Chữ tình ngoài thân thể Tiêu Lãng không ngừng phát ra nhiều gấp mấy trăm lần, mấy vạn lần so với đánh ra tình thương. Hơn nữa giờ phút này bên trong thân thể của hắn vẫn đang không ngừng phát lên.
Những chữ tình lớn chưa bằng đầu ngón tay, đang vờn quanh bên ngoài thân thể hắn, chậm rãi xoay tròn. Hào quang chín màu vờn quanh chiếu sáng xung quanh. Ở trong mắt của mọi người, Tiêu Lãng bị vô số chữ tình bao phủ giờ phút này không giống như một phàm nhân, mà giống một vị Phật đà, một vị tôn thần.
Tiểu Đao vốn đang giãy dụa, ánh mắt bị hào quang bên này thu hút. Thân thể hắn không cử động nữa, ánh mắt trở nên mơ hồ. Trong cặp mắt tuyệt mỹ của Mộc Tiểu Yêu cũng lộ vẻ say mê. Nàng ngồi trên mặt đất ngây ngốc nhìn về bên này.
Không chỉ các nàng, bất kỳ người nào bị hào quang hấp dẫn nhìn sang, nhìn thấy từng chữ tình kia xoay tròn đều ngây ngẩn cả người. Dường như chữ tình này có ma lực thần kỳ, có thể làm cho bọn họ quên mất lúc này bọn họ đang đứng sững ở trong cục diện chắc chắn phải chết cục…
Cục diện quỷ dị như thế, tất nhiên thu hút những võ giả đang chém giết. Vô số người thi nhau kinh ngạc quay đầu lại. Sau đó… ánh mắt của bọn họ cũng bị thu hút, hoàn toàn quên đi trước mặt bọn hắn còn có vô số hải thú. Thậm chí khỉ lợi trảo của những hải thú kia đã đến cách trước mặt bọn họ vài mét, sắp chém thân thể bọn họ thành hai phần, bọn họ cũng hoàn toàn không hay biết!
Mà chuyện càng quỷ dị hơn đã xảy ra.
Ánh mắt của vô số hải thú cũng bị những chữ tình này thu hút. Chỉ cần những đôi mắt huyết hồng của chúng nhìn thấy những chữ tình này, thân thể lập tức dừng lại. Cho dù hải thú phía sau không ngừng vọt tới phía trước, đè ép, va chạm vào thân thể chúng, chúng cũng không nhúc nhích!
Giờ phút này thế giới dường như trở nên yên tĩnh!
Cho dù còn có vô số hải thú không nhìn thấy những chữ tình này, vẫn đang gầm thét, chen chúc đến. Cho dù bên kia Thú Hoàng và Thú Vương vẫn đang chiến đấu với Mộc Sơn Quỷ, nhưng mọi người đều cảm giác dường như giờ phút này thế giới bên ngoài Thần Khải Thành đã trở lại yên tĩnh.
– Ừm?
Một trăm ngàn dặm bên trên không trung đột ngột phát ra một tiếng ngạc nhiên nghi ngờ.
Đôi mắt của Thanh Mộc Ngọc trở nên khiếp sợ không thôi. Từ sau khi linh hồn Tiêu Lãng từ trong không gian hư vô đi ra, hắn lập tức đi theo, để ý tới Tiêu Lãng, muốn xem thử thân thể hắn rốt cuộc xảy ra thay đổi thế nào. Vì sao hắn không chết cũng không trốn vào thiên đạo vô tình, lại có thể vượt qua tâm ma?
Giờ phút này hắn hoàn toàn khiếp sợ. Bởi vì hắn chưa từng nhìn thấy, thậm chí cũng chưa từng nghe nói qua về tình huống quỷ dị như vậy. Quan trọng nhất là… Hắn cảm giác từng chữ tình kia, lại có thể khiến nội tâm của hắn dâng lên một đợt sóng lớn!
Nhìn thấy từng chữ tình bên kia, trong lòng hắn đột nhiên có một cảm giác ấm áp, cảm giác giống như hắn khi còn bé được mẫu thân hắn ôm vào trong lòng, cũng khiến hắn có cảm giác kích động muốn rơi lệ.
Nhưng hắn tu luyện chính là thiên đạo linh hồn. Linh hồn của hắn cường đại đến mức nào? Hắn lập tức tỉnh táo lại. Chính vì hắn tỉnh táo lại, mới có thể khiếp sợ như vậy!
Mắt hắn nhìn Tiêu Lãng một chút, cũng nhịn không được nữa lập tức lấy ra một khối ngọc phù, vội vàng truyền tin:
– Phụ thân, lập tức đến bên ngoài Thần Khải Thành. Tiểu tử Tiêu Lãng này… sắp nghịch thiên!
…
Tiêu Lãng không biết mình đã dọa Thanh Mộc Ngọc với thực lực Đại Đế. Giờ phút này mắt hắn sáng tới mức dọa người. Hắn tập trung được mấy chục vạn chữ tình chuyển động bên ngoài cơ thể mình, sau đó khẽ mở miệng nhẹ giọng nói:
– Nếu trời có tình trời cũng già, nếu như ông trời động tình, cũng sẽ đau buồn cảm hóa mà già đi. Ta không tin những nghiệt súc các ngươi không thể bị cảm hóa? Động tình, đi!
Tiếng vừa dứt, chục vạn chữ Tình lớn bằng đầu ngón tay, không ngừng xoay tròn, lập tức bay ra bốn phương tám hướng. Trong một chớp mắt đó, một vùng thế giới này sáng lên với hào quang lưu ly đẹp mắt. Mà ánh mắt vô số người và hải thú đều di chuyển theo từng chữ tình kia, trong mắt lộ vẻ si mê.
Từng chữ tình tự động bay vào trong trán của từng con hải thú, lặng lẽ không một tiếng động, hoàn toàn không bị ngăn cản, cũng không khiến cho những hải thú này xao động. Thậm chí những hải thú này cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Trái lại tất cả những con hải thú bị chữ tình nhập vào trán đều nhắm hai mắt lại…
Chữ tình biến mất, mọi người đột nhiên giật mình tỉnh lại. Trong mắt bọn họ đều lộ vẻ ngạc nhiên hoang mang, dường như vừa nãy bọn họ đã nằm mơ. Cũng không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng rất nhiều người liền khiếp sợ. Bởi vì trong số bọn họ có vô số người đang giao chiến với hải thú. Rất nhiều hải thú đều chỉ cách bọn họ có vài mét. Còn có một người thân thể bị lợi trảo của hải thú sắp đâm thủng…
Những người kia giật mình tỉnh lại, trước tiên liền ngưng tụ hồn lực, thiên đạo công kích chuẩn bị phóng thích, giết chết hải thú trước mắt!
Chỉ có điều bọn họ đều dừng lại. Bởi vì ở đó xảy ra một cảnh tượng cực kỳ hoang đường.
Những hải thú bị chữ Tình bắn trúng đều mở mắt ra. Trong mắt của chúng không còn huyết hồng, cũng không bạo ngược nữa. Thậm chí trên người bọn chúng cũng không có khí tức hung bạo. Chúng cho mọi người cảm giác, những hải thú này trước mắt không còn là hải thú, càng không phải là quái thú bị máu độc nguyền rủa cảm hoá, mà chỉ giống như những con mèo nhỏ, chó nhỏ ngoan ngoãn. Thậm chí còn có vài hải thú lộ ra ánh mắt hữu hảo, tội nghiệp!
Tình huống gì vậy?
Mọi người đều mờ mịt, quên cả phát ra công kích. Thậm chí rất nhiều người còn cảm thấy không đành lòng công kích…
Vù!
Ánh mắt của mọi người lại bị hào quang trên người Tiêu Lãng thu hút. Tiêu Lãng lại bắt đầu phóng thích chữ tình. Mắt mọi người lại trở nên mê man. Tất cả lại bị chữ tình thu hút, trở nên yên lặng.
Từng chữ tình nhanh như tia chớp phát ra, xoay tròn ở bên cạnh Tiêu Lãng. Sau khi tập trung được mười vạn chữ tình, Tiêu Lãng lại đánh ra. Chữ tình tiếp tục bắn ra hướng bốn phía ra, đánh vào trong trán của từng con hải thú. Sau đó những hải thú này lập tức ngừng bạo động. Tất cả ngoan ngoãn đứng ở tại chỗ, ánh mắt tất cả đều nhìn Tiêu Lãng. Trong mắt đều lộ vẻ hữu hảo nhu thuận…
– Ông trời ơi, ai có thể nói cho ta biết, đây là… chuyện gì vậy?
Tất cả mọi người phía dưới chìm trong những chữ tình của Tiêu Lãng. Gần đó chỉ có một người tỉnh táo. Nhưng hắn hiển nhiên bị doạ. Hắn nhìn những con hải thú hung tàn bạo ngược biến thành linh thú sủng vật ôn hòa nhu thuận, kinh sợ đến mức con ngươi cũng muốn rơi ra ngoài.
Thế giới này rất thần kỳ, có rất nhiều thần thông kỳ diệu. Thượng cổ lưu truyền tới nay vô số thần thông quỷ dị. Thanh Mộc Ngọc là đặc sứ Mê Thần Cung, là con trai của cung chủ Mê Thần Cung. Hắn đã sống hơn một trăm năm. Thực lực, kiến thức của hắn vượt qua mọi người ở Thiên Châu. Nhưng hắn lại không biết giải thích cảnh tượng trước mắt thế nào!
Từng chữ tình kia không chỉ giải trừ máu đọc trong thân thể của hải thú cường đại, còn loại bỏ khí tức bạo ngược của chúng, khiến chúng trở thành linh thú ngoan ngoãn, thậm chí có một chút tình cảm của con người.
Đừng nói là hắn cho dù là phụ thân hắn và điện chủ Diệt Hồn Điện cũng không thể giải trừ được máu độc trong người hải thú. Mà loại thần thông này đã không thuộc về phạm vi thần thông nữa. Thậm chí trong một nháy mắt nào đó, Thanh Mộc Ngọc đã cho rằng Tiêu Lãng không còn là Tiêu Lãng, mà là vị thần thượng cổ nhập vào.
Bởi vì tình cảnh trước mắt đã không thể dùng đạo lý để giải thích được nữa. Hắn chỉ có thể nói đây là thần tích!
Vù!
Không gian bên cạnh Thanh Mộc Ngọc đột nhiên run lên. Một lão đầu tóc bạc dài tới ngang lưng đột ngột xuất hiện. Tinh thần Thanh Mộc Ngọc lập tức chấn động, chỉ vào tình cảnh phía dưới kinh ngạc kêu lên:
– Phụ thân, phụ thân mau nhìn đi. Tiêu Lãng… Tiêu Lãng… hắn… hắn…
Ánh mắt cung chủ Mê Thần Cung bình tĩnh quét qua phía dưới, sau đó đột nhiên sáng lên. Sắc mặt hắn vốn không hề dao động, cũng trở nên kích động. Hắn nhìn rất lâu, mắt cũng không ngừng lóe sáng. Một lúc lâu sau, hắn mới ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, suy tư nói:
– Chuyện này… Chẳng lẽ là tình đạo một trong những thiên đạo chung cực trong truyền thuyết?
…