Trong phủ thành chủ, Tiêu Bất Hoặc và Tiêu Thanh Long còn có tất cả trưởng lão con cháu Tiêu gia, đều quỳ gối ở ngoài Thiên điện của Tiêu Lãng. Năm mươi, sáu mươi người, gần như tất cả con cháu đích tôn Tiêu gia đều đến. Tiêu Bất Hoặc quỳ ở phía trước, đầu cúi sâu. Mái tóc hoa râm rơi trên mặt đất, bóng lưng cực kỳ hiu quạnh.
Sau khi Tiêu Lãng sai người kéo Tiêu Thanh Long ra ngoài, Tiêu Thanh Long mất hết niềm tin. Tất cả con trai của hắn đều ở trong đó. Một khi giết chết, hắn sẽ đoạn tử tuyệt tôn. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể cầu xin Đông Phương Bạch, bảo hắn lợi dụng mật trận truyền tin, truyền tin cho Tiêu Bất Hoặc, xin hắn tới cứu mạng.
Tiêu Bất Hoặc già đời. Hắn lập tức truyền tống đến. Ngay cả Trà Mộc cũng không tiện ngăn cản. Bởi vậy mới xuất hiện cảnh tượng như lúc này.
Trong Thiên điện rốt cuộc truyền đến tiếng bước chân. Tất cả mọi người trong Tiêu gia đều ngẩng đầu lên, thoáng nhìn về phía Tiêu Lãng đang bước nhanh tới. Sắc mặt tất cả lại lúng túng cúi xuống.
Tiêu Bất Hoặc vẫn không ngẩng đầu lên. Chỉ có điều tâm tình hắn không ổn định, thân thể có chút run rẩy. Còn Tiêu Thanh Long vẫn lén lút quan sát sắc mặt của Tiêu Lãng. Nếu như giờ phút này Tiêu Lãng còn không đồng ý thả người, hắn đã hoàn toàn không có cách nào nữa…
Sắc mặt Tiêu Lãng rất lạnh. Tốc độ bước đi rất nhanh. Mắt hắn không nhìn bất kỳ người nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Thanh Long, ánh mắt lạnh như băng khiến trong lòng Tiêu Thanh Long run lên.
– Tiêu Lãng!
Cảm nhận được thân thể Tiêu Lãng tới gần, Tiêu Bất Hoặc khó nhọc ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị nói gì. Nhưng con ngươi trong mắt hắn đột nhiên co lại. Bởi vì chân Tiêu Lãng đột nhiên giơ lên, sau đó… đá vào ngực Tiêu Thanh Long!
Ầm!
Thân thể Tiêu Thanh Long bị đạp bay ra ngoài. Tiêu Lãng ra sức rất lớn, khiến mấy người phía sau Tiêu Thanh Long cũng bị bay ra ngoài theo. Tiêu Thanh Long bị đạp bay ra ngoài mấy trăm mét, đập vào một hòn giả sơn, còn tiện thể đập nát hòn giả sơn!
Tất cả mọi người ở đó đều há hốc mồm. Tất cả mọi người Tiêu gia miệng mở lớn. Trong mắt Đông Phương Bạch và Nghịch Thủy Lưu Ẩn đế cũng đầy khiếp sợ. Chỉ có Trà Mộc cười lạnh. Đám người kia đều không hiểu Tiêu Lãng. Tiêu Lãng hận nhất là bị người khác uy hiếp cưỡng bức hắn!
Thân thể Tiêu Lãng một đường xẹt qua, thân thể lóe lên đã tới bên trên hòn giả sơn, một tay nắm lấy cổ áo của Tiêu Thanh Long đang bị chôn trong đống đá kéo ra, nổi giận nhìn hắn bắt đầu hét lên:
– Vì mấy đứa con trai ngu xuẩn của nhà ngươi, ngươi dám để cho cha già của ngươi quỳ xuống? Ngươi cũng không nghĩ, bọn họ có thể dưỡng thành bản tính tồi tệ như vậy là vì ai? Mấy đứa con trai của ngươi ta có thể thả, nhưng mời cha con các ngươi lập tức cút về đại lục Thần Hồn cho ta đi! Đời này không nên để ta lại nhìn thấy các ngươi nữa!
Ầm!
Tiêu Lãng nổi giận ném Tiêu Thanh Long bay thẳng về phía cửa lớn. Hắn không thèm nhìn Tiêu Thanh Long nữa. Bởi vì nhìn thêm, hắn cũng cảm thấy buồn nôn!
– Tất cả đứng lên. Tiêu Lãng ta không có tư cách nhận các ngươi quỳ như vậy. Ta không muốn ông nội của ta ở trên trời ngủ không được yên!
Tiêu Lãng xoay người nhìn lướt qua đám người Tiêu gia tức giận hét lên. Đợi đến khi mọi người kinh hoàng đứng lên, lúc này hắn mới dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trà Mộc nói:
– Thả con cháu ba đời Tiêu gia ra. Chém mấy trưởng lão kia ở trước mặt mọi người, thuận tiện đuổi đám người Tiêu Cuồng trở về đại lục Thần Hồn đi. Cả đời này bọn họ không được bước ra khỏi đại lục một bước. Truyền tin lại cho Thiên Tầm, đám người Tiêu Cuồng dám phạm tội ở đại lục Thần Hồn, hắn cứ xem mà làm không cần truyền báo cho ta!
Trà Mộc gật đầu lui xuống khắc phục hậu quả. Cho dù mệnh lệnh này của Tiêu Lãng sẽ khiến độ khó hắn xử lý chuyện này cao hơn rất nhiều, nhưng giờ phút này Tiêu Bất Hoặc cũng quỳ xuống, hắn biết tính khí của Tiêu Lãng. Chuyện này chỉ có thể làm như vậy.
Tiêu Lãng trầm mặt chậm rãi đi xuyên qua đám người Tiêu gia, không nhìn đám người Tiêu gia thần sắc phức tạp, cuối cùng đi tới trước mặt Tiêu Bất Hoặc. Hắn trở nên trầm mặc.
– Tiêu… Tiêu Lãng! Đều là lỗi của ta. Ta không tốt…
Tiêu Bất Hoặc nóng mặt, muốn nói gì đó, cuối cùng mấp máy miệng nghẹn ngào nói.
– Ai…
Tiêu Lãng nhìn Tiêu Bất Hoặc một chút, khe khẽ thở dài xoay người đi vào trong điện. Khi đi tới cửa điện, hắn mới dừng chân lại, hơi nghiêng người lạnh lùng nói:
– Tiểu thành kia vẫn cho Tiêu gia các ngươi. Ngươi muốn phát triển Tiêu gia, ta lại cho ngươi một cơ hội! Nhưng trước tiên, ngươi cũng đừng ẩn núp ở đại lục Thần Hồn nữa, quản lý tốt người của Tiêu gia, đàng hoàng tu luyện phát triển! Lần sau còn có chuyện như vậy, ta sẽ đích thân động thủ trực tiếp chém chết. Đừng trách ta không nghĩ tới tình cũ. Ta và nhà các ngươi đã không có tình cũ! Nếu như không phải ông nội của ta muốn cho Tiêu gia phát dương quang đại, ta ngay cả cơ hội cũng sẽ không cho các ngươi! Lui ra đi!
Tiêu Lãng trầm mặc đi vào trong điện, bóng lưng hiu quạnh. Nhìn hắn có thể cảm nhận được một cảm giác đau lòng. Đông Phương Bạch Nghịch Thủy Lưu lắc đầu khe khẽ thở dài. Lần này Tiêu gia xem như đã hoàn toàn khiến Tiêu Lãng lạnh tâm.
Trên mặt Tiêu Bất Hoặc đầy buồn bã và lúng túng. Nếu như không phải lần này có chuyện con cháu đời thứ ba, là mấy người có tư chất tốt nhất Tiêu gia, còn là cháu ruột của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không mang khuôn mặt già nua này quỳ xuống cầu xin.
Hắn có chút buồn bã, mất hồn dẫn theo mọi người trong Tiêu gia đi ra ngoài. Khi đi tới bên ngoài phủ thành chủ, hắn quay đầu lại nhìn phủ thành chủ nguy nga hùng vĩ, nhìn hộ vệ cửa lạnh lùng. Hắn ủ rũ lắc đầu, nước mắt tuôn rơi.
Lần này Tiêu gia xem như đã hoàn toàn tổn thương Tiêu Lãng. Tiêu gia và Tiêu Lãng cũng càng lúc càng xa…
Tiêu Lãng trở lại trong điện, cũng không có lòng tu luyện nữa. Hắn một mình đi tới hậu viện gọi đám người Thanh Minh, Tiêu Phù Đồ, Bát gia tới uống rượu. Thanh Minh chân mặc dù có chút tàn, nhưng tu luyện ngược lại rất tốt. Tiêu Phù Đồ vẫn như cũ, tâm sự nặng nề hiển nhiên vẫn canh cánh trong lòng đối với chuyện của Tiêu Ma Thần. Bát gia ngược lại, tu luyện chiến kỹ Thiên Ma có chút hiệu quả, đã vượt qua tâm ma lần đầu tiên.
Mọi người thấy tâm tình Tiêu Lãng không tốt, cũng không nhiều lời đồng thời trầm mặc uống rượu. Không bao lâu, Trà Mộc trở lại, chuyện đã xử lý xong.
Trưởng lão chi thứ ba của Tiêu gia và cường giả hai gia tộc kia đã bị chém đầu ở trước mặt mọi người. Đồng thời hắn phát ra thông cáo, đám người Tiêu Cuồng bị đày về vực diện, vĩnh viễn không được bước chân vào Thần Hồn Phủ.
Thông cáo này vừa được phát ra ngoài, tất nhiên sẽ khiến cho mấy người không phục. Chỉ có điều Tiêu Lãng đã mở miệng, Trà Mộc cũng chỉ có thể cố gắng hết sức giảm ảnh hưởng của chuyện này xuống mức thấp nhất. Gia tộc kia vẫn có hai võ giả trốn ra được. Trà Mộc cũng sai người ra sức bảo vệ hai người này, đồng thời bồi thường một chút huyền thạch, hứa mạch mỏ kia vĩnh viễn thuộc gia tộc của bọn họ. Bất kỳ người nào dám cả gan cưỡng đoạt, giết không tha.
Tiêu Lãng cũng không muốn quản, khoát tay áo bảo Trà Mộc đừng nói nữa, tất cả mọi chuyện hắn cứ việc sắp xếp.
Đồng thời Tiêu Lãng nói cho mấy người biết, hắn chuẩn bị ngày mai sẽ khởi hành đi Thần Khải phủ, đón mấy người Đông Phương Hồng Đậu trở về, thuận tiện xem có biện pháp nào giúp Thần Khải phủ một chút hay không. Chắc hẳn hắn sẽ lại đi một thời gian.
Trà Mộc liếc mắt khinh thường. Tiêu Lãng này vung tay mặc cho chưởng quỹ làm thật quá triệt để. Chỉ có điều hắn cũng đã quen. Tiêu Lãng có một điểm tốt vô cùng, chính là hoàn toàn tín nhiệm hắn hơn nữa về quyền lực lại hoàn toàn buông tay. Ngay cả Đông Phương Bạch Nghịch Thủy Lưu đều chịu sự chỉ huy của hắn. Hơn nữa ví dụ như mấy người Tiêu Phù Đồ cũng không an bài chức vụ, không can thiệp vào chuyện chính vụ hắn xử lý. Bằng không người này nhúng một tay, người kia nhúng một tay, phó phủ chủ này hắn trực tiếp không cần làm nữa…
Uống rượu đến nửa đêm, Tiêu Lãng đang chuẩn bị đi về nghỉ ngơi một đêm, ngày mai khởi hành, ngọc phù truyền tin của Trà Mộc đột nhiên lóe lên. Hắn kiểm tra một chút, lập tức nở nụ cười khổ:
– Tiêu Lãng, ngày mai sợ là ngươi không thể đi Thần Khải phủ được. Ngươi vẫn đi Nhàn Đế Thành một chuyến trước đi. Gần đây Nhàn Đế có một buổi đấu giá, đang chuẩn bị bán ra một cây hoạt tham trăm vạn năm!