Chờ đợi năm trăm năm… Rốt cuộc đã xuất hiện?
Tiêu Lãng hoảng sợ khi nghe thấy câu nói này. Thiên Đế bình thường có thể sống ba trăm, năm trăm năm. Thiên Đế Chí Tôn có thể sống bảy trăm, tám trăm năm. Điều này rất bình thường. Thực lực của cung chủ Mê Thần Cung không cần tra xét, chắc chắn ít nhất là cấp bậc đại đế trở lên. Hắn có thể sống một ngàn năm cũng là thường. Vấn đề là… vì sao hắn lại chờ mình?
Hắn tự hỏi ngoại trừ linh hồn mình đến từ một thế giới khác ra, cũng không có chỗ nào đặc biệt. Trong biển người tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, người tu luyện tới chiến kỹ Thiên Ma tứ trọng rất nhiều. Hắn còn chưa cảm ngộ thiên đạo. Ngoại trừ Thảo Đằng quỷ dị và Liệt Thần Thủ ra, hắn hoàn toàn không thể lấy ra được thứ gì. Vô Tình Kiếm không tính! Bởi vì bất kỳ người nào có Vô Tình Kiếm, đều có uy lực như thế.
Chẳng lẽ bởi vì… Linh hồn mình đến từ một thế giới khác?
Nghĩ tới đây Tiêu Lãng âm thầm kinh hãi. Hắn không dám suy nghĩ nhiều, sợ suy nghĩ này của mình bị cung chủ Mê Thần Cung nhìn thấu. Hắn chắp tay hành lễ nói:
– Tiêu Lãng bái kiến cung chủ. Ngài nói… đợi ta năm trăm năm, đây là có ý gì?
– Ha ha!
Cung chủ Mê Thần Cung tướng mạo rất bình thường, có phần giống với nam tử đầu trọc mặc giáp trắng. Ấn tượng sâu sắc duy nhất đối với Tiêu Lãng chính là cặp mắt thâm sâu như biển. Dường như trong con mắt kia có toàn thế giới này. Hắn cười nhạt nói:
– Việc này sau này, ngươi sẽ biết thôi!
– Lại là sau này…
Tiêu Lãng đảo tròng mắt, thực sự không biết phải nói gì!
Mộc Sơn Quỷ cũng nói chuyện liên quan với Mê Thần Cung và Diệt Hồn Điện, chờ sau khi hắn đạt được thực lực Thiên Đế mới có thể nói với mình. Dường như không đạt tới thực lực này, thì không có tư cách được biết vậy…
Cung chủ Mê Thần Cung dường như nhìn thấu suy nghĩ của Tiêu Lãng, mỉm cười nói:
– Có vài việc cao tầng, thực lực không đạt tới ngươi biết cũng vô dụng. Hơn nữa đối với ngươi mà nói còn là một loại gánh nặng, sẽ ảnh hưởng chuyện tu luyện của ngươi. Như vậy cũng giống như một võ giả Chúng Sinh phát hiện ra một bảo tàng. Nhưng với thực lực của hắn, hắn không dám đi vào, lại quyến luyến không quên được. Cuối cùng hắn có thể sẽ chết bởi vì bảo tàng này. Ngươi cứ hiểu như vậy đi!
Tiêu Lãng thầm rùng mình. Hắn nghĩ tới thần phủ dưới đáy biển. Nếu như không phải bởi vì thực lực mình tiến bộ nhanh như vậy, có lẽ sẽ quyến luyến không quên đối với thần phủ dưới đáy biển kia, cuối cùng bí quá hoá liều bán đi tin tức. Đến lúc đó rất có thể sẽ bị nhân vật lớn đánh chết!
Trước đây hắn không hiểu Thiên Châu tàn khốc thế nào. Nhưng giờ phút này hắn có thể khẳng định chắc chắn, một khi bán đi tin tức hậu quả tuyệt đối chỉ là một con đường chết. Bởi vì đối với nhân vật lớn mà nói, người chết mới có thể giữ được bí mật.
Cung chủ Mê Thần Cung thản nhiên mở miệng nói:
– Tiêu Lãng, rất cảm ơn ngươi đã mang thi thể tổ tiên ra khỏi vực sâu tử vong, đồng thời đưa về phần mộ Thanh Đế. Lần này ngươi đến Mê Thần Cung có chuyện gì?
Quả nhiên, Tiêu Lãng suy đoán không sai. Mê Thần Cung nợ mình một món nợ nhân tình, quả nhiên có liên quan với Thanh Đế.
Mê Thần Cung lại có thể là hậu nhân của Thanh Đế? Điều này khiến hắn rất khiếp sợ. Bởi vì Thanh Đế chết mới được mấy vạn năm. Nghe giọng điệu Thanh Đế dường như con cháu hắn cũng không có thiên tư hơn người. Hắn rất lo lắng con cháu của hắn bị diệt tộc? Không nghĩ tới cả tộc hắn tị thế, trong thời gian mấy chục ngàn năm còn khai sáng ra thế lực cường đại như Mê Thần Cung?
Hắn có chút hoang mang hỏi:
– Cung chủ, vì sao nhiều năm như vậy, các ngươi không đi tìm kiếm di thể Thanh Đế? Lấy thực lực của các ngươi tiến vào vực sâu tử vong có lẽ có thể dễ dàng ra được?
Trên mặt cung chủ Mê Thần Cung trầm lắng, dường như đang nhớ loại. Im lặng một hồi hắn mới lên tiếng:
– Việc này nói ra rất dài dòng. Năm đó tổ tiên lưu lại di chúc đột nhiên mất tích. Ở trong tộc, tổ tiên có quyền uy tuyệt đối. Người mở ra gia tộc Thanh Mộc. Không có tổ tiên thì không có gia tộc Thanh Mộc chúng ta.Ccho nên đời sau đều tuân theo di nguyện của hắn, cả tộc lập tức tị thế, cũng không dám tìm hiểu tin tức của hắn, chỉ biết hắn đã chết. Chúng ta cũng chỉ có thể sai người canh giữ ở bên ngoài lăng mộ tại Thanh Mộc Thành, chờ đợi di thể của người trở về. Bởi vì trong di chúc, người đã nói, nếu như người chết, người cũng sẽ cho người đưa di thể trở về. Không nghĩ tới cuối cùng cũng thật sự trở về! Ta cho dù chết cũng có thể nhắm mắt…
– Thì ra là như vậy!
Tiêu Lãng gật đầu, trầm ngâm một trận nói:
– Ta rơi vào vực sâu tử vong, cơ duyên xảo hợp gặp được tàn hồn của đại nhân Thanh Đế. Nếu không phải được đại nhân Thanh Đế hỗ trợ, ta tuyệt đối sẽ chết ở trong vực sâu tử vong. Đại nhân Thanh Đế một đời nhân kiệt, dựa vào tàn hồn lại có thể cảm ngộ đến thực lực đại đế, còn tự mình tìm ra thần thông bay vượt qua hư không. Nếu như không phải Thanh Đế dùng hết tàn hồn vận dụng đại thần thông, mở ra cấm chế do Kiếm Ảnh Đại Đế lưu lại, ta không có khả năng trở lại Thiên Châu. Nói ra… Việc này là ta nợ ân tình của gia tộc Thanh Mộc các ngươi! Đại nhân Thanh Đế căn dặn ta chiếu cố hậu nhân của hắn. Bây giờ ta lại được các ngươi chiếu cố. Thật xấu hổ!
Tiêu Lãng khe khẽ thở dài, sau đó dứt khoát lấy Vô Tình Kiếm từ trong Tu Di Giới ra, hai tay dâng lên, rất chân thành nói:
– Cung chủ, đây là di vật của Thanh Đế, đồ vật thuộc về gia tộc Thanh Mộc các ngươi, hiện tại trả cho các ngươi!
– Được, được, được!
Cung chủ Mê Thần Cung nói liên tục ba chữ được. Một tay hắn chộp về hướng Vô Tình Kiếm. Tiêu Lãng cảm giác Vô Tình Kiếm bị một lực lượng bao vây, chậm rãi bay về phía cung chủ Mê Thần Cung.
Trong lòng hắn hoàn toàn không xúc động. Không nói giờ phút này hắn không dám dùng Vô Tình Kiếm, cho dù không ảnh hưởng tới tâm tính của hắn, hắn cũng sẽ không hề do dự đưa đi.
Thanh Đế có ân đối với hắn. Mê Thần Cung có ân đối với hắn. Làm người phải hiểu được cách báo ân!
– Vô Tình Kiếm, thiên đạo vô tình! Tổ tiên, vì sao người lại muốn cảm ngộ thiên đạo vô tình vứt bỏ con cháu của người? Ngươi có biết gia gia và phụ thân năm đó đã mang theo tiếc nuối rời đi, chết không nhắm mắt không!
Cung chủ Mê Thần Cung một tay nắm Vô Tình Kiếm, một tay khẽ vuốt thân kiếm, thở ngắn thở dài. Trong mắt hắn mơ hồ có ánh nước chớp hiện. Hiển nhiên hắn rất để ý đối với việc này. Sau khi quan sát một hồi, tay hắn đột nhiên run lên. Vô Tình Kiếm bắn về hướng Tiêu Lãng. Hắn thở ra một hơi nói:
– Tiêu Lãng, lúc đó tổ tiên tặng thanh kiếm này cho ngươi, chứng tỏ ngươi và Vô Tình Kiếm có duyên. Kiếm này ngươi cầm lấy đi! Di hài tiên tổ đã trở về, con cháu Thanh Mộc gia chúng ta cũng không còn gì nuối tiếc nữa!
– Ách…
Tiêu Lãng kinh ngạc. Nói thế nào Vô Tình Kiếm vẫn là thần binh chí tôn, vẫn là thần binh chí tôn vô cùng bá đạo, chắc hẳn có thể so sánh với thần binh của đại đế. Nó còn mang ý nghĩa kỷ niệm. Cung chủ Mê Thần Cung lại tặng ngược lại cho hắn sao?
Hắn vội vàng giải thích:
– Không phải như thế. Lúc đó Thanh Đế nói rõ, nếu như trong vòng mười năm thực lực ta không đạt tới Thiên Đế Cảnh, Vô Tình Kiếm này sẽ chủ động bay đi tìm kiếm chủ nhân mới. Cho nên Vô Tình Kiếm này không thuộc về ta!
– Ha ha, tổ tiên đã nói như vậy, chúng ta dám lấy sao? Ngươi giữ đi. Đến lúc đó trong vòng mười năm ngươi không cảm ngộ được, vậy để tự nó tìm kiếm người hữu duyên đi!
Mê Thần Cung rất tán thưởng nhìn Tiêu Lãng. Hắn rất hài lòng đối với nhân phẩm của Tiêu Lãng. Hắn lại hỏi dò:
– Nói thử một chút đi. Ngươi đến Mê Thần Cung có việc gì? Nếu như là việc nhỏ, ta có thể làm được tất nhiên sẽ hỗ trợ. Đương nhiên chỉ một lần này thôi!
– Ừm, đa tạ cung chủ!
Tiêu Lãng nhất thời mừng như điên lên. Thực lực của nam tử giáp trắng đầu trọc đã có thể so sánh với đại đế. Thực lực của người này chắc chắn càng cường hãn hơn. Nói không chừng là Bán Thần cảnh trong truyền thuyết! Đối với hắn mà nói, phục sinh một người chắc hẳn là việc nhỏ chứ?
Ngay lập tức hắn nói đầu đuôi sự tình ra, hoàn toàn không hề dừng lại. Sau khi nói xong hắn còn chuẩn bị lấy ra mật quyển do Ẩn đế nhận được, còn có thân thể đã đóng băng của Độc Cô Hành để cung chủ Mê Thần Cung xem qua.
Nhưng cung chủ Mê Thần Cung lại khoát tay áo, ngăn Tiêu Lãng lại. Lông mày hắn nhíu chặt, trầm ngâm không nói. Tiêu Lãng thấy vậy, trong tim chợt nguội lạnh. lẽ nào cường đại như hắn cũng không có cách nào sao? Vậy trong thiên hạ này còn ai có thể phục sinh Độc Cô Hành được?
Thời gian trôi qua từng chút một. Cung chủ Mê Thần Cung vẫn trầm mặc không nói gì, Trong lòng Tiêu Lãng càng lúc càng lo sợ. Sau nửa canh giờ, hắn mới mắt sáng ngời, mở miệng nói:
– Sinh lão bệnh tử, vốn là thiên đạo luân hồi, bất kỳ người nào cũng không có cách nào đi ngược lại. Chỉ có điều, người ngươi muốn cứu vẫn chưa hoàn toàn chết, thân thể và linh hồn đã bị tách ra. Trong tình huống như thế còn có hi vọng. Chỉ có điều rất khó, rất khó…