Phía đông nam Thiên Châu, Lạc Thủy Phủ!
Lạc Thủy Phủ là một phủ vực trung đẳng. Phủ chủ chỉ là một cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong. Chỉ có điều Lạc Thủy Phủ tại khu vực đông nam lại có danh tiếng rất lớn, không người nào dám gây sự tại Lạc Thủy Phủ, càng không người nào dám tấn công Lạc Thủy Phủ.
Giờ phút này trên núi hoang bên ngoài một tiểu thành phía đông Lạc Thủy Phủ, giữa không trung đột ngột xuất hiện một khe nứt. Vô số dã thú trong núi hoang sợ hãi chạy trốn khắp nơi. Đồng thời cũng làm cho mấy người thám hiểm phía xa cả kinh, con ngươi thiếu chút nữa rơi xuống.
– Đó là gì vậy?
– Tại sao trong không trung lại xuất hiện một khe nứt? Lẽ nào có dị thú tới? Có nên đi qua xem một chút không?
– Không đúng. Là bay vượt qua không gian. Hẳn là cường giả Âu Dương Gia! Tốt nhất là rời đi, bằng không chọc giận nhân vật lớn, chết thế nào cũng không biết!
Mấy người thám hiểm bàn tán sôi nổi, trên mặt đầy vẻ kinh hoàng và sùng bái. Sau khi thấy từ trong khe nứt có hai võ giả bay ra, mấy người càng xác định là cường giả Âu Dương Gia. Bởi vì bay vượt qua hư không là tuyệt kỹ của Âu Dương gia, không truyền ra ngoài.
Mấy người không dám ở lại đây nghỉ chân, lập tức chạy về phía xa. cường giả như vậy nếu chẳng may chọc giận, một chiêu tùy tiện đã có thể có thể giết chết bọn họ.
– Ha ha ha! Trở lại rồi. Vẫn khí tức quen thuộc, vẫn là khí tức Thiên Châu!
Hai thân ảnh từ trong vết nứt không gian bay ra ngoài, hạ xuống mặt đất. Một võ giả áo bào đen nhìn lướt qua xung quanh. Sau khi phát hiện không có gì nguy hiểm, hắn nhất thời mừng như điên cười lớn.
Tiếng cười lớn của hắn khiến võ giả hắn đang cõng trên lưng tỉnh lại. Đó là một công tử anh tuấn trên người mặc hoa bào. Hắn mơ mơ màng màng nhìn lướt qua xung quanh. Cho rằng mình vẫn đang nằm mơ, hắn lại nhắm hai mắt lại. Sau đó hắn lại đột nhiên mở mắt ra. Trong mắt đều là tinh quang và vẻ không dám tin.
Hắn có chút run rẩy nói:
– Tiêu Lãng, đây.. đây là nơi nào? Tại sao ta lại cảm nhận được khí tức Thiên Châu?
Hai người tất nhiên là Tiêu Lãng và Phá Hài từ trong vực sâu tử vong một đường qua lại không gian hư vô, trở lại Thiên Châu.
Nghe thấy Phá Hài nói vậy, tâm tình Tiêu Lãng vừa có chút kích động liền trở nên bình tĩnh hơn một chút. Hắn thu hồi Thảo Đằng, thả Phá Hài xuống. Hắn không giải thích, trước tiên lao xuống lòng đất, gầm thét một tiếng nói:
– Rời khỏi đây trước, sau này nói sau. Chúng ta không thể để lộ thân phận được!
Tuy Phá Hài đầy bụng nghi hoặc, nhưng giờ phút này cũng không tiện hỏi nhiều. Hắn lập tức theo Tiêu Lãng phóng xuống lòng đất. Hai người xuyên qua nửa ngày, tìm kiếm được một dòng sông. Theo dòng sông bọn họ lại di chuyển thêm mấy trăm dặm, cuối cùng dừng lại bên bờ sông nham thạch.
– Thật sự trở lại rồi. Ta không phải đang nằm mơ! Tiêu Lãng ngươi thực sự là một thần nhân. Ngươi quả nhiên có thể mang ta trở lại Thiên Châu. Ha ha, Tiêu Lãng, cả đời Phá Hài ta chưa từng bội phục người nào. Nhưng lần này ta hoàn toàn chịu phục ngươi!
Vừa vào một động dưới lòng đất, Phá Hài không để ý tới toàn người ướt nhẹp, vừa lau mặt vừa mừng như điên nói. Hắn còn dùng sức vỗ vỗ vào vai Tiêu Lãng, lấy từ trong Tu Di Giới ra hai vò rượu ngon đưa cho Tiêu Lãng một vò, cười to nói:
– Nào, vì chúng ta nhận được cuộc sống mới, làm một vò!
Hai người đối diện nhau nở nụ cười, ra sức uống rượu. Sau đó bọn họ mới ngồi xuống, sấy khô nước trên thân thể. Hai người rất có ăn ý ngửa mặt nằm ở trong hang đá, hơi nhắm mắt lại, thở dốc đừng hơi. Dường như tâm tình bọn họ vẫn còn kích động sau khi sống sót trước tai nạn đó.
Một năm trước, hai người rơi vào vực sâu tử thần một trong thập đại cấm địa sinh mệnh, một nơi kết thúc sinh mệnh, tuyệt thế hung địa mà ngay cả Thiên Đế Chí Tôn đi vào cũng không ra được.
Một năm trôi qua, hai người lại thành công trở lại. Tuy rằng hai người mượn sự trợ giúp của tàn hồn Thiên Đế Chí Tôn kia mới có thể may mắn trở về. Nhưng hôm nay hai người đứng ở trên mặt đất Thiên Châu, chính là một loại kỳ tích.
Hồi tưởng lại thời điểm vừa nãy bay vượt qua hư không, trong lòng Tiêu Lãng vẫn còn sợ hãi. Trong không gian hư vô có rất nhiều vết nứt không gian. Tiêu Lãng loay hoay trong nửa canh giờ, ít nhất đã xuyên qua mấy chục không gian hư vô mới trở lại Thiên Châu giới.
Đại pháp bay vượt qua hư không của Thiên Đế Chí Tôn Thanh Đế hoàn toàn không có vấn đề. Đương nhiên bản năng cảm nhận nguy hiểm của Tiêu Lãng cũng có tác dụng quan trọng. Hắn đâm xuyên qua mấy chục không gian hư vô lớn nhỏ không có một không gian hư vô nào sụp đổ, một đường hữu kinh vô hiểm trở lại Thiên Châu.
Sau khi nghỉ ngơi nửa canh giờ, lúc này Tiêu Lãng mới ngồi dậy, kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra tại vực sâu tử vong cho Phá Hài nghe.
Nghe xong, Phá Hài sợ hết hồn, một hồi thở dài thở ngắn, một hồi khẩn trương. Phá Hài chỉ biết tàn hồn Thiên Đế Chí Tôn kia sống, chuyện còn lại hoàn toàn không biết gì. Bởi vì mỗi lần hắn đều bị đánh ngất đi.
Tiêu Lãng kể ra tất cả mọi chuyện một lượt, lúc này mới có chút lúng túng nói với Phá Hài:
– Phá Hài, hiện tại chỉ có ta mới có thể sử dụng được Vô Tình Kiếm kia. Thần binh chí tôn này có linh tính. Sợ là ngươi không khống chế…
– Nói những cái này làm gì?
Sắc mặt Phá Hài nghiêm lại, đấm cho Tiêu Lãng một quyền nói:
– Ngươi cho rằng ta sẽ trách ngươi chuyện này sao? Người có duyên mới chiếm được bảo vật. Đây là cơ duyên của ngươi. Nói đến chuyện này ta còn có chút xấu hổ. Lúc trước ta từng nói có thần binh chí tôn sẽ thuộc về ngươi, cuối cùng không ngăn được lòng tham…
Tiêu Lãng mỉm cười không tiếp tục nói nhiều nữa. Hai người đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, đã dần hiểu được bản tính của đối phương. Có mấy lời không cần phải nói, hai người cũng hiểu. Nói quá nhiều trái lại có vẻ khác thường.
Phá Hài cũng nở nụ cười, sau đó có chút nghi ngờ hỏi:
– Tại sao ngươi không thả Thảo Đằng ra cắn nuốt con thú hoàng ngàn vạn năm kia? Nói không chừng Thảo Đằng của ngươi có thể tiến hóa!
Tiêu Lãng cười khổ nói:
– Thật ra ta rất muốn cho Thảo Đằng cắn nuốt, chỉ có điều ta không có thời gian. Hơn nữa ta cũng sợ chọc giận Thanh Đế. Tính khí Thanh Đế quá cổ quái…
– Hắn đúng thật là một quái nhân. Mỗi lần nhìn thấy ta, dường như hắn rất khó chịu, trực tiếp khiến ta hôn mê. Bà nội hắn! Chỉ có điều tính khí cường giả đều cổ quái. Không phải nhờ hắn, chúng ta cũng không thể trở lại Thiên Châu!
Phá Hài cũng trở nên u oán lên, trên mặt đầy cảm thán, thở dài một hơi. Trên mặt hắn trầm xuống, cau mày nói:
– Không nói việc này nữa. Tiếp theo chúng ta đi đâu? Ai… Cũng không biết Trầm gia có thể trả thù Phá Thiên phủ hay không?
– Đừng nghĩ bi quan như vậy. Trước hết, chúng ta ra ngoài tìm một thành thị xem xét tình huống một chút đã!
Tiêu Lãng cũng vỗ vào vai Phá Hài an ủi hắn. Giờ phút này hắn không biết Thiên Châu thế nào. Hắn nhớ tới một chuyện, đột nhiên hỏi:
– Phá Hài ngươi có đồ dịch dung hay không? Chúng ta tạm thời tuyệt đối không thể để bại lộ thân phận. Bằng không để người ta biết được chúng ta từ vực sâu tử vong đi ra, sợ là cường giả Thiên Đế và đại gia tộc trong Thiên Châu cũng sẽ đuổi giết chúng ta!
Hai người từ trong phần mộ của Kiếm Ảnh Đại Đế đi ra, nếu như việc này truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ khiến cho Thiên Châu chấn động, cũng sẽ có vô số cường giả đuổi bắt hai người, ép hỏi chuyện trong vực sâu tử vong. Dù sao trong phần mộ của Kiếm Ảnh Đại Đế hẳn phải có nhiều chí bảo. Gia tộc nào không muốn đi vào chia một ít? Đây chính là phần mộ của đại đế đời thứ nhất.
– Ta cũng nghĩ như vậy. Trước tiên tìm nơi có thể tìm hiểu tin tức đã!
Phá Hài gật đầu. So với Tiêu Lãng, hắn càng rõ ràng tính chất nghiêm trọng của việc này. Hắn lấy từ trong Tu Di Giới ra hai viên đan dược, nói:
– Ta thường xuyên đi trộm hương lén ngọc, tất nhiên có đồ dịch dung. Đây là dịch dung đan thượng phẩm, không đạt được Thiên Đế Cảnh, tuyệt đối không nhìn thấu tướng mạo của chúng ta!
– Đồ tốt!
Tiêu Lãng vui mừng. Có thứ này, hiện tại hai người có thêm phần bảo đảm cho an toàn của mình.
Dùng đan dược xong, tướng mạo khí chất của hai người quả nhiên hoàn toàn biến dạng. Ngay cả xương cốt chiều cao cũng thay đổi. Tiêu Lãng đã biến thành một đại hán dũng mãnh. Nhưng Phá Hài lại trở nên anh tuấn hơn. Nhìn bộ dạng đào hoa liêu nhân kia, toàn thân Tiêu Lãng nổi da gà.