Một giây đồng hồ mấy trăm bậc thang!
Còn là bậc thang thứ mười vạn trở lên. Với tốc độ như vậy đừng nói là chút thực lực như Tiêu Lãng, cho dù là Thiên Đế bình thường đến bậc thang mười vạn cũng không được?
Cho dù phương pháp leo lên của Tiêu Lãng có sử dụng chút mưu mẹo, nhưng không cần quan tâm bất kỳ phương pháp nào, có thể leo lên đó chính là năng lực. Mấy ngàn năm trước, Mê Thần Cung chiêu thu môn nhân. Có thể bò lên bậc thang 15 vạn đều có thể trở thành môn nhân của Mê Thần Cung. Lúc đó rất nhiều Thiên Đế đều muốn sử dụng hết các loại biện pháp, còn leo không được. Hiện tại tiểu tử này đã bò lên bậc thang 13 vạn, còn dùng tốc độ khủng khiếp để bò lên phía trên…
Thủ sơn nô hiểu rất rõ ràng, giờ phút này Tiêu Lãng đã hoàn toàn ngất đi, nhưng Thảo Đằng kia vẫn không ngừng đâm xuyên vào bậc thang, không ngừng kéo hắn lên phía trên!
Hắn tất nhiên có thể nhìn ra được Thảo Đằng là thần hồn đặc biệt của Tiêu Lãng. Nhưng thần hồn là thần hồn, không có chủ nhân khống chế tuyệt đối không thể di chuyển! Nói như vậy… Tiêu Lãng ngất đi, vẫn dùng chấp niệm trong đầu khống chế thần hồn leo lên sao?
Đây là ý niệm cường đại tới mức nào? Đây là chấp niệm cường đại tới mức nào?
Thủ sơn nô canh giữ ở chân núi này gần trăm năm, đã gặp vô số người đi tới Mê Thần Cung, vô số Thiên Đế, Thiên Đế Chí Tôn! Nhưng hôm nay hắn thực sự bị Tiêu Lãng chỉ có thực lực Nhân Hoàng cảnh làm chấn động.
– Chẳng trách cung chủ tự mình truyền lời, bảo hắn leo bậc thang! Tiểu tử này quả nhiên có gì đó quái lạ. Ý chí như vậy, đây là kỳ tài cảm ngộ thiên đạo! Thiên đạo bao la, không có ý chí cường đại là tuyệt đối không thể nào cảm ngộ thành công. Ai…
Thủ sơn nô nhìn thấy Tiêu Lãng lấy tốc độ nhanh như chớp nhập vào đám mây, thần sắc trên mặt rất phức tạp. Hắn bất đắc dĩ nhẹ giọng than thở, trên mặt đầy cô đơn và buồn bã. Cái lưng đang đứng thẳng lại còng xuống.
Bởi vì, năm đó hắn cũng nghĩ mọi biện pháp muốn bò lên trên bậc thang 15 vạn, muốn được cung chủ Mê Thần Cung chỉ điểm, chứng minh được đại đạo. Nhưng hắn mất thời gian mười năm, mới chỉ bò lên được bậc thang 14 vạn. Cuối cùng hắn trở thành thủ sơn nô nơi này.
Tiêu Lãng thực sự đã ngất đi!
Chấp niệm trong đầu của hắn thực sự cường đại, khống chế Thảo Đằng không ngừng đâm xuyên vào bậc đá tiến lên phía trên, mang theo hắn một đường lao nhanh đi trên. Toàn thân hắn đều là máu tươi. Trên mặt, trên người trên chân ngoài da, bắp thịt đều bị mài nát, lộ ra xương trắng! Hắn lại không biết gì cả, thậm chí một khắc trước khi hôn mê, hắn đã quên cả đau đớn.
Trong đầu của hắn chỉ có một ý niệm, tuyệt không lùi về phía sau. Cho dù chết, hắn cũng muốn lên đỉnh núi!
Cuối cùng hắn tiến vào trong đám mây. Một khắc khi thân thể vừa tiến vào đám mây, áp lực toàn thân nhất thời giảm bớt. Sau đó hắn được bạch quang bao phủ, đột ngột biến mất!
Trong nháy mắt khi bạch quang bao phủ, hắn đột ngột tỉnh lại. Bởi vì bạch quang kia lại có năng lực trị liệu hết sức cường đại. Thậm chí còn nhanh hơn so với tốc độ trị liệu của Thảo Đằng!
Thời điểm hắn vẫn còn mơ mơ màng màng, bạch quang trước mắt đã biến mất. Hắn đã xuất hiện ở phía trước một cung điện!
– Đây thực sự là Mê Thần Cung? Không phải là Tiên Giới sao?
Tiêu Lãng đứng ở quảng trường trước cung điện phương bạch ngọc, nhìn cung điện tuyệt đẹp rộng lớn phía trước, nhìn bốn phương tám hướng đều có mây trắng cuồn cuộn, nhìn cung điện như ẩn như hiện trong tầng mây phía xa, miệng hắn há hốc. Hắn cho rằng mình đã đến Tiên Giới!
Đây chắc chắn phải cao một trăm ngàn dặm trên không. Vì sao hắn không bị choáng váng? Điều này rất không khoa học!
Tiêu Lãng mơ hồ, đứng ở trên quảng trường bạch ngọc không biết phải làm sao. Thiên Châu không người nào có thể bay lên cao một trăm ngàn dặm trên không. Cho dù Thiên Đế Chí Tôn cũng sẽ choáng váng rơi xuống. Nỗi băn khoăn này, không người nào ở Thiên Châu phá giải được. Giờ phút này hắn vẫn đứng ở trước cung điện cao một trăm ngàn dặm trên không…
– Ha ha, tiểu hữu Tiêu Lãng, hoan nghênh ngươi đến Mê Thần Cung làm khách!
Một âm thanh hư vô mờ mịt vang lên, tiếp theo một bóng người đột nhiên ngưng kết ở phía trước Tiêu Lãng. Đó không phải là nam tử đầu trọc mặc giáp trắng kia sao?
Tiêu Lãng ngẩn người ra. Nhưng ngay lập tức hắn liền cúi người chắp tay hành lễ:
– Tham kiến đại nhân!
Mặc dù hắn cảm thấy rất hoang mang đối với thái độ của Mê Thần Cung, nhưng cũng có không ít oán niệm. Dù sao hắn thiếu chút nữa đã bị Thiên đế Nô Lý giết. Chỉ có điều giờ phút này hắn không dám biểu lộ ra, thậm chí không dám nghĩ tới. Bởi vì người này tu luyện chính là thiên đạo linh hồn, có thể nhìn thấu linh hồn của hắn. Hắn tới cầu người, không phải để chất vấn…
– Ha ha, đừng hỏi gì cả. Trước tiên đi với ta tắm rửa thay y phục. Chút nữa ta sẽ dẫn ngươi đi gặp cung chủ. Tất cả vấn đề, cung chủ sẽ giải đáp cho ngươi!
Nam tử đầu trọc mặc giáp trắng cười nhạt, dường như nhìn thấu suy nghĩ của Tiêu Lãng, đưa theo thân thể hắn lóe lên biến mất, sau đó đột ngột xuất hiện ở trong một nội điện. Trong nội điện có một bể tắm lớn siêu, đổ đầy cánh hoa. Bảy, tám thị nữ mỹ lệ lại muốn chuẩn bị hầu hạ hắn tắm rửa.
– Trước tiên ngươi tắm rửa thay y phục. Ta chờ ngươi ở bên ngoài!
Nam tử mặc giáp trắng lại cười nhạt, thân thể đã đi ra ngoài. Tiêu Lãng vuốt đầu đi vào trong bể tắm. Hắn khoát tay áo để một đám thị nữ tư sắc đều thượng phẩm đi ra ngoài. Hắn nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ vết máu trên người, sờ da thịt trước ngực, phát hiện hiệu quả trị liệu của bạch quang kia còn tốt hơn so với Thảo Đằng, hoàn toàn không có chút vết sẹo nào!
– Ừm… Thật xa xỉ. Tắm thôi cũng thả nhiều cánh hoa như vậy, hơn nữa dường như nước này có năng lượng kỳ lạ, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái?
Tiêu Lãng tắm rửa hết sức thoải mái, giống như đế vương tắm. Hắn thầm than người của Mê Thần Cung thật biết hưởng thụ. Mà tắm rửa xong cảm giác toàn thân cực kỳ sảng khoái. Vừa nãy toàn thân còn mệt mỏi như vậy. Giờ phút này ngâm thân vào nhất thời cảm giác tinh thần chấn hưng, toàn thân cảm giác có lực lượng dùng mãi không hết.
Không dám làm chậm trễ thời gian, hắn lấy ra một bộ y phục sạch sẽ thay xong mới đi ra ngoài, theo nam tử đầu trọc bên ngoài, đi vào một hành lang thật dài, đi về phía một chủ điện.
Hành lang rất dài, chín rẽ mười tám quặt, Tiêu Lãng đã đi tới sắp hôn mê. Cuối cùng sau khi đi hết nửa nén hương mới đến bên ngoài cửa lớn một chủ điện. Nam tử đầu trọc mặc giáp trắng khoát tay đứng lại, làm một tư thế mời, nói:
– Cung chủ đang ở bên trong, tiểu hữu ngươi vào đi thôi. Ta chờ ngươi ở bên ngoài!
– Cảm ơn đại nhân!
Tiêu Lãng thở ra một hơi, cố gắng khiến mình bớt khẩn trương, khiến mình trấn tĩnh lại, sau đó nhanh chân đi vào phía trong.
Cung điện rất lớn, sa hoa khác thường. Đây tuyệt đối là cung điện sa hoa thứ hai hắn từng nhìn thấy trong đời này, chỉ đứng sau thần phủ dưới đáy biển! Bốn cây cột trùng thiên, cao khoảng mấy ngàn mét. Mặt trên điêu khắc các loại hung thú viễn cổ, trên vách tường xung quanh vẽ ra bích hoạ mỹ lệ trông rất sống động, cũng vẽ cuộc chiến của võ giả cường đại và các loại hung thú. Hắn tùy ý nhìn quét qua sau đó không dám nhìn thêm. Ánh mắt hắn dừng lại ở trên một bình đài trên cao, trên người lão già đang chắp tay sau lưng nhìn bức họa trên vách tường.
Vóc dáng của lão già kia cũng không cao lớn, toàn thân mặc áo bào trắng, mái tóc trắng như tuyết thả sau vai. Lưng hắn thẳng tắp, giống như một cây tùng đâm thẳng vào trời xanh. Đây là một lão già nhìn rất bình thường. Nhưng Tiêu Lãng nhìn thấy bóng lưng hắn, ánh mắt cũng rốt cuộc không di chuyển được.
Đúng vào lúc này, mắt hắn nhìn thấy dường như không phải là một tấm lưng, mà một bức tranh cực lớn. Trong bức tranh là một nơi hoang dã rộng lớn, vô số hung thú đang gầm rú, vô số thành trì bị san thành bình địa. Dưới mặt đất có vô số thi thể võ giả bị tàn sát. Mà trên bầu trời thậm chí có rất nhiều sinh vật kỳ quái, mắt hoàn toàn đỏ ngầu. Phía dưới còn có vô số võ giả đang chạy trốn khắp nơi mong thoát thân. Cảnh tượng tuyệt vọng bi thương, giống như một bức tranh ngày tận thế…
Bởi vì tấm lưng kia chậm rãi di chuyển, hình ảnh Tiêu Lãng vừa nhìn thấy đột nhiên bị cắt đứt. Cung chủ Mê Thần Cung xoay người lại, một đôi mắt sáng có thể so sánh với vì sao trong bầu trời đêm nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, cười nhạt nói:
– Tiểu hữu Tiêu Lãng, chào ngươi! Lão phu chờ đợi đã năm trăm năm. Ngươi… rốt cuộc đã xuất hiện!