm. Một lát sau, hắn đột nhiên mở miệng:
– Phá Hài, thần binh chí tôn này thuộc về ngươi!
Lời vừa ra khỏi miệng, thân thể Phá Hài lập tức chấn động, trong mắt loé lên một tia vui mừng. Nhưng ngay sau đó hắn lại vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Lãng. Khi hắn nhìn thấy ánh mắt chân thành của Tiêu Lãng, nhất thời trên mặt đầy vẻ cảm kích và xấu hổ. Miệng hắn khép mở vài lần, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được một lời nào…
– Đi lấy đi!
Tiêu Lãng thốt lên câu này, lại khiến toàn thân hắn cảm thấy dễ dàng. Nhìn thấy vẻ cảm kích và xấu hổ trên mặt Phá Hài, trái lại hắn cực kỳ vui mừng, nhếch miệng nở nụ cười.
Tiêu Lãng tất nhiên không phải không muốn muốn thần binh này, Nhưng hắn là một người có phẩm chất tốt vô cùng, hiểu được thế nào là cảm ơn!
Phá Hài là người bạn đầu tiên sau khi hắn tới Thiên Châu, đương nhiên ngoại trừ Âu Dương Ấu Trĩ ra. Phá Hài là công tử của một đại gia tộc, thân phận địa vị thực lực so với hắn chênh lệch như trên trời và dưới đất. Nhưng Phá Hài đối với hắn rất chân thành, thật lòng muốn kết giao bằng hữu với hắn.
Hai người không thể nói được là ai nợ ai. Nhưng Tiêu Lãng vẫn cho rằng mình nợ Phá Hài quá nhiều. Hắn rất quý trọng người bằng hữu này. Giờ phút này tất nhiên hắn không muốn bởi vì một ngoại vật, ảnh hưởng tới tình bằng hữu của hai người.
Lùi lại 10 ngàn bước, có thể cả hai không thể rời khỏi chỗ này được. Sai… Thật ra sâu trong nội tâm Tiêu Lãng cũng không cho rằng mình có thể đi ra ngoài. Chỉ có điều hắn đang lừa mình dối người, ôm một tia hy vọng xa vời mà thôi.
Phá Hài mấp máy môi một hồi lâu, cuối cùng không nói một lời nào, lại nhìn Tiêu Lãng một chút, dứt khoát đi về phía trước.
Ánh mắt Tiêu Lãng nói cho hắn biết, hắn đã quyết định, nếu như Phá Hài từ chối nhún nhường có vẻ như làm kiêu, cũng không phải là tác phong của hắn.
Tiêu Lãng kỳ thực có thể dùng Thảo Đằng giúp Phá Hài lấy thần binh vào trong tay. Chỉ có điều hắn sợ Phá Hài hiểu lầm cũng không nhúc nhích. Phá Hài tất nhiên cũng không tiện bảo Tiêu Lãng hỗ trợ. Hắn chậm rãi đi về phía trước. Hắn đi rất chậm. Toàn bộ tinh thần đều đề phòng, vô cùng kích động và khẩn trương.
Tiêu Lãng cũng trở nên khẩn trương. Dù sao đây chính là Thiên Đế Chí Tôn. Tuy rằng đã đi vào mấy chục ngàn năm, nhưng vạn nhất còn lưu lại thứ gì, Phá Hài chắc hẳn sẽ dữ nhiều lành ít.
Cũng may hai người không cảm thấy khiếp sợ, cũng không cảm giác có nguy hiểm trí mạng. Cho nên tuy rằng tinh thần Tiêu Lãng và Phá Hài căng thẳng tới cực điểm, Phá Hài không ngừng đi tới.
Ngàn mét, năm trăm mét, trăm mét!
Trên trán Phá Hài đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh. Uy áp bên trong thân thể cường giả kia quá cường đại. Bên cạnh còn có một con hung thú tuyệt thế. Mặc dù là chết, trái tim nhỏ kia vẫn không ngừng đập mạnh. Thậm chí chân hắn đã có phần nhũn ra.
Tám mươi mét, ba mươi mét, mười mét!
Thân thể Phá Hài run rẩy, vừa chậm rãi di chuyển. Tiêu Lãng nhìn thấy vậy, tay cũng run rẩy theo. Thời điểm chỉ còn cách mười mét, Phá Hài nhắm hai mắt lại. Bởi vì phía trước chính là đầu của con hung thú kia. Hắn rất sợ tiếp tục nhìn. Hắn sợ sẽ xoay người bỏ chạy.
Thời điểm chỉ còn cách năm mét, bốn phía vẫn không có chút động tĩnh nào. Trong lòng Phá Hài và Tiêu Lãng cũng không có cảm giác chấn động trước nguy hiểm mãnh liệt nào. Phá Hài quay đầu lại thoáng nhìn về phía Tiêu Lãng. Sau khi nhìn thấy Tiêu Lãng gật đầu. Tu Di Giới của hắn đột ngột lóe lên. Một chiếc roi xuất hiện, hóa thành tàn ảnh quấn quanh thần binh kia.
Chiếc roi mềm quấn lấy thần binh, Phá Hài hoàn toàn không có chút do dự nào. Hắn bỗng nhiên kéo một cái, lập tức lùi lại chuẩn bị thu hồi thần binh,.
Nhưng mà, điều khiến hắn ngạc nhiên chính là, hắn với thực lực Nhân Hoàng nhất trọng, lực lượng cường đại như vậy toàn lực kéo một cái, thần binh lại hoàn toàn không có động tĩnh? Phía xa Tiêu Lãng cũng xuất hiện một cảm giác nghi ngờ. Nếu như Thiên Đế Chí Tôn này chết đi, như vậy thần binh chí tôn này chính là vật vô chủ. Vì sao hắn kéo lại không thấy động đậy?
Vù!
Ngay thời điểm Phá Hài chuẩn bị hành động, trên thi thể cường giả Thiên Đế Chí Tôn đột nhiên phóng ra một uy áp cường đại. Uy áp này trực tiếp khiến Phá Hài chấn động đến mức thổ huyết bay ngược ra ngoài mấy trăm mét. Sau đó hắn lại bị ngất đi…
– Phá Hài!
Thân thể Tiêu Lãng lập tức bắn mạnh vọt về phía Phá Hài. Vào thời khắc này, khí lưu trong không trung phía trên đầu thi thể cường giả kia đột nhiên ngưng tụ, xuất hiện một hư ảnh màu xanh, giống hệt với thi thể phía dưới.
Giờ phút này, không gian xung quanh dường như đông cứng lại. Thân thể Tiêu Lãng vẫn duy trì tư thế lao nhanh, nhưng không thể di chuyển dù chỉ nửa điểm. Hắn sợ hãi nhìn như ảnh phía trên bầu, trong lòng kêu to:
– Tàn hồn Thiên Đế?