Trong hiệp cốc không có cây, không có đá núi, một mảnh bằng phẳng nhưng hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế cảm giác càng thêm nguy hiểm. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đi càng chậm hơn, thảo đằng thần hồn màu lam dò xét trước sau.
Chậm rãi đi nửa canh giờ vẫn không có nguy hiểm gì, Tiêu Lãng ngừng bước, vì hắn cảm giác đằng trước có nguy hiểm đang chờ bọn họ.
– Vô Ngân, cẩn thận!
Khói đen đằng trước bỗng biến đậm đặc. Ngay cả Tiêu Lãng đều chỉ thấy trong phạm vi mười thước. Tiêu Lãng cảm giác một chút sát khí trong khói đen đậm đặc.
Vù vù vù vù vù!
Bỗng nhiên…
Đằng trước lóe ánh sáng màu vàng hù hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế giật mình. Tiêu Lãng biến sắc mặt, vì thảo đằng thảo đằng thần hồn màu lam dò đường phía trước bị nghiền nát.
Cấm chế!
Cấm chế cực kỳ khủng bố. Tiêu Lãng dựa theo tình hình thảo đằng thần hồn màu lam dò xét cảm nhận rõ ràng mặt đất phía trước bỗng dâng lên vòng sáng đường kính hai thước. Phân thân thảo đằng thần hồn màu lam tiến vào vòng sáng liền thành tro bụi.
– Đi!
Tiêu Lãng mang theo Vô Ngân Thiên Đế lao hướng vòng sáng, cách mấy thước thấy trong vòng sáng chớp lóe tia điện, tràn ngập hơi thở làm người ta hoảng loạn. Đừng nói là Tiêu Lãng, nếu Vô Ngân Thiên Đế đạp vào đó thì sẽ bị giết ngay.
Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế hưng phấn nói:
– May mắn có thảo đằng!
Xem ra sát khí trong u cốc này là cấm chế. Tiêu Lãng có phân thân thảo đằng thần hồn màu lam, có thể dễ dàng dò xét.
Tiêu Lãng lập tức phóng ra phân thân thảo đằng thần hồn màu lam, vòng qua vòng sáng dò xét bốn phía, mọi thứ an toàn. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đi vòng qua vòng sách kia, cách nhau mười thước. Sau khi hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đi qua, ánh sáng vàng trong vòng sáng biến mất, mặt đất trở về chỗ cũ.
– Chờ đã!
Tiêu Lãng ngừng lại, tùy tiện lấy một thanh bảo kiếm ra khỏi Tu Di Giới ném vào mặt đất mới nãy có vòng sáng.
Vù vù vù vù vù!
Vòng sáng lại lóe lên, bảo kiếm thoáng chốc thành hư vô, không chừa chút tro bụi.
Vô Ngân Thiên Đế hút ngụm khí lạnh:
– Ui ui!
Vô Ngân Thiên Đế thấy rõ ràng bảo kiếm bị Tiêu Lãng ném qua là bảo khí có năm, sáu đạo ấn. Loại báu vật này có tài liệu rất cứng rắn vậy mà tan biến trong chớp mắt. Nếu hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế bước lên đó là chết chắc.
Chờ ánh sáng tắt, Tiêu Lãng lại lấy một thanh trường đao ném hướng không trung. Khi trường đao lao vào không gian bên trên vòng sáng thì ánh sáng lại lóe lên, bảo đao bay giữa không trung… Hóa thành hư vô.
Khóe môi Tiêu Lãng co giật:
– Đi!
Tiêu Lãng thầm nhủ cấm chế trong cấm địa cổ thần quản hiên cường đại, dù là hắn nếu đạp phải thì khó thoát chết.
Phân thân thảo đằng thần hồn màu lam chậm rãi tiến tới trước. Tiêu Lãng khiến mấy chục phân thân thảo đằng thần hồn màu lam cùng vươn tới trước, hai phân thân cách nhau một thước, nếu có cấm chế thì sẽ phát hiện ra ngay.
Một đường đi tới, liên tục gặp cấm chế. May mắn có trăm vạn phân thân thảo đằng thần hồn màu lam, bị hủy đi một ít còn mấy chục vạn, đủ dùng.
Tiêu Lãng khiến mấy chục phân thân thảo đằng thần hồn màu lam đi theo sau lưng, hai bên hắn, tránh cho cấm chế di động. Tiêu Lãng không dám xem thường cấm chế khủng bố này.
Vù vù vù vù vù!
Phân thân thảo đằng thần hồn màu lam đằng trước lại lần nữa xúc động cấm chế, là hai cái cùng lúc sau này cứ cách mấy chục thước có một cấm chế. Lỡ như là một người nóng nảy đi lung tung thì tuyệt đối chết không toàn thây.
Lại đi tới nửa canh giờ, hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế gặp vấn đề cực kỳ khó khăn.
Đằng trước có một vòng sáng siêu lớn, gần như che kín con đường, chỉ chừa khoảng cách nửa thước. Nếu muốn đi qua thì phải dán sát vách núi. Tiêu Lãng khiến phân thân thảo đằng thần hồn màu lam thử đụng vách núi, phát hiện cũng có cấm chế, đụng vào là chết ngay.
Tức là nói chỉ có khoảng cách cỡ một ngày đi qua, không ai bảo đảm lúc đi qua thì cấm chế có giữ ngươi lại không.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng vứt một thanh bảo kiếm, nó an toàn bay đi. Diệt Thiên liên tục thử nghiệm mấy lần. Cuối cùng Tiêu Lãng dứtk hoát vọt lên trước nhất.
An toàn!
Tiêu Lãng vượt qua rồi liền vẫy tay với Vô Ngân Thiên Đế. Vô Ngân Thiên Đế bay lại đây, Tiêu Lãng lại phóng thảo đằng thần hồn màu lam ra dò đường.
Kết quả…
Cách phía trước nửa thước một luồng sáng lóe lên, hù hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế mặt trắng bệch.
Hiệp cốc gần như đều là đường chết, chỉ có một nơi an toàn. Đổi làm võ giả nào nhanh chóng xuyên qua cấm chế sẽ rời đi ngay, tránh cho bị tia điện trong cấm chế lôi kéo. Mới rồi Tiêu Lãng dùng bảo kiếm thăm dò, mấy thanh bảo kiếm yen lặng nằm trước mặt mấy chục thước, bây giờ cấm chế đột nhiên khởi động.
Nếu không phải Tiêu Lãng chờ Vô Ngân Thiên Đế, bản thân hắn cực kỳ cẩn thận, lại đi tới trước nửa thước hắn sẽ bị cấm chế giết ngay.
Thảo đằng thần hồn màu lam dò xứt các hướng khác, đều an toàn. Nhưng hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế không dám nhúc nhích, nếu cấm chế là xúc động theo từng thời gian thì đằng trước không có chỗ nào là an toàn.
– Chắc không phải.
Tiêu Lãng trầm ngâm một lúc, nghĩ nếu xúc động theo thời gian, lúc có lúc không thì dù người nào may mắn đến nghịch thiên cũng chỉ có một con đường chết, như vậy… Căn bản không ai có thể đi vào khu vực trung tâm cấm địa cổ thần.
Tiêu Lãng ra kết luận là khi hai người vượt qua cấm chế siêu lớn kia thì cấm chế này mới kích phát.
– Đi!
Gan to no chết, gan nhỏ sợ chết!
Nếu đã đến đây thì không có đường lui, không tiến nhập khu vực trung tâm thì hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế không biết làm sao đi ra ngoài, chỉ có thể cắn răng tiến tới.
Nhưng hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế càng đi chậm hơn. Thảo đằng thần hồn màu lam vẫn dò đường phía trước. Vòng sáng cấm chế biến càng dày đặc, thường bên trái có một cái, đi tới mấy thước lại có một cái bên phải, đi mấy thước chính giữa có hai cái. Hai bên vách đá đều có cấm chế, nếu đụng vào thì tia chớp lóe lên, thảo đằng thần hồn màu lam thành tỏ.
Trong hiệp cốc, hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế thường thấy tay chân cụt nằm bên cạnh cấm chế, thậm chí có một người còn nửa bên, trong mắt tràn ngập kinh khủng, thống khổ. Điều này khiến hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế càng kiên quyết đây là con đường đi khu vực trung tâm. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế rất kinh sợ, vì nói không chừng kết cuộc của họ cũng như vậy.
Một đường hữu kinh vô hiểm, hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đi hai canh giờ sau dừng bước.
Vì phía trước không có đường.
Một vòng sáng to lớn chặn kín con đường. Đường kính vòng sáng tới vài trăm thước, nối liền vách đá. Trên vách đá lấp lánh ánh sáng vàng như cánh cửa đóng kín trước mặt.
Vô Ngân Thiên Đế nhíu mày hỏi:
– Không có đường? Đại nhân… Cái này…
Vô Ngân Thiên Đế lấy ra mai rùa, xương hổ xem bói, quẻ tượng giống vừa rồi, cửu tử nhất sinh.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng lấy ra vài vật nhỏ không ngừng dặm dò nhưng đều có đi không có về. Con đường phía trước toàn là cấm chế, căn bản không thể thông qua!
– Không có lý nào.
Mắt Tiêu Lãng chớp lóe. Nếu đã có người có thể đi vào khu vực trung tâm thì nên có con đường sống mới đúng.
Lùi? Không có đường lùi. Tiến, chỉ có con đường chết.
Tiêu Lãng đứng tại chỗ trầm ngâm thật lâu, nghe Vô Ngân Thiên Đế lầm bầm ‘cửu tử nhất sinh’, mắt Tiêu Lãng lóe tia dứt khoát, vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma luyện thể. Tiêu Lãng cong đôi chân, trong ánh mắt kinh khủng của Vô Ngân Thiên Đế, hắn lao tới trước.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiêu Lãng mới vọt vào vòng sáng thì từng đợt tia chớp đánh xuống, vô số tia điện bắn hướng hắn, chớp mắt quấn quanh hắn.