Ma Cao nói, có lẽ Hỏa Độc Vân sẽ nửa tin nửa ngờ. Nhưng công tử này truyền tin hoàn toàn chọc giận Hỏa Độc Vân. Bản thân là công tử vực diện Yên Hỏa, vực diện lớn đứng thứ hai tại Bắc Minh, Hỏa Độc Vân tại Bắc Minh có thanh uy lớn, chỉ đứng sau đệ nhất công tử Bắc Minh Mặc Hàn. Chỉ có điều Mặc Hàn xưa nay không chơi chung với đám công tử tiểu thư này. Cho nên uy vọng của hắn ở Bắc Minh không cao bằng Hỏa Độc Vân. Hiện tại Tiêu Lãng chỉ mặt gọi tên muốn giẫm lên hắn? Cơn giận này bảo hắn làm sao có thể nhịn xuống được?
Tiêu Lãng cũng phát hiện chuyện càng ngày càng phiền toái!
Hắn bay qua vực diện kia được gần nửa ngày, phía trước lại xuất hiện một vực diện lớn. Hắn rất cẩn thận đi đường vòng, xuyên qua phía bờ biển. Nhưng kết quả chỉ sau nửa canh giờ, đường phía trước lại bị chặn lại.
Người đến lại là một công tử. Lần này công tử này dẫn theo mười cường giả Nhân Hoàng. Quan trọng nhất là có ba Nhân Hoàng đỉnh phong! Công tử kia dường như đã sớm chờ ở đây. Điều này khiến hắn thực sự rất nghi ngờ. Lẽ nào người Bắc
Minh lại hiểu rõ hành tung của mình như lòng bàn tay? Còn có người cố ý nhằm vào mình?
– Ngươi chính là Tiêu Lãng muốn đạp tất cả công tử Bắc Minh ở dưới chân sao? Tại hạ là công tử Sơn Tiêu của vực diện Sơn Dã, hôm nay cố ý lại đây cho ngươi giẫm. Đến đây đi, Tiêu công tử! Cho bản công tử xem người Thiên Châu các ngươi trâu bò tới mức nào!
Công tử kia mỉm cười mở miệng, khiến tim Tiêu Lãng hoàn toàn chìm xuống. Quả nhiên có người nhằm vào mình. Vừa nãy mình đã nói rõ tới đây làm việc, chuyện xong xuôi liền đi. Giờ phút này lại bị đổ oan? Còn nói mình muốn giẫm đạp lên tất cả công tử Bắc Minh?
Tiêu Lãng?
Nếu những người này biết mình là Tiêu Lãng, vì sao còn muốn ra tay khiêu khích? Lẽ nào bọn họ không biết Mê Thần Cung muốn bảo vệ mình mười năm? Hoặc là bọn họ dựa vào Mê Thần Cung bảo vệ bọn họ, căn bản không có gì lo sợ?
Tiêu Lãng mê man, nhưng càng cẩn thận hơn. Hắn tự nói với mình phải nhẫn nhịn. Mình đến để van cầu Mê Thần Cung giúp, không phải tới đây gây sự.
Chỉ có điều ngay thời điểm hắn đang do dự, đối phương đã động thủ!
Mười cường giả Nhân Hoàng, lưu lại một cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong bảo vệ công tử Sơn Tiêu kia, chín người còn lại hóa thành chín đạo tàn ảnh bao vây chặt xung quanh hắn, cùng lúc đó phát ra công kích hồn lực.
– Ừm? Tên cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong này có thiên đạo công kích thật là quỷ dị!
Tiêu Lãng không dám suy nghĩ nhiều. Cho dù không chiến đấu trước tiên chạy trốn rồi nói sau. Nhưng hắn đang chuẩn bị khống chế chiến xa chí tôn xông ra khỏi vòng vây, một cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong từ trên trời cao đánh một đại chưởng ấn xuống. Đại chưởng ấn kia lại xoay tròn trên không trung, kéo theo khí lưu xung quanh nhanh chóng xoay tròn, cuối cùng hình thành một cơn lốc xoáy. Chiến xa chí tôn của hắn lại… xoay tròn trên không trung.
– Thiên đạo gió lốc?
Trong mắt Tiêu Lãng lóe ra hàn quang. Hắn cố gắng hết sức khống chế chiến xa phá vòng vây. Chỉ có điều hắn cảm giác không gian xung quanh đều đang quay cuồng, căn bản không tìm được phương hướng. Chỉ có thể dưới sự khống chế của đại chưởng ấn kia, không ngừng xoay tròn ở bên trong! Thiên đạo gió lốc này quả thực vô cùng thần kỳ!
Tám cường giả Nhân Hoàng còn lại đều phát ra công kích hồn lực, bắn vào trong cơn lốc xoáy, không ngừng đập vào vòng bảo hộ trên chiến xa của Tiêu Lãng. Hào quang của vòng bảo hộ liên tục lóe lên. Năng lượng không ngừng bị tiêu hao nhanh chóng.
– Thiên đạo gió lốc này lại khống chế lực lượng thần kỳ như vậy. Nếu như không nghĩ được biện pháp thoát đi, không phải sẽ biến thành mục tiêu sống, chờ chết sao?
Tiêu Lãng vừa lấy ra huyền thạch bổ sung năng lượng, vừa nhanh chóng suy nghĩ biện pháp. Hắn không ngừng khống chế chiến xa trùng kích xung quanh, kết quả lại phát hiện vẫn không chạy thoát khỏi bên trong cơn gió lốc này.
Tám cường giả Nhân Hoàng kia không ngừng bắn ra công kích hồn lực. Công kích hồn lực của bọn họ tiến vào trong cơn gió lốc, lại không ảnh hưởng tới cơn gió lốc, trái lại chủ động tìm kiếm va chạm với chiến xa. Hiển nhiên đám người kia hợp tác đã lâu, am hiểu chiến trận cùng đánh.
– Ha ha, thiên tài số một của Thiên Châu trong vạn năm qua cũng không mấy lợi hại? Thực lực chỉ như vậy đã vọng tưởng san bằng tất cả công tử Bắc Minh? Ngoan ngoãn quỳ xuống cầu xin tha thứ, tự bẻ gãy chân giữa, bản công tử sẽ tha cho ngươi một mạng!
Tiếng cười càn rỡ của công tử Sơn Tiêu vang lên, khiến hàn ý trong mắt Tiêu Lãng càng lạnh hơn. Trong một khắc đó, hắn kích động, muốn trực tiếp lấy Vô Tình Kiếm ra, một chiêu kiếm quét ngang những người này.
Bảo hắn tự hủy chân giữa?
Chân giữa có thể hủy sao? Đây chính là đồng bọn nhỏ thân mật nhất của mỗi nam tử.
Cuối cùng hắn vẫn cố gắng nhịn xuống, Bắc Minh không thể so với Thiên Châu. Nhẫn nhịn một chút vẫn tốt hơn. Chờ sau khi một đợt công kích nện xuống, Tiêu Lãng đột nhiên thu hồi chiến xa Thiên Cơ, hai tay đột nhiên có năng lượng vờn quanh, xé rách không trung rời đi.
Hắn chuẩn bị trực tiếp xé rách không gian bay vượt qua hư không rời đi.
– Hừ!
Một tiếng hừ lạnh thản nhiên vang lên. Khí lưu xung quanh bầu trời đột nhiên trở nên hỗn loạn. Các loại kình phong qua lại xoay tròn. Một loại âm thanh quỷ dị vang lên. Đúng vào lúc này đầu Tiêu Lãng giống như nổ tung, đau không chịu được.
Vèo!
Tám cường giả Nhân Hoàng lại phát ra công kích. Chỉ có điều lần này lực tấn công nhỏ đi một chút. Bọn họ không dự định giết chết Tiêu Lãng, chỉ muốn cho hắn một vài giáo huấn.
– Mẹ nó… Thiên đạo gió lốc này lại mang theo công kích linh hồn!
Tiêu Lãng rất nhanh đã tỉnh táo lại. Nhưng tốc độ công kích của cường giả Nhân Hoàng nhanh tới mức nào? Chờ hắn phản ứng lại, tám đạo công kích hồn lực đã gào thét lao đến. Hắn căn bản không kịp lấy chiến xa chí tôn ra phòng ngự, chỉ có thể dựa vào thân thể cường đại chống lại.
Ầm!
Cho dù tám tên cường giả Nhân Hoàng đã giảm bớt lực công kích, vẫn khiến toàn thân Tiêu Lãng máu thịt be bét. Đặc biệt là phía sau lưng còn lộ ra xương trắng. Rất nhiều xương sườn đều bị dập vỡ nội tạng bị hao tổn. Nếu như không phải thân thể hắn đủ cường đại, giờ phút này tuyệt đối đã chia năm xẻ bảy.
– Vù!
Cố gắng chịu đựng cảm giác toàn thân đau đớn giống như tê liệt, Tiêu Lãng nhanh chóng lấy ra chiến xa, thân thể lăn vào, sau đó thả Thảo Đằng ra trị liệu.
– Ha ha ha, chút thực lực này mà chạy tới Bắc Minh để tự làm mình mất mặt sao? Như vậy đi, hôm nay tâm tình bản công tử tốt, cũng không cần chân giữa của ngươi nữa. Chỉ cần ngươi quỳ xuống gọi ba tiếng gia gia, sau đó cút khỏi Bắc Minh, bản công tử sẽ tha cho ngươi một con đường sống?
Công tử Sơn Tiêu tùy ý cười lớn. Những cường giả Nhân Hoàng không tiếp tục công kích. Chỉ có điều thiên đạo gió lốc vẫn nhốt chiến xa của Tiêu Lãng ở bên trong, không thể trốn thoát!
Trên mặt Tiêu Lãng đầy máu, toàn thân thậm chí không có sức lực để nhúc nhích. Hắn bị trọng thương như vậy, Thảo Đằng muốn trị liệu hoàn hảo cần một ít thời gian. Hắn cũng không thèm nói chuyện, con mắt hơi nhắm lại. Nhưng trên mặt hắn đã dần nổi lên vô số gân xanh. Hiển nhiên trong lòng hắn đang vô cùng phẫn nộ, không thể kìm chế được.
Hắn vẫn là một người kích động, còn là một người có ma tính yêu khí, chịu ảnh hưởng của Vô Tình Kiếm, tâm tính của hắn đã sớm không còn mềm lòng như trước đây. Cho nên ở trên biển Băng Tuyết, hắn chém giết mấy vạn hải tặc trong lòng hoàn toàn không xúc động.
Hắn rất ít khi giết người vô tội, nhưng đám người kia trước mắt dường như chết còn chưa hết tội?
Nếu mọc ra một đầu heo bị người lợi dụng, vậy thì phải chuẩn bị nhận lấy cái chết.
Công tử Sơn Tiêu lại một lần nữa quát lớn:
– Hỏi một lần cuối cùng, quỳ hay không quỳ?
Lúc này, thân thể Tiêu Lãng còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng hắn đã nổi giận mở mắt, Vô Tình Kiếm đột ngột xuất hiện trong tay. Hắn thu hồi chiến xa Thiên Cơ, toàn thân đều là sát ý trùng thiên, mắt giống như sông băng vạn năm. Hắn điên cuồng phẫn nộ quát lớn:
– Quỳ… mẹ ngươi!