Quyển 4 – Chương 91: Bản công tử không tiếc đồ thành

Bản công tử không tiếc đồ thành

Chiến xa Thiên Cơ có lực phòng ngự cường đại, có thể so sánh với tốc độ Nhân Hoàng đỉnh phong, phối hợp với lực công kích mạnh mẽ của Liệt Thần Thủ không gì không xuyên thủng, khiến Tiêu Lãng như cá gặp nước. Hắn không để ý, cũng không quan tâm liệu mình có bị lộ thân phận hay không. Hắn dự định ngày hôm nay sẽ giết sạch, trút giận cho những năm tháng cực khổ, chịu đựng uất ức vừa qua.

Bát gia đầy khí phách, biến thành dáng vẻ như vậy. Ma Thần và Lục Minh rơi vào núi Dạ Ma, trên căn bản một đi không trở lại. Lửa giận trong lòng Tiêu Lãng đã có thể đốt cháy sạch Dạ Nguyệt Thành.

Trên biển Thần Hồn, hắn một đường lưu vong, cửu tử nhất sinh, đi tới Thiên Châu cũng thường xuyên bị người khác đuổi giết. Hắn chịu đủ rồi! Tất cả kiềm chế và lửa giận ẩn chứa trong lòng, vào thời khắc này đã hóa thành sát khí đầy trời, bao phủ tất cả mọi người có mặt tại đó.

Vèo!

Chiến xa Thiên Cơ cắt phá trời cao, nhanh như tia chớp phóng tới trước mặt một võ giả Nhân Hoàng. Tên võ giả Nhân Hoàng kia lại đần độn không công kích, nhanh chóng bay tới bị chiến xa đánh bay đi ra ngoài. Không cần nghi ngờ bản năng chiến đấu của Tiêu Lãng, trong nháy mắt hắn đưa Liệt Thần Thủ ra, xé xác hắn.

Chiến xa tiếp tục không ngừng lao về phía trước. Phía trước có vô số võ giả Chư Vương. Những người này thi nhau vừa lùi về phía sau, vừa bắn ra công kích. Chỉ có điều tốc độ của bọn họ quá chậm. Công kích của bọn họ đập lên trên vòng bảo hộ, vòng bảo hộ không có chút chấn động nào.

Mấy chục người bị chiến xa đánh bay ra ngoài. Liệt Thần Thủ của Tiêu Lãng không ngừng chớp hiện, vòng bảo hộ đâm tới, thu gặt từng sinh mệnh.

Chiến xa Thiên Cơ vô cùng thần kỳ, có thể nói xảo đoạt thiên công. Vòng bảo hộ chiến xa không hề có chút ảnh hưởng nào đối với chủ nhân của chiến xa, nhưng người ở phía ngoài lại không thể đánh võ vòng bảo hộ. Thậm chí Tiêu Phù Đồ và Bát gia muốn đi ra ngoài, Tiêu Lãng không khống chế vòng bảo hộ mở ra, bọn họ cũng không ra được.

Chiến xa lao ra khỏi đoàn người, lưu lại mấy chục thi thể. Tiêu Lãng nhanh chóng bổ sung huyền thạch Huyền phẩm, khống chế chiến xa bay ra ngoài mấy chục dặm. Sau đó hắn lập tức bay vòng trở về.

– Tất cả tập trung công kích!

Người của Vưu Gia rốt cuộc giật mình tỉnh lại. Sơn trang Vọng Nguyệt bị Tiêu Lãng tàn sát sạch. Giờ phút này đại trưởng lão và một cường giả Nhân Hoàng lại bị giết chết. Nếu như không giết chết ba người Tiêu Lãng, Vưu Gia cũng không cần lăn lộn ở Vọng Nguyệt thành nữa!

Một trưởng lão quát lớn một tiếng, nhất thời hơn một vạn người đồng thời phóng ra từng đạo đao quang, kiếm ảnh, quyền phong, chưởng ấn, đánh về phía chiến xa của Tiêu Lãng.

Vèo!

Tốc độ chiến xa Thiên Cơ nhanh tới mức nào? Tốc độ phản ứng của Tiêu Lãng càng nhanh hơn. Hắn đã sớm khống chế chiến xa bay sát mặt đất tránh thoát phần lớn công kích, sau đó lại phóng vào trong đại quân. Mục tiêu của hắn chính là tập trung vào tên võ giả Nhân Hoàng hạ lệnh kia.

Cường giả Vưu Gia đến đây chỉ có đại trưởng lão là Nhân Hoàng ngũ trọng, còn lại đều là Nhân Hoàng nhất trọng đến ngũ trọng, Tiêu Lãng cũng không sợ hãi. Thời gian công kích của Liệt Thần Thủ chỉ còn lại gần nửa canh giờ. Như vậy là đủ rồi. Hắn công kích cũng không chút kiêng kỵ.

Chiến xa Thiên Cơ lần lượt trùng kích, mỗi lần đều có thể lưu lại mười mấy thi thể võ giả. Liệt Thần Thủ không ngừng được sử dụng. Mỗi lần xuất động tuyệt đối có lấy mạng của một cường giả Nhân Hoàng. Trên người Tiêu Lãng có nhiều vết thương. Tay trái xem ra dường như đã hoàn toàn bị phế bỏ. Trên người có vài vết thương sâu, lộ ra xương trắng.

Nhưng hắn không sử dụng Thảo Đằng trị liệu cho mình. Hắn muốn cho võ giả Vưu Gia hi vọng, cho rằng tiếp tục công kích, bọn họ có thể có cơ hội giết chết mình!

Hi vọng càng lớn, thất vọng càng lớn!

Khi Tiêu Lãng trùng kích lần thứ mười, lại lấy đi sinh mạng của một võ giả Nhân Hoàng nữa, người của Vưu Gia đã hoàn toàn tuyệt vọng. Nhìn thấy chiến xa Thiên Cơ ở phía xa đi vòng một vòng lại bay trở về, Tiêu Lãng khắp người đầm đìa máu, bộ dạng thực sự thê thảm không nỡ nhìn, vẫn đứng ngạo nghễ ở trên chiến xa, trong mắt lóe lên hào quang, giống như một con ma lang điên cuồng. Vưu Gia còn sót lại bốn võ giả Nhân Hoàng rốt cuộc đã sợ hãi hét lớn:

– Lui lại, tất cả lui lại! Trở về thành, về Dạ Nguyệt Thành!

– Còn muốn đi sao?

Trong mắt Tiêu Lãng hiện ra tàn ý. Thảo Đằng từ bên trong thân thể Tiêu Lãng lao ra, nhanh chóng trị liệu cho thân thể hắn. Sau đó chờ chiến xa Thiên Cơ đuổi kịp đoàn người kia, Thảo Đằng lập tức hóa thành những bóng xanh đầy trời lao về phía trước, bao phủ lấy hơn một vạn võ giả Vưu Gia.

Luyện ngục nhân gian!

Trong đám người đứng gần đó quan sát, có vô số thám tử gia tộc, có vô số võ giả Chúng Sinh cảnh, nhiều hơn đều là võ giả Chư Vương cảnh. Đương nhiên cũng có mấy cường giả Nhân Hoàng. Nhưng giờ phút này này mấy vạn người nhìn bóng xanh bầu trời phía xa, nhìn mưa máu đầy trời kia, nhìn hài cốt không ngừng rơi xuống, trái tim tất cả mọi người đều đập dồn dập, yết hầu không ngừng nhúc nhích. Thân thể bọn họ cảm giác rét run.

Bọn họ không phải chưa từng thấy giết người. Những người ở đây, trong tay ai không phải có mấy mạng người? Nhưng thủ pháp giết người hung tàn như vậy, đẫm tanh bạo lực như vậy, bọn họ lại chưa từng nhìn thấy.

– A!

– Cứu mạng!

– Tộc trưởng, thành chủ đại nhân, cứu ta!

Vô số kêu thảm thiết, vô số tiếng kêu rên, vô số những tiếng rống hận không cam lòng vang vọng cửu tiêu. Nhưng không người nào có thể cứu bọn họ. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn vô số Thảo Đằng màu xanh lục, giống như những con độc xà cắn nuốt vòng bảo hộ của bọn họ, cắn nuốt máu thịt và sinh mệnh của bọn họ.

Tiêu Lãng khống chế chiến xa Thiên Cơ một đường lao tới, không để ý tới đám võ giả bên cạnh đang bi thương, tập trung đuổi theo bốn võ giả Nhân Hoàng đang bỏ chạy phía xa. Ánh mắt hắn hoàn toàn lạnh lẽo, cũng hoàn toàn không có chút thương cảm nào.

Thế giới này cực kỳ tàn khốc. Yếu nhục cường thực, cường giả làm Vương. Nhân từ đối với kẻ địch, chính là tàn nhẫn đối với mình. Hắn sẽ không đi hành hạ người vô tội người yếu đuối, nhưng một khi đã quyết định động thủ, như vậy tất cả đối thủ đều là kẻ địch.

Đối với kẻ địch… từ trước đến giờ hắn không bao giờ lưu tình!

Vèo!

Bốn võ giả Nhân Hoàng chạy trốn với tốc độ cực kỳ nhanh. Thảo Đằng không đuổi kịp bọn họ, nhưng chiến xa Thiên Cơ lại có thể!

Rất nhanh Tiêu Lãng đã đuổi kịp một võ giả Nhân Hoàng, thân thể lập tức từ bên trong chiến xa bắn mạnh ra, cứng rắn chống đỡ một quyền của võ giả Nhân Hoàng kia, tiếp đó giết chết người này!

Tiếng kêu thảm thiết phía xa đã dần dần ngừng lại. Hơn một vạn võ giả Chư Vương, ngoại trừ mấy trăm võ giả Chư Vương đỉnh phong ra, tất cả đều bị cắn nuốt sạch sẽ. Phía dưới mặt đất đầy máu tươi và hài cốt, giống như luyện ngục nhân gian.

Tiêu Lãng ngừng truy kích ba võ giả Nhân Hoàng phía trước, chờ đợi Thảo Đằng cắn nuốt sạch sẽ mấy trăm võ giả Chư Vương đỉnh phong kia, lúc này mới thu hồi Thảo Đằng. Chiến xa hướng phá không phóng về phía ba võ giả Nhân Hoàng phía xa.

– A a…

Vô số người ẩn nấp xung quanh để quan sát, ngoại trừ những thám tử kia đã trở về thành bẩm báo từ lâu, còn lại đều từ chỗ ẩn thân đi ra, nhìn hài cốt đầy đất, nhìn chiến xa phá không rời đi, tất cả không ngừng hít một hơi lạnh, trên mặt đầy vẻ hãi hùng!

Vèo!

Chờ sau khi Tiêu Lãng đi xa, mấy vạn người này liền bạo động!

Tất cả bọn họ phóng về phía trung tâm chiến trường. Tiêu Lãng đã giết chết hơn một vạn người, còn có hơn mười võ giả Nhân Hoàng, Tu Di Giới của những người kia Tiêu Lãng lại không lấy một cái! Giờ phút này những người ở lại cơ bản đều là những người thám hiểm. Bọn họ đến Dạ Sâm Phủ không phải mạo hiểm vì huyền thạch sao? Hiện tại có của cải người chết vung vãi như vậy, làm sao bọn họ không cướp giật được?

Tiêu Lãng không rảnh đi thu nhặt Tu Di Giới, cũng không thèm quan tâm tới đám người phía sau bạo động.

Hôm nay hắn đại khai sát giới ởi bên ngoài Dạ Nguyệt Thành, chắc hẳn chẳng mấy chốc sẽ truyền khắp Dạ Sâm Phủ, cũng sẽ rất nhanh truyền khắp các phủ vực xung quanh. Hắn không lo ngại về cường giả Dạ Sâm Phủ. Nhưng nếu như cường giả Thiên Đế ở phủ vực gần đó xuất hiện, vậy thì phiền toái rồi!

Bởi vậy, hắn bhất định phải tốc chiến tốc thắng, cứu thê tử Bát gia ra, lập tức bay vượt qua hư không rời khỏi nơi đây!

Tiêu Lãng nhanh chóng định ra kế hoạch tác chiến, chiến xa lấy tốc độ nhanh nhất bay về phía Dạ Nguyệt Thành.

Dạ Nguyệt Thành cách chiến trường vừa nãy không xa. Ba cường giả Nhân Hoàng rất nhanh sẽ phá không quay về. Còn Tiêu Lãng ngồi trên chiến xa hóa thành một lưu tinh từ phía xa vọt tới, theo sát phía sau. Chỉ cần một lát nữa, hắn có thể đuổi kịp bọn họ, sau đó lấy đi tính mạng của một người trong đó.

Giờ phút này ba người đã tiến vào trong thành. Trên tường thành còn có mấy vạn quân hộ vệ phóng lên trời. Ba người quay đầu lại liếc mắt một cái, căn bản không tin Tiêu Lãng còn dám vọt vào trong thành, quang minh chính đại giết người.

Nhưng mà, ba người đã đánh giá thấp quyết tâm của Tiêu Lãng. Chiến xa Thiên Cơ cũng không hề dừng lại dù chỉ một lát, phóng thẳng vào trong thành. Tiêu Lãng sừng sững ở phía trước chiến xa, toàn thân đều máu tươi giống như một vị Ma Thần.

Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, vô cùng bá đạo nhìn về phía đám hộ vệ trong thành quát lớn:

– Bản công tử chỉ có thù oán với Vưu Gia. Người của Dạ Nguyệt Thành nghe đây. Ai dám ngăn cản… Bản công tử không tiếc đồ thành!

Yêu Giả Vi Vương

Yêu Giả Vi Vương

Score 8
Status: Completed Author:

Đây là một nam tử yêu khí lẫm nhiên, vì nữ nhân yêu quý, vì đạo nghĩa trong lòng, không tiếc đối địch toàn thiên hạ.

Bước lên câu truyện đồ thần! Nhiệt huyết và truyền kỳ, kích tình và cảm động! Long mỗ trở về, các mem ở đâu?

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset