Rào rào!
Vô Ngân Thiên Đế, Tiêu Lãng nghe lời Thanh Mộc Ngọc không dám sử dụng năng lượng, mặc cho thân thể nhanh chóng rơi xuống dưới. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế cảm nhận mình nhanh chóng rơi xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh. Mặt Vô Ngân Thiên Đế hơi xanh, nếu không phải gã rơi cùng Tiêu Lãng thì ban đầu đã vận chuyển thiên lực bay đi rồi.
Vù vù vù vù vù!
Tốc độ càng lúc càng nhanh, hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế bị tiếng xé gió làm đau màng tai, đầu óc ngất ngây. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế xỉu.
Khi hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế hoàn toàn không có ý thức, một luồng sáng trắng bao bọc họ lại. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế chợt biến mất giữa không trung.
Một lát sau, Tiêu Lãng dần tỉnh lại, cảnh giác nhìn bốn phía, mắt như đao quét qua. Tiêu Lãng trông thấy cảnh tượng làm hắn rất nhức đầu.
Trên bầu trời xám xịt, bốn phía mông lung, khắp nơi là khói đen như sương, tầm nhìn không đến năm mươi thước! Thị lực của Tiêu Lãng cường đại, dù là buổi tối cũng thấy rõ cả ngàn thước, không nói cũng biết khói đen có điều kỳ lạ.
– A…
Giây sau Vô Ngân Thiên Đế cũng tỉnh lại, nhưng không căng thẳng mà cực kỳ hưng phấn. Nơi này chính là mộ địa của cổ thần! Vô Ngân Thiên Đế chờ đợi cơ duyên lớn mấy chục năm rốt cuộc sắp đến rồi sao?
– Chít chít chít!
Huyễn ma thú Tiểu Bạch chui khỏi ống tay áo Tiêu Lãng thăm dò bốn phía, đôi mắt như hạt đậu nhìn tứ phương, rất là hưng phấn. Xem xung quanh là hoang dã, trong tầm mắt trừ cỏ dại ra không có gì khác.
Tiêu Lãng nhớ lời Thanh Mộc Ngọc nói:
– Cẩn thận đá và cây.
Tiêu Lãng quét mắt mấy hòn đá nhỏ ở đằng trước bên tay trái, không thấy có gì khác lạ, hơi yên bụng. cấm địa cổ thần chia làm bên ngoài và trung tâm. Nhưng cụ thể bên ngoài ở đâu, trung tâm ở nơi nào thì Tiêu Lãng không biết. Tiêu Lãng cũng không biết cách ra ngoài, càng không rõ ở chỗ nào có nguy hiểm.
Tiêu Lãng mờ mịt đứng, ngừng giây lát sau nói:
– Đi!
Vô Ngân Thiên Đế điều tra xung quanh, rất cẩn thận. Bất cứ gió thổi cỏ lay đều khiến hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế chú ý. Tiêu Lãng hỏi Vô Ngân Thiên Đế, Huyễn ma thú Tiểu Bạch, biết hai người không nhìn được xa như hắn.
Tiêu Lãng bỗng quát to:
– Dừng lại!
Tiêu Lãng kêu Vô Ngân Thiên Đế giới, hắn thì vận chuyển phi độ hư không muốn thử xem có thể vào khe hở không gian không.
Quả nhiên!
Không ngoài dự đoán của Tiêu Lãng, không xé mở không gian được.
Thanh Mộc Ngọc từng nói rất có thể không phi độ hư không trong cấm địa cổ thần được. Tiêu Lãng lấy ra một cái đầu lâu.
Tiêu Lãng nói với tàn hồn của Tà Chủ ở bên trong:
– Tà Chủ, ngươi có thể cảm ứng không gian hư vô của ngươi được không? Hoặc nên nói là… Ngươi có thể mang chúng ta vào không gian hư vô của ngươi không?
Tàn hồn của Tà Chủ liếc bốn phía, biểu tình nghiêm túc, không có hành động gì.
Tàn hồn của Tà Chủ hỏi ngược lại:
– Chủ nhân, nơi này là cấm địa cổ thần đúng không?
Tiêu Lãng ngẩn ra, mừng rỡ hỏi:
– Ngươi biết nơi này? Ngươi từng vào rồi sao?
Tàn hồn của Tà Chủ buồn bã nói:
– Không, năm xưa khi ta biết chỗ này thì thực lực đã đến Chí Tôn Thiên Đế, không thể vào. Không cần thử, không thể xé rách không gian chạy trốn tại đây, cấm chế chỗ này cực kỳ cường đại, sơ sẩy một cái là cường giả Bán Thần cảnh còn bị giết. Chủ nhân cẩn thận chút, ta cũng không biết tình huống bên trong.
Tiêu Lãng cất đi tàn hồn của Tà Chủ, chán nản quay đầu nhìn Vô Ngân Thiên Đế, nói:
– Vô Ngân, bói toán đi, tính cát hung xem đi bên nào.
Vô Ngân Thiên Đế nhanh chóng tính quẻ, kết quả không ngoài dự đoán của Tiêu Lãng, không tính ra được.
Tiêu Lãng trầm ngâm giây lá, bỗng nhún chân nhảy lên cao. Thân thể của Tiêu Lãng bây giờ rất mạnh, nhún một cái là nhảy lên cao ngàn thước. Tiêu Lãng muốn thử xem có thể bay giữa không trung được không.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng mới nhảy lên tám trăm thước thì có tiếng rít chói tai vang lên. Linh hồn cường đại của Tiêu Lãng choáng váng, có dấu hiệu hôn mê. Tiêu Lãng vội đổi đầu trên không trung, đáp xuống dưới.
Không thể bay, cấm chế chỗ này quả nhiên cường đại.
Không còn cách nào khác, Tiêu Lãng tùy tiện tìm một hướng đi. Phân thân thảo đằng thần hồn màu lam có thể dò xét xung quanh nhưng giờ không rõ tình huống, Tiêu Lãng không muốn dùng nó. Vì Tiêu Lãng sợ thảo đằng thần hồn màu lam tra xét xúc động cấm chế chỗ này là toi đời.
Một đường chậm rãi đi, hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế gặp đá và cây liền tránh né. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đi một canh giờ nhưng không gặp chút nguy hiểm, nhưng xem phong cảnh xung quanh giống nhau, không biết đi đâu.
Tiêu Lãng dặn Vô Ngân Thiên Đế:
– Vô Ngân, làm dấu hiệu đi, tránh cho chỗ này có ảo cảnh, đi cùng một đường.
Vô Ngân Thiên Đế lấy ra một vài vật nhỏ làm dấu hiệu trên mặt đất. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đi nửa canh giờ, phát hiện ba hướng trước mặt toàn là rừng cây.
Cẩn thận cây và đá!
Tiêu Lãng do dự, tuy rừng cây sum xuê nhưng không rậm rạp, hắn lại không dám mạo hiểm đi vào. Tiêu Lãng định quay về đường cũ, vòng qua cây này.
Tiêu Lãng trở lại mấy vạn thước, chuyển hướng bên trái, đi nửa canh giờ lại gặp một rừng cây.
Đi vòng qua!
Tiêu Lãng không lùi lại, xa xa đi vòng rừng cây. Kết quả nửa canh giờ sau, Tiêu Lãng lại gặp rừng nữa.
Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế trợn mắt há hốc mồm.
Tiêu Lãng cắn răng hét lên:
– Đi!
Tránh né không phải là cách, rừng cây trước mặt không rậm rạp, không như núi đá của tàn hồn của Tà Chủ. Hơn nữa đá là vật chết, có gì nguy hiểm?
Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế xuyên qua hai tảng đá to, bước chân nhẹ nhàng, tập trung tinh thần chậm rãi đi tới.
Không có việc gì!
Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế dễ dàng đi qua mấy tảng đá mà không gặp nguy hiểm gì, thậm chí không có chút tiếng động. Những tảng đá như vật chết. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế không thả lỏng cảnh giác nhưng tăng nhanh tốc độ.
Bỗng nhiên trong lòng Tiêu Lãng dâng lên cảnh giác.
– Cẩn thận!
Vô Tình kiếm xuất hiện trong tay, Tiêu Lãng nhìn chằm chằm tảng đá to trước mắt.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Vang tiếng nổ điếc tai, hình ảnh cực kỳ quái dị xảy ra.
Tảng đá phía trước nhúc nhích, từng tảng đá to đập xuống đất dấy lên bụi trần. Đá to ngưng tụ thành người đá. Đá núi bốn phương tám hướng rơi xuống hợp thành người đá đứng dậy, vây quanh hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế.
Tiêu Lãng hét lên:
– Khôi lỗi cơ quan thuật, quản hiên đá có vấn đề!
Vô Tình kiếm lóe ánh sáng xanh, xuất hiện một kiếm khí màu xanh xé gió bay đi. Vô Tình kiếm khí chém eo người đá cao vài trăm thước, ngang mấy chục thước trước mặt. Tiêu Lãng cảm thấy Vô Tình kiếm là thần binh Đại Đế, bây giờ uy lực công kích của hắn miễn cưỡng bằng Chí Tôn Thiên Đế, người đá sẽ nổ tung ngay.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Người đá nổ tung, hóa thành từng hòn đá nhỏ. Ai ngờ người đál ịa ngưng tụ, trong khoảnh khắc biến thành người đá to lớn như không có việc gì.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vô Ngân Thiên Đế cũng ra tay. Trường kiếm vạch một luồng kiếm khí, nhưng kiếm khí của gã chỉ khiến lớp ngoài tảng đá vỡ chút đá vụn, không có cơ hội khiến người đá lại ngưng tụ ra.
Vù vù vù vù vù!
Cánh tay to lớn của người đá đánh xuống, mang theo tiếng xé gió chói tai. Trong thạch quyền to cỡ mười thước ẩn chứa lực lượng cường đại, khiến Vô Ngân Thiên Đế cảm thấy tim đập nhanh.
– Liệt Thần Thủ!
Tay phải Tiêu Lãng lóe lên ánh sáng ám kim, nhẹ nhàng nhảy lên, cào hướng thạch quyền.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Liệt Thần Thủ cường đại không thể nghi ngờ. Giờ phút này, thân thể Tiêu Lãng sánh bằng Thiên Đế. Liệt Thần Thủ tập kích có thể giết bất cứ Chí Tôn Thiên Đế nào. Thạch quyền to lớn hóa thành bột phấn rơi rụng trên không trung.