Xử lý xong thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế, hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế nghiên cứu ba cánh cửa. Tình Thương rít gào bay ra đánh vào hai cánh cửa, có một cái mở.
– Vô Ngân, không bằng tính một quẻ xem?
Tiêu Lãng liếc Vô Ngân Thiên Đế. Ba cánh cửa chỉ có một mở ra? Trong lòng Tiêu Lãng không yên, rốt cuộc cánh cửa này là đường sống hay chết?
Vô Ngân Thiên Đế còn đang loay hoay nhặt binh khí ở phía xa. Hiện tại không có nguy hiểm, cũng không biết Vân Tử Sam đi cánh cửa nào nên không tiện truy đuổi. Mấy trăm binh khí chính là hơn một ức huyền thạch, không lấy thì phí.
Nghe Tiêu Lãng kêu, Vô Ngân Thiên Đế gật đầu nhưng không bói toán, thu gom mấy chục binh khí cuối cùng ở phía xa, sau đó bay cái vèo tới, ngồi xếp bằng bói toán.
Vô Ngân Thiên Đế mở mắt ra, vui sướng nói:
– Không ngờ là… Đại cát?
Quẻ tượng như vậy rất hiếm thấy, Vô Ngân Thiên Đế rất tin vào tài tính quẻ của mình. Tiêu Lãng nghe Vô Ngân Thiên Đế nói vậy không do dự nữa, khiến tàn hồn của Tà Chủ dùng bốn thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế mở đường, đương nhiên đi trước nhất là thảo đằng thần hồn màu lam.
Sau cánh cửa là một hành lang. Tiêu Lãng lấy làm lạ, tại sao chỗ này có nhiều lành lang quá vậy? Nơi này là mộ địa của cổ thần, nói cách khác… Cổ thần chết tại đây. Theo lý thì các thần thượng cổ đều chết, phải là sự tồn tại cường đại mới giết được cổ thần, nhưng kỳ cục là cung điện không bị phá hư.
Một đường đi tới, hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế không gặp bất cứ nguy hiểm gì. Đi một canh giờ sau, phía trước có ba cánh cửa. Tiêu Lãng đánh ra Tình Thương, kết quả lại chỉ có một cánh cửa mở ra.
– Chuyện lạ.
Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế mờ mịt đi tới, không hiểu tại sao rõ ràng ba cánh cửa nhưng chỉ mở được một cái?
Tiếp theo, hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế gặp chuyện rất tà môn. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đi nửa canh giờ, phía trước lại xuất hiện ba cánh cửa, vẫn chỉ có một cánh cửa mở được.
Đây không phải trọng điểm!
Trọng điểm là thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế đi đằng trước nhất không thể vào cửa, Tiêu Lãng thì dễ dàng bước vào trong. Vô Ngân Thiên Đế theo sau lưng Tiêu Lãng định đi vào nhưng bị lực lượng vô hình ngăn cản.
– Có chuyện gì?
Tiêu Lãng giật mình vội nhảy ra, cẩn thận nhìn kỹ, trong cửa không có gì. Vô Ngân Thiên Đế định đi vào nhưng lại bị bật ra.
– Vô Ngân, ngươi thử lại xem?
Tiêu Lãng khoanh chân ngồi, linh hồn xuất khiếu, cẩn thận tỏa định cánh cửa kia. Vô Ngân Thiên Đế đi tới trước nhưng bị cản lại, Tiêu Lãng cảm ứng có sóng năng lượng khẽ dao động.
Cánh cửa có cấm chế vô hình!
Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế giật mình, nghi hoặc liếc nhau. Tại sao Tiêu Lãng có thể đi vàon hưng Vô Ngân Thiên Đế không được? Ngay cả thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế cũng không thể vào. Cùng là người, Tiêu Lãng có hai con mắt một cái mũi một miệng, nhưng cấm chế ngăn không cho Vô Ngân Thiên Đế đi vào.
Tiêu Lãng lại bước vào trong, quả nhiên dễ dàng tiến vào. Tiêu Lãng do dự đứng ở cửa, mắt chớp lóe.
Không lẽ có người có thể khống chế, chỉ cho Tiêu Lãng đi vào? Hay là tàn hồn cổ thần khống chế? Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đều nghĩ tới khả năng nàym nếu không thì không giải thích được.
Vô Ngân Thiên Đế trầm ngâm một lúc sau mở miệng nói:
– Đại nhân đi vào đi, ta chờ ngươi tại đây. Chắc là chuyện tốt, nếu không thì cấm chế nơi này khủng bố như vậy, có người muốn giết chúng ta không cần làm chuyện rắc rối như vậy.
Tiêu Lãng ngẫm nghĩ thấy có lý, dù sao đi trở về cũng không có đường lui. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế không thể đi ra ngoài, chỉ có nước cắm đầu đi tới hoài.
Tiêu Lãng khiến tàn hồn của Tà Chủ mệnh lệnh cho bốn thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế đứng tại chỗ, Tiêu Lãng chậm rãi đi vào trong. Vẫn có thể thả thảo đằng thần hồn màu lam ra, Tiêu Lãng khiến thảo đằng thần hồn màu lam đi trước dò đường, chạy nhanh đi.
Trong cánh cửa có một tiểu thiên điện, trống rỗng không có vật gì. Bên trái đằng trước thiên điện có một con đường nối liền với thiên điện khác.
Tiêu Lãng đi vào con đường, tiến thẳng tới thiên điện. Đưa mắt nhìn, trong mắt Tiêu Lãng tràn ngập giật mình.
Đập vào mắt là một chính điện to lớn. Chính điện không trống trải, bốn phía là cột đá bạch ngọc to lớn, đường kính đến mười thước. Hai cây cách nhau mấy vạn thước. Mỗi cây đá bạch ngọc điêu khắc đủ loại phù điêu, toàn bộ đều là quái thú Tiêu Lãng chưa từng thấy.
– Những quái thú này thật cường đại, chỉ là phù điêu đã khiến tim người đập nhanh, nếu là quái thú bằng xương bằng thịt thì sẽ mạnh đến mức nào đây?
Tiêu Lãng liếc sơ, tim đập nhanh, rất là rung động. Toàn bộ điêu khắc quái thú sinh động như thật, dường như giây tiếp theo chúng nó sẽ bay ra xé nát Tiêu Lãng.
Đại điện rất rộng lớn, thị lực mạnh như Tiêu Lãng mà không thấy đỉnh. Tiêu Lãng liếc sơ, thập thỏm đi tới trước. Thảo đằng thần hồn màu lam không dám đụng vào những cột đá, sợ xúc động cấm chế.
Vù vù vù vù vù!
Khi Tiêu Lãng đi qua giữa hai cột đá, xác nhận không có nguy hiểm gì mới cất bước đi nhanh hơn. Tuy không cảm nhận nguy hiểm nhưng sống lưng Tiêu Lãng lạnh toát, trán đổ mồ hôi lạnh. Tiêu Lãng thấy ngộp thở, chỉ vì những con quái thú trên phù điêu tạo áp lực mạnh cho hắn.
Hữu kinh vô hiểm đi mấy vạn thước, Tiêu Lãng bỗng dừng bước, mắt nheo lại. Tay Tiêu Lãng xuất hiện Vô Tình kiếm, chữ tình rít gào bay ra. Tàn hồn của Tà Chủ bay ra, Tiêu Lãng còn phóng Liệt Thần Thủ.
Tiêu Lãng dùng hết thần thông, như gặp đại địch, tinh thần căng thẳng đến cực điểm, không dám thở mạnh.
Bởi vì đằng trước có một người đứng.
Tiêu Lãng chỉ thấy bóng lưng của cường giả này nhưng cảm giác nguy hiểm trí mạng.
Và đây là một… Người chết. Tiêu Lãng không cảm nhận được dấu hiệu sự sống.
Tuy Tiêu Lãng phóng ra thần thông nhưng không dám công kích trước, trong lòng hắn có cảm giác nếu hắn dám động thì sẽ thành tro ngay.
Người kia là ai? Tại sao đã chết rồi vẫn mạnh như vậy? Chỉ là bóng lưng, một cái xác phát ra chút hơi thở đã khiến Tiêu Lãng có cảm giác đứng yên chờ chết? Trong một giây Tiêu Lãng suýt muốn quỳ xuống lạy.
Tuy Tiêu Lãng không biết người này là ai nhưng khẳng định trăm phần trăm đây là một trong thượng cổ đại thần. Tiêu Lãng từng thấy cường giả Bán Thần cảnh, đừng nói là chết rồi, dù sống cũng không khủng bố như vậy, khiến hắn thấy nín thở.
Tiêu Lãng trầm ngâm nói:
– Làm sao đây? Lùi hay tiến?
Tiêu Lãng không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, ngừng thở.
Bóc bóc bóc!
Trán nhỏ giọt mồ hôi xuống gạch đen phát ra tiếng trong trẻo. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, thanh âm này càng khiến Tiêu Lãng thấy người rét lạnh.
– Ha ha ha ha ha ha!
Bỗng nhiên…
Bên trái truyền đến tiếng cười như chuông bạc làm tim Tiêu Lãng suýt nhảy khỏi lồng ngực. Rốt cuộc Tiêu Lãng động, nhanh chóng lùi ra mấy ngàn thước, đưa mắt nhìn bên trái. Mặt Tiêu Lãng âm trầm hơn.
Một bóng áo tím chậm rãi đi ra từ bên trái đại điện, mặt mày như tranh, dáng người yểu điệu mềm mại như tiên, trán có nốt ruồi mỹ nhân cực kỳ bắt mắt.
Vân Tử Sam chậm rãi đi tới, trong mắt chỉ có Tiêu Lãng. Tay Tiêu Lãng cầm một khối lệnh bài màu đen, bên trên có hai chữ, giống hệt hai trong ba chữ to trên cánh cửa đen thứ nhất. Nếu Tiêu Lãng không nhìn lầm thì đó là hai chữ ‘Thiên Vũ’.
Vân Tử Sam đứng lại cách Tiêu Lãng mấy vạn thước, xa xa đối diện. Vân Tử Sam giơ cao lệnh bài, nở nụ cười hờ hững.
Vân Tử Sam hét lên:
– Tiêu Lãng, có hai lựa chọn, hoặc thần phục ta hoặc là chết! Trong đại điện này đừng nói là chút thực lực của ngươi, dù là Bán Thần cảnh cũng phải quỳ xuống!