Tiêu Lãng từng giết một con thi vương, trong mộ của Kiếm Ảnh Đại Đế. Nếu không phải đường hầm chật hẹp thì Tiêu Lãng và Phá Hài đã chết rồi. Tiêu Lãng nhớ đến con thi vương đó đến bây giờ lòng còn sợ hãi, nhưng lúc này xuất hiện một con thi hoảng?
Tiêu Lãng lập tức khống chế chiến xa Chí Tôn bay với tốc độ cao nhất. Âu Dương Thúy Thúy đã nói là khó giết, không chắc Tình Thương của hắn có công hiệu với thi hoảng nên trốn trước rồi nói.
Vô Ngân Thiên Đế gãi đầu, nghi hoặc hỏi:
– Không lý nào? Quẻ tượng của ta luôn rất chính xác, tại sao xuất hiện thi hoảng được?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vô số đá núi sụp đổ, một cái bóng khổng lồ từ phía sau nhanh chóng đuổi theo. Khí thế hung ác từ xa đã truyền đến, làm Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế sắc mặt âm trầm hơn.
Có lẽ thực lực của thi hoảng không cường đại bằng thú hoàng nhưng thi khí của thi hoảng rất cường đại. Dù là Vô Ngân Thiên Đế, nếu bị thi khí bao phủ thì sẽ nhanh chóng biến thành thi nhân.
– Chiếp chiếp!
Ba người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy chạy không lâu sau phía xa vang tiếng quái điểu hót, đằng trước có áng mây đen bay tới làm Âu Dương Thúy Thúy vốn đã khùng càng điên hơn. Bởi vì một đám thi điểu bay tới gần, rậm rạp không thấy cuổi.
Âu Dương Thúy Thúy có lực phòng ngự cường đại, phóng vòng bảo hộ Chí Tôn Thiên Đế ra thì thi khí không thể đến gần. Nếu muốn hoàn toàn ăn mòn vòng bảo hộ của Thanh Mộc Ngọc cần ít nhất nửa năm đến một năm. Vô Ngân Thiên Đế là Thiên Đế, phòng ngự không kém. Vấn đề là Tiêu Lãng tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể, bản thân không có hồn lực, thiên lực. Tiêu Lãng chỉ dựa vào vòng bảo hộ của chiến xa Chí Tôn sợ là sẽ nhanh chóng bị ăn mòn.
Đằng trước có sói, phía sau có hổ.
Vù vù vù vù vù!
Âu Dương Thúy Thúy chỉ có thể quay người ngăn cản con thi hoảng, khiến Vô Ngân Thiên Đế đi trước mở đường giết thi điểu. Nếu bị thi hoảng áp sát thì Tiêu Lãng sẽ không còn đường sống.
Vù vù vù vù vù!
Vô Ngân Thiên Đế vọt người ta, tay cầm trường kiếm màu bạc, vòng bảo hộ thân thể vòng quanh trường kiếm lấp lánh ánh sáng vàng lao vào bầy thi điểu. Thực lực của Vô Ngân Thiên Đế cách biệt rất xa với Âu Dương Thúy Thúy, nhưng đối phó với đám thi điểu không quá khó khăn.
Tiêu Lãng cũng ra tay:
– Tình Thương!
Tiêu Lãng phóng ra vô số chữ tình nhanh chóng hợp thành chữ tình to lớn trên bầu trời, đánh hướng một đám thi điểu ở đằng trước phía bên phải. Tiêu Lãng muốn xem thử phóng ra Tình Đạo có tác dụng gì với đám thi thú này không.
Kết quả là…
Uy lực Tình Thương hù Vô Ngân Thiên Đế sợ đến suýt té xuống đất.
Chữ tình to lớn xé gió bay đi, trực tiếp xuyên thấu một đám thi điểu, tiếp đó thi điểu nào bị xuyên thấu qua sẽ hóa thành bột phấn tan biến trên bầu trời. Chữ tình xuyên qua mấy đá núi, từng hòn đá vỡ thành hai, bên trên đỉnh biến thành bột phấn. Trước mặt vốn là mây đen che trời, chữ tình đi qua đâu liền trống rỗng, hơn một ngàn con thi điểu vỡ vụn.
– Mạnh quá!
Vô Ngân Thiên Đế đánh bay một con thi điểu. Hơn nửa người thi điểu thành bột phấn rơi xuống. Vô Ngân Thiên Đế là Thiên Đế, công kích một lần chỉ có thể giết một con thi điểu. Tiêu Lãng tùy tiện một kích giết hơn một ngàn thi điểu, lực công kích làm Vô Ngân Thiên Đế thấy xấu hổ.
– Mị Nhi, lên!
Tiêu Lãng xác định Tình Thương có thể giết thi thú thì thở phào một hơi. Đánh ra Tình Thương hao phu lực lượng linh hồn rất lớn, tối đa liên tục đánh mười Tình Thương Tiêu Lãng sẽ mệt mỏi tinh thần. Tiêu Lãng không dễ dàng đánh ra Tình Thương, khiến thảo đằng thần hồn màu tím công kích phía trước.
Năng lực cắn nuốt của thảo đằng thần hồn màu tím tăng mạnh nhiều, những con thi điểu đều là mãnh thú mười vạn năm biến thành, nuốt chúng không quá khó khăn. Mấy chục vạn thảo đằng thần hồn màu tím rít gào quét một đống, mỗi lần đều có thể nhanh chóng nuốt mấy trăm con thi điểu, hiệu suất nhanh hơn Vô Ngân Thiên Đế nhiều.
– Đại ca, ngươi giết đi, ta trông chừng giúp ngươi…
Vô Ngân Thiên Đế xấu hổ bay trở về. Vô Ngân Thiên Đế đường đường là Thiên Đế mà tốc độ giết thi thú quá chậm, đứng đó mất mặt chẳng bằng trở về xem kịch vui, còn có thể bảo vệ Tiêu Lãng. Vô Ngân Thiên Đế cảm ngộ thiên đạo bói toán, lực công kích vốn yếu hơn Thiên Đế bình thường. Trường kiếm trong tay Vô Ngân Thiên Đế chỉ có mấy chục đạo ấn, uy lực không lớn là đương nhiêu.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Thỉnh thoảng hai bên có vô số thi điểu phun ra từng luồng thi khí. Tuy tốc độ cắn nuốt của thảo đằng thần hồn màu tím rất nhanh nhưng có quá nhiều thi điểu. Xung quanh chiến xa Chí Tôn nhanh chóng bị từng đợt khói đen bao phủ. Khói đen có năng lực ăn mòn cường đại, nhanh chóng ăn mòn vòng bảo hộ.
Tiêu Lãng lấy ra một Tu Di Giới ném cho Vô Ngân Thiên Đế:
– Vô Ngân, luyện hóa huyền thạch bổ sung năng lực cho vòng bảo hộ! Hừ hừ, ta muốn xem thiên mộ của Tà Chủ có baon hiêu thi thú cho ta giết!
Tiêu Lãng không thèm nhìn những khói đen ăn mòn, tập trung khống chế thảo đằng thần hồn màu tím cắn nuốt thi điểu đầy trời.
Vô Ngân Thiên Đế mở Tu Di Giới ra, liếc sơ đã thấy giật mình.
Vô Ngân Thiên Đế xấu hổ nhỏ giọng nói:
– Nhà giàu mới nổi có khác, tùy tiện ra tay là một trăm vạn huyền thạch, hoàn toàn là huyền thạch huyền phẩm.
Vô Ngân Thiên Đế có được một tòa Vô Ngân phủ, tích lũy huyền thạch nhiều năm chỉ khoảng mấy ngàn vạn. Tiêu Lãng mới bao nhiêu tuổi? Chắc mấy năm nay Tiêu Lãng tiêu phí huyền thạch còn nhiều hơn Vô Ngân Thiên Đế kiếm huyền thạch cả đời. Nhưng Vô Ngân Thiên Đế nghĩ đến bây giờ Tiêu Lãng có được Tu La điện thì gã không so đo nữa. Tu La điện chính là một tòa núi vàng núi bạc đào không xong.
Vô Ngân Thiên Đế liên tục luyện hóa huyền thạch, chiến xa Chí Tôn được năng lượng bất tạn bổ sung. Những khói đen không thể phá vòng bảo hộ. Thảo đằng thần hồn màu tím của Tiêu Lãng càn quét thi điểu, cứ tiếp tục như vậy thì bao nhiêu con cũng không đủ cho hắn giết.
– Grao! Grao!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
– Grao!
Phía sau liên tục vang thanh âm kinh thiên động địa. Chiến đấu giữa Âu Dương Thúy Thúy và thi hoảng đã đến phút gay cấn. Bây giờ ba người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy không quan tâm chạy trốn nữa, chỉ có thể lung tung giết thi thú, vì chạy tới đâu cũng có thi thú.
Một canh giờ qua đi, có hơn mười vạn con thi thú thi điểu bị giết. Phía xa, càng nhiều thi thú và thi nhân tụ tập lại. Diệt Hồn Điện không nói chuyện nữa, dường như sợ mọi người biết vị trí của gã qua thanh âm.
Tiêu Lãng tiếp tục chỉ huy thảo đằng thần hồn màu tím cắn nuốt:
– Mị Nhi, nuốt hết đi!
Tiêu Lãng không tin giết không hết thi thú. Trên người Tiêu Lãng có mấy ngàn vạn huyền thạch, đủ chống đỡ mấy tháng. Thảo đằng thần hồn màu tím nhanh chóng cắn nuốt thế này, trong thiên mộ của Tà Chủ có bao nhiêu thi thú?
Nhưng mà…
Chỉ nửa ngày, giấc mơ đẹp của Tiêu Lãng đã vỡ nát. Sau lưng, Âu Dương Thúy Thúy còn đang chiến đấu với thi hoảng. Hiển nhiên lực phòng ngự của thi hoảng rất cường đại, trong một lúc Âu Dương Thúy Thúy không thể giết chết nó.
Tiêu Lãng rửa sạch một đống thi thú cấp thấp xong thì phía trước đột ngột xuất hiện hơn mười con thi vương. Năng lực cắnn uốt của thảo đằng thần hồn màu tím biến thái nhưng thân hình thi vương khổng lồ, không thể giết chết trong thời gian ngắn được. Thi khí của thi vương mạnh hơn thi thú cấp thấp gấp mấy chục lần.
Tiêu Lãng khống chế chiến xa Chí Tôn liên tục bay vòng trên bầu trời, né tránh công kích thi khí từ bốn phương tám hướng.
Tiêu Lãng gầm hướng Vô Ngân Thiên Đế:
– Vô Ngân, ngươi chống được không? Đi đằng trước kéo mấy con thi vương đi, nếu không thì vòng bảo hộ của chiến xa Chí Tôn sẽ bị phá vỡ!