– Thiên Ma đại đế?
Trên mặt nữ nhân áo xanh đứng ở đầu thuyền lộ vẻ mờ mịt như đang nhớ lại quá khứ, một lát sau mới thở dài nói:
– Người Thiên Châu từng gọi ta là Thiên Ma đại đế.
Lòng Tiêu Lãng càng rung động. Vốn Thanh Mộc Ngọc nghi ngờ chỗ này là mộ của Thiên Ma đại đế, nhưng sau này cung chủ của Mê Thần cung lại nói nơi này không phải. Bởi vì cấm chế nơi này toàn là thượng cổ thần cấm chế, không ngờ chỗ này đúng như lời tốt đẹp Thanh Mộc Ngọc đã nói, hơn nữa Thiên Ma đại đế là nữ nhân xinh đẹp.
– Chúng ta tìm mộ của Thiên Ma đại đế là muốn xác định một bí mật lớn, nó liên quan đến phúc lợi của vạn dân Thiên Châu.
Tiêu Lãng nghĩ đến lời Thanh Mộc Ngọc đã nói, lòng càng dâng trào mãnh liệt, hắn cố buộc mình tỉnh táo lại. Tiêu Lãng nói chuyện trong lòng với nữ nhân áo xanh đứng ở đầu thuyền, hắn nghĩ cái gì liền bị nàng nhìn thấu, nên hắn hỏi thầm trong lòng nàng cũng biết.
– Là đại đế sử dụng cấm chế kéo ta vào trong mật thất này sao?
Nữ nhân áo xanh đứng ở đầu thuyền gật đầu, nói:
– Ngươi là người thứ nhất chiến kỹ Thiên Ma luyện thể bước vào Thiên Ma thần phủ này trong nhiều năm qua. Hơn nữa tư chất miễn cưỡng tạm được, ngươi và ta xem như có duyên, bởi vậy ta sử dụng cấm chế truyền ngươi vào đây.
“Chuyện tốt đây!”
Lòng Tiêu Lãng kích động, hắn đã gặp vận may từ trên trời rơi xuống, gặp tổ sư khai tông. Bản thân Tiêu Lãng không hiểu nhiều đến chiến kỹ Thiên Ma luyện thể, bây giờ gặp cường giả sáng tạo ra chiến kỹ Thiên Ma luyện thể, hơn nữa nữ nhân áo xanh đứng ở đầu thuyền có ý định tài bồi hắn.
Tiêu Lãng bị đổ gáo nước lạnh xuống đầu.
– Đừng nghĩ tốt như vậy, nếu ngươi không thể độ qua năm lần tâm ma thì đời này ở lại đây làm bạn với ta đi!
Người Tiêu Lãng lạnh lẽo. Không phải Thiên Ma đại đế nói là muốn đào tạo Tiêu Lãng sao? Tại sao không trực tiếp giúp hắn độ qua tâm ma?
Tiêu Lãng nghi hoặc hỏi:
– Đại đế, tâm ma là sao? Tại sao võ giả tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể htì sẽ có tâm ma?
Rất nhanh giọng nữ nhân áo xanh đứng ở đầu thuyền vang trong đầu Tiêu Lãng:
– Võ giả tu luyện nghịch thiên cải mệnh, ngươi muốn nghịch thiên thì tất nhiên ông trời sẽ không cho ngươi nhẹ nhàng lên. Thiên đạo vĩnh hằng, bất cứ chuyện gì đều rất công bình. Võ giả cảm ngộ thiên đạo, không cảm ngộ sâu thì không thể tiếp tục tu luyện. Chiến kỹ Thiên Ma luyện thể tu luyện thân thể, dựa vào cơ thể cường đại nghịch thiên. Thân thể cường đại, linh hồn không đủ mạnh thì linh hồn của ngươi không thể khống chế thân thể. Cho nên muốn khiến thân thể liên tục biến cường đạt đến mức có thể đối kháng với trời thì phải có được linh hồn cường đại. Muốn có linh hồn cường đại vậy… Ngươi phải vượt qua các lần tâm ma.
– Chỉ khi liên tục độ qua tâm ma, chiến thắng các loại ý niệm tà ác trong lòng mình thì linh hồn mới thăng hoa từ bản chất. Linh hồn và thân thể cường đại có thể đối kháng thiên đạo, thay đổi quy tắc, khiến ông trời thần phục ngươi. Khi đó ngươi mới chân chính nghịch thiên, đứng trên chúng sinh, ngưng tụ thần hồn thành tựu chân thần!
Giọng Thiên Ma đại đế nữ nhân áo xanh đứng ở đầu thuyền vang trong linh hồn Tiêu Lãng, lời nói rất là huyền diệu. Tiêu Lãng cái hiểu cái không, nhưng câu nói sau cùng làm hắn giật mình.
Tiêu Lãng vội hỏi:
– Đại đế, thế giới này thật sự có thần? Thần là gì? Có phải là không gì làm không được?
Thiên Ma đại đế nữ nhân áo xanh đứng ở đầu thuyền trả lời:
– Ngươi không cần biết chuyện này, chỉ cần ngươi vượt qua tâm ma lần thứ năm là ta sẽ thả ngươi ra ngoài. Chờ khi ngươi độ qua tâm ma lần thứ bảy thì có thể lại đến đây. Khi đó ta sẽ nói cho ngươi biết bí mật động trời mà người bên ngoài và cường giả bán thần kia rất muốn biết.
– Bí mật động trời?
Thật ra Tiêu Lãng không muốn biết, hắn chỉ muốn đột phá Thiên Đế, sống lại Quân Thần Độc Cô Hành, giết Vân Phi Dương, bảo vệ người thân của mình, yên lặng sống bình thường. Nhưng nếu Thiên Ma đại đế nữ nhân áo xanh đứng ở đầu thuyền đã nói là chỉ cần vượt qua tâm ma lần này thì Tiêu Lãng có thể ra ngoài vậy Tiêu Lãng hoàn toàn yên lòng. Chỉ cần có hy vọng, Tiêu Lãng có tự tin nghênh chiến tất cả khiêu chiến. Tâm ma chứ gì? Không phải chưa từng độ qua!
Tiêu Lãng lại hỏi một vấn đề rất thực tế:
– Đại đế, chiến kỹ Thiên Ma luyện thể đệ lục trọng tu luyện cái gì? Tại sao phải tu luyện đến đệ thất trọng mới có thể so với Thiên Đế?
Thiên Ma đại đế nữ nhân áo xanh đứng ở đầu thuyền giải đáp tạn tình, dường như là vì cô đơn trong này quá lâu:
– Đệ lục trọng tu luyện là linh hồn, bởi vì đệ lục trọng tâm ma cực kỳ khủng bố. Nếu như linh hồn không cường đại đến trình độ nhất định thì chết chắc. Ngươi không độ qua đệ lục trọng tâm ma, đột phá đệ thất trọng thì không thể tiếp tục tăng mạnh thân thể.
– Tu luyện linh hồn? Làm sao tu luyện?
– Có rất nhiều cách, tự mình cảm ngộ, cũng có thể tìm vật siêu bổ linh hồn.
– Vậy tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể đệ thất trọng cần bao nhiêu Huyền thạch?
– Huyền thạch? Chắc là rất nhiều. Ta không nhớ cụ thể, đại khái cần vài chục ức Huyền thạch.
-…
Tiêu Lãng không biết nên nói cái gì. Vài chục ức thì cahửng phải là lấy hết Huyền thạch trong Thiên Châu sao?
Tiêu Lãng còn muốn hỏi nhiều nữa chợt cảm giác ánh sáng trắng chợt lóe, hình ảnh trước mắt biến mất, vách tường biến về trắng tinh, cổ họa biến mất.
Trong óc Tiêu Lãng vang vọng một thanh âm:
– Tâm ma của ngươi sẽ đến sau nửa tháng, nếu ngươi có thể vượt qua tâm ma lần này thì sẽ được đi ra ngoài. Chờ khi ngươi độ tâm ma lần thứ bảy lại tới đây, ta sẽ ban cho ngươi cơ duyên to lớn, cũng ban tặng Thiên Ma thần phủ cho ngươi, nói một bí mật động trời. Nguyên Thiên Châu chỉ mình ta biết bí mật này. Cố gắng lên đi thiếu niên, hy vọng ngươi có thể là người may mắn kia.
Ánh mắt Tiêu Lãng nóng cháy, không phải vì cơ duyên quái quỷ gì, hoặc là bí mật động trời nào đó. Tiêu Lãng hưng phấn vì có thể đi ra ngoài. Tiêu Lãng ở trong này sắp phát điên, giờ phút này xác định có thể đi ra ngoài thì lòng yên ổn rất nhiều.
Tiêu Lãng hít sâu, yên tĩnh nhắm mắt lại, khiến lòng mình bình tĩnh hơn, chuẩn bị nghênh đón tâm ma lần thứ năm.
….. …. …. …. …..
Ngay khi Tiêu Lãng xuất quan chuẩn bị nghênh tiếp tâm ma thì Thiên Châu xảy ra một việc lớn. Vân Phi Dương lại lần nữa xuất binh! Mục tiêu Vân Phi Dương xuất hiện làm mọi người mờ mịt.
Dưới tay Vân Phi Dương đang có Tinh Thần điện chủ, hơn ba mươi Thiên Đế. Thực lực cường đại như vậy dù là khuếch trương tây bắc, tây nam hoặc phương đông đều không thành vấn đề. Nhưng lần này Vân Phi Dương chỉ phái ba Thiên Đế mang theo một vạn cường giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh bay đi hướng đông.
Chút ít người này san bằng một phủ vực không là vấn đề, nhưng phái đông có Dạ Phi Dương Thiên Đế, đó là Chí Tôn! Sợ là một mình Dạ Phi Dương Thiên Đế có thể diệt hết đám người này.
Dạ Phi Dương Thiên Đế triệu tập đội ngũ đã chuẩn bị nghênh chiến, nhưng khiến gã và nhiều người Thiên Châu mờ mịt là ba Thiên Đế, một vạn cường giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh nhanh chóng bay đi nhưng không công thành lược địa. Sau đó Dạ Phi Dương Thiên Đế bỗng thu được một tin tức, gã lặng im.
Ba Thiên Đế, một vạn cường giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh một đường bay ngang qua phạm vi thế lực của Dạ Phi Dương Thiên Đế nhưng không công chiếm bất cứ phủ vực nào, tiếp tục bay hướng đông. Âu Dương Thúy Thúy im lặng, mặc kệ ba Thiên Đế, một vạn cường giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh vượt qua phạm vi thế lực của Âu Dương gia đến đông bộ Thiên Châu.
Đến lúc này mọi người mới hiểu mục tiêu của ba Thiên Đế, một vạn cường giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh, đã rõ tại sao bọn họ không dùng truyền tống trận mà bay từ từ.
Mục tiêu của bọn họ là Thần Hồn phủ!
Bọn họ bay chậm là vì muốn thăm dò phản ứng của Tiêu Lãng, buộc hắn đi ra. Lý do Dạ Phi Dương Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy im lặng đã quá rõ ràng. Sau lưng Tiêu Lãng có Mê Thần cung, bọn họ muốn buộc Mê Thần cung ra tay.
Ba Thiên Đế, một vạn cường giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh từng bước một xông hướng Thần Hồn phủ, đại chiến hết sức căng thẳng sắp bùng nổ. Không khí Thiên Châu đông cứng, nhiều Trinh sát tụ tập gần Thần Hồn phủ muốn nhìn xem Tiêu Lãng có phản ứng gì, Mê Thần cung có ra mặt vì hắn không.