Một thanh âm giễu cợt vang lên:
– Nghiền thành thịt nát? Mộc Sơn Quỷ, có phải ngươi bị điên không? Chỉ bằng vào Tiêu Lãng có thể giết Mặc Thổ đại ca? Mặc đại ca dù đứng cho Tiêu Lãng giết thì hắn cũng không giết nổi!
Sau lưng vang tiếng cười rộ lên. Mặc Thổ Thiên Đế, đệ nhất Thiên Đế của Bắc Minh, thực lực gần với Chí Tôn Thiên Đế, vực chủ của Mặc Giả vực diện, đừng nói là Tiêu Lãng, dù là Mộc Sơn Quỷ muốn giết gã còn khó. Dù sao công kích của Mộc Sơn Quỷ khá yếu trong mười Chí Tôn Thiên Đế.
Vốn Tiêu Lãng tới Bắc Minh chợt nhớ Âu Dương Lãnh Yên làm tâm tình của hắn khá tệ, giờ thấy Nô Lý Thiên Đế lảm nhảm, ăn nói bỗ bạ chửi Mộc Sơn Quỷ. Trước kia Tiêu Lãng suýt bị Nô Lý Thiên Đế giết, giờ không kiềm được nữa. Dù sao có Mộc Sơn Quỷ ở, nhóm người này không giết Tiêu Lãng được, hơn nữa dù Mê Thần cung ra mặt chắc sẽ không làm khó hắn đi?
Thế là Tiêu Lãng không có gì kiêng dè, vô số chữ tình nhanh chóng bắn ra từ thân thể. Chữ tình chín sắc lập tức hợp thành chữ tình to lớn hơn trăm thước trên bầu trời ấn xuống Nô Lý Thiên Đế đứng đằng trước.
Người đệ nhất Thiên Đế của Bắc Minh, thực lực gần với Chí Tôn Thiên Đế, vực chủ của Mặc Giả vực diện, Mặc Thổ Thiên Đế bắn ra sát khí:
– Hừ! Còn dám ra tay?
Đệ nhất Thiên Đế của Bắc Minh, thực lực gần với Chí Tôn Thiên Đế, vực chủ của Mặc Giả vực diện, Mặc Thổ Thiên Đế vung gậy chống màu đỏ, nước biển tự động tụ tập dưới chân gã. Trên bầu trời ngưng tụ ra con thủy long dài mấy chục vạn thước, mặc dù thủy long do nước biển ngưng tụ ra nhưng giống hệt như con rồng thật sự, xoay quanh trên bầu trời. Thủy long khổng lồ dài mấy chục vạn thước mang theo khí thế hung ác xông hướng chữ tình.
Vù vù vù vù vù!
Chữ tình lặng lẽ bay đi, ánh sáng chín sắc lấp lánh như mộng như ảo. Thủy long khổng lồ dài mấy chục vạn thước cũng không có tiếng động nhưng võ giả nào trông thấy nó thì tim sẽ run lên, cực kỳ sợ hãi.
Chữ tình và thủy long khổng lồ dài mấy chục vạn thước va chạm vào nhau, không có bạo tạc, không chút gợn sóng. Chữ tình xuyên thấu qua thủy long khổng lồ dài mấy chục vạn thước. Tiép theo, thủy long khổng lồ dài mấy chục vạn thước tan biến từng chút một, không còn một giọt nước biển, thậm chí trên bầu trời không có chút hơi nước.
– A?
Vô số người con ngươi co rút, khó tin nhìn chữ tình nhanh như chớp ấn xuống Nô Lý Thiên Đế. Mọi người tiếp tục khóe mắt co giật, vì chữ tình ấn vào người Nô Lý Thiên Đế, thân thể gã tan biến từng chút một. Chốc lát sau Nô Lý Thiên Đế biến thành bột phấn rơi xuống.
Trong óc mọi người tràn ngpậ hình ảnh đôi mắt kinh khủng trước khi chết của Nô Lý Thiên Đế. Trước khi chết, Nô Lý Thiên Đế không thể phát ra tiếng hét thảm.
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh. Đòn công kích quái dị của Tiêu Lãng đánh tan tuyệt kỹ Thủy Long Kích nổi tiếng của đệ nhất Thiên Đế của Bắc Minh, thực lực gần với Chí Tôn Thiên Đế, vực chủ của Mặc Giả vực diện, Mặc Thổ Thiên Đế đã khiến bọn họ rất giật mình rồi. Sau khi Tiêu Lãng đánh tan tuyệt kỹ Thủy Long Kích có thể giết Thiên Đế xong thuận tiện giết luôn Nô Lý Thiên Đế?
Đây là thần thông gì vậy? Dù là Mộc Sơn Quỷ cũng không làm được như vậy.
Mới trước đó Tiêu Lãng bị Thiên Đế Bắc Minh đuổi theo chạy trối chết khắp nơi như một con chó, giờ mới qua bao lâu mà hắn đã có thể giết Nô Lý Thiên Đế ngay lập tức, đối kháng cùng đệ nhất Thiên Đế của Bắc Minh, thực lực gần với Chí Tôn Thiên Đế, vực chủ của Mặc Giả vực diện, Mặc Thổ Thiên Đế?
Mấy Thiên Đế, các cường giả Nhân Hoàng cảnh ảm giác lưng lạnh toát. Mấy Thiên Đế, các cường giả Nhân Hoàng cảnh nhìn thiếu niên tóc bạc trước mặt, cảm thấy hắn thật khủng bố.
– Có tránh đường hay không? Nếu còn cản đường thì… Chết hết đi!
Tiêu Lãng không ngờ có thể dễ dàng giết Nô Lý Thiên Đế như vậy. Tiêu Lãng hiểu đại khái lực công kích của Tình Đạo đệ tam cảnh, Tình Thương.
Mặc dù không biết công kích của Tình Đạo đệ tam cảnh, Tình Thương.có thể giết Chí Tôn Thiên Đế hay không nhưng ít nhất Thiên Đế bị thường bị Tiêu Lãng dễ dàng nghiền nát.
Nhiều người rất muốn nhường đường nhưng lòng kiêu ngạo Bắc Minh khiến bọn họ không lùi bước. Thần Khải phủ sắc mặt âm trầm, lùi cũng không phải mà không lùi thì không được. Đệ nhất Thiên Đế của Bắc Minh, thực lực gần với Chí Tôn Thiên Đế, vực chủ của Mặc Giả vực diện, Mặc Thổ Thiên Đế trầm ngâm giây lát, cuối cùng lại giơ gậy chống màu đỏ lên.
Đệ nhất Thiên Đế của Bắc Minh, thực lực gần với Chí Tôn Thiên Đế, vực chủ của Mặc Giả vực diện, Mặc Thổ Thiên Đế quát to:
– Toàn bộ công kích, giết chết Tiêu Lãng! Đặc sứ của Mê Thần cung sắp đến rồi, chắc chắn hắn sẽ che chở con dân của mình!
Đệ nhất Thiên Đế của Bắc Minh, thực lực gần với Chí Tôn Thiên Đế, vực chủ của Mặc Giả vực diện, Mặc Thổ Thiên Đế nói đến Mê Thần cung khiến toàn trường tăng sĩ khí. Có Mê Thần cung chống lưng, bọn họ không sợ gì nữa. Không thể để người ta giẫm đạp tôn nghiêm của Bắc Minh, dù phải chết thì bọn họ quyết bảo vệ sự kiêu ngạo của Bắc Minh.
Tiêu Lãng tức giận quát:
– Nếu các ngươi đã muốn chết thì đi chết đi!
Vốn Tiêu Lãng không muốn lạm sát nhưng giờ bị buộc phóng ra từng chữ tình to lớn, định công kích bốn phương tám hướng.
Một tiếng thở dài vang lên:
– Dừng lại hết đi!
Thanh âm vang lên khiến người Bắc Minh mắt sáng lấp lánh. Tiêu Lãng xóa tan chữ tình. Mộc Sơn Quỷ đứng nghiêm, biểu tình cung kính.
Vởi vì thanh âm này là giọng của Thanh Mộc Ngọc!
Thanh Mộc Ngọc không lộ mặt, lên tiếng:
– Ân oán giữa Bắc Minh và Tiêu Lãng nên chấm dứt đi, sau này không ai được tranh chấp nữa. Tiêu Lãng, nể mặt ta, đừng giết người nữa.
Thanh Mộc Ngọc nói rất ngắn gọn, nằm trong dự đoán của Tiêu Lãng. Nhưng người Bắc Minh tròn xoe mắt. Tiêu Lãng giết nhiều người của Bắc Minh như vậy mà xóa bỏ hết? Nhưng mọi người không dám làm trái lời của đặc sứ Mê Thần cung, vẻ mặt buồn bã nhìn Tiêu Lãng.
Vô số người nhớ đến lời nói vừa rồi của Mộc Sơn Quỷ, Tiêu Lãng và Mê Thần cung có quan hệ thân thiết? Tiêu Lãng có thể dễ dàng nghiền nát Thần Khải phủ? Mọi người nhớ lại sứ giả của Mê Thần cung kêu thẳng tên Tiêu Lãng, câu nói sau cùng rất ôn hòa, nói là cho gã mặt mũi?
Mặc kệ như thế nào, bọn họ không thể ra tay với Tiêu Lãng. Hơn nữa Mê Thần cung không đứng ra, mọi người không có nắm chắc giết chết Tiêu Lãng. Đám người chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Lãng nghênh ngang bay hướng Hòa Đường vực diện.
Địa điểm cuộc chiến vừa rồi nằm ngoài Hòa Đường vực diện. Mặc dù Hòa Đường vực diện không rõ chuyện Bắc Minh nhưng rất chú ý sự việc, Tiêu Lãng bay vào Hòa Đường vực diện khiến các cường giả trong vực diện chú ý.
Tuy rằng không người dám ngăn trở, nhưng vẫn có vô số cường giả Nhân Hoàng cảnh đi theo xa xa. Vực chủ của Hòa Đường vực diện, Hòa Thuật Thiên Đế nhận được tin tức trước tiên, triệu tập cường giả trong vực diện tùy thời chuẩn bị ứng phó.
Tiêu Lãng bay thẳng đến Phổ Đà sơn, cùng Mộc Sơn Quỷ lên núi. Sau khi Hòa Thuật Thiên Đế nhận được tin tức thì lạnh lùng cười. Người khác không biết chứ Hòa Thuật Thiên Đế rất rõ ràng trên Phổ Đà sơn có một siêu cấp cường giả cư ngụ. Nếu Tiêu Lãng dám quậy trên Phổ Đà sơn thì chết chắc.
Tất nhiên Tiêu Lãng không dám quậy, hắn và Mộc Sơn Quỷ chậm rãi leo lên Phổ Đà sơn. Mộc Sơn Quỷ trước tiên nhìn chằm chằm vào một bà lão tóc bạc đang tỉa hao trong viện.
Bà lão tóc bạc thấy Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ lên nhưng không quan tâm. Thấy Mộc Sơn Quỷ hồi hộp như vậy, Tiêu Lãng biết bà lão tóc bạc chính là cường giả Bán Thần cảnh tĩnh tu trên Phổ Đà sơn.
Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ liếc nhau, đi vào hướng viện. Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ đến ngoài viện đang chuẩn bị khom người hành lễ chợt phát hiện không thể cúi người.
Một thanh âm vang bên tai Tiêu Lãng:
– Tiểu cô nương kia là hài tử tốt, hãy đối xử tốt với nàng.
Tiêu Lãng chắp tay hành lễ:
– Đa tạ đại nhân!
Tiêu Lãng kéo Mộc Sơn Quỷ đi vào một viện khác. Trong viện có một nữ nhân mặc đạo bào, mái tóc huyền thả dài xuống phủ lên eo nhỏ. Nữ nhân một mình ngồi trong viện, thẫn thờ nhìn trên bầu trời,m khuôn mặt xinh đẹp khiến người yêu thương.
Tiêu Lãng khẽ kêu lên:
– Hòa Nhi!
Nữ nhân run lên, lập tức đưa mắt nhìn, khóe môi nở nụ cười rực rỡ, dần lan rộng, mắt chậm rãi chảy lệ.
Hòa Nhi nghẹn ngào nói:
– Tiêu Lãng, ta biết ngươi sẽ trở về đón Hòa Nhi mà! Hòa Nhi biết ngươi sẽ không bỏ rơi Hòa Nhi!
Tiêu Lãng vẫy tay kêu Hòa Nhi:
– Cô nương ngốc, làm sao ta bỏ rơi nàng được?
Hòa Nhi chạy như bay đến, không để ý Mộc Sơn Quỷ đứng cạnh, ôm chặt lấy Tiêu Lãng, khóc nức nở.
Tiêu Lãng cười nói:
– Được rồi, theo ta về nhà đi, nhưng trước đó phải đi gặp phụ mẫu của nàng đã.
– Gặp phụ hoàng của ta?
Hòa Nhi nghe vậy lập tức ngẩng mặt lên nhìn Tiêu Lãng, lắc đầu, nói:
– Không, Tiêu Lãng đừng đi! Chắc chắn phụ hoàng của ta sẽ không đồng ý, phụ hoàng sẽ giết ngươi! Ngươi dẫn Hòa Nhi bỏ trốn đi, nếu ta dám xuống núi thì phụ hoàng sẽ cột ta gả cho Mặc Hàn công tử!