Đời người có bốn việc vui, nắng hạn gặp mưa rào, tha hương ngộ bạn cố tri, đêm động phòng hoa chúc, kim bảng đề danh.
Tiêu Lãng không trồng trọt, thời tiết Thiên Châu luôn tốt đẹp nên không cảm giác vui sướng khô hanh gặp mưa rào. Tha hương ngộ bạn cố tri thì có, năm xưa trên đường Thiên Châu gặp Thanh Minh, sau đó gặp đám Tiêu Phù Đồ, Bát gia. Kim bảng đề danh thì Tiêu Lãng ở đế đô Thần Hồn đại lục, trong thi yến nhất minh kinh nhân, đại khái cảm nhận được. Giờ phút này, Tiêu Lãng nghênh đón đăng khoa nhỏ quan trọng nhất trong đời.
Thiên Châu buổi tối rất đẹp, không ô nhiễm như kiếp trước của Tiêu Lãng. Trời sao sáng tỏ, ánh trăng mê người, gió mát làm người ta vui vẻ, thoải mái.
Lương thần mỹ cảnh, Tiêu Lãng không uống nhiều trong tiệc đêm, giờ hơi say, say vì nữ nhân trước mắt.
Ánh nến lập lòa, trong gian phòng đỏ rực, không khí vui vẻ. Trên giường lớn chạm trổ rồng phụng có một nữ nhân xinh đẹp ngồi, đầu che vải đỏ mỏng, đôi mắt đẹp xấu hổ mà nóng cháy nhìn Tiêu Lãng. Đôi tay trắng mềm mịn vì hồi hộp siết chặt gấu váy, thở gấp, thơm như lan, làm Tiêu Lãng càng mê say.
Tiêu Lãng khẽ kêu:
– Hồng Đậu!
Tiêu Lãng chậm rãi đi đến đầu giường. Tiêu Lãng không đi phòng của Hòa Nhi, Nhã phu nhân Liễu Nhã trước. Cho dù Tiêu Lãng có đi cũng sẽ bị Hòa Nhi, Nhã phu nhân Liễu Nhã đẩy qua đây. Đông Phương Hồng Đậu rộng rãi, hiểu lễ như vậy, cho Tiêu Lãng cùng cưới ba người tránh để hắn lúng túng, khó xử, điểm này đã chinh phục hắn. Một nữ nhân toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho hắn, trả giá nhiều như vậy, sao không khiến Tiêu Lãng không yêu thương cho được?
Đông Phương Hồng Đậu không dám nhìn thẳng ánh mắt nóng cháy của Tiêu Lãng:
– Tiêu lang đi phòng của Hòa Nhi muội muội trước đi.
Tim Đông Phương Hồng Đậu đập nhanh, ngực phập phồng. Tiêu Lãng nhìn, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Tiêu Lãng đến bên giường nắm đôi tay Đông Phương Hồng Đậu, thâm tình nhìn nàng chăm chú.
Tiêu Lãng ôn hòa cười nói:
– Ta đã sai thị nữ truyền tin cho bọn họ, đêm nay ta ngủ ở đây, ngày mai đi chỗ Hòa Nhi, còn Nhã nhi thì chắc chắn sẽ không trách móc. Sao? Nàng không hoan nghênh ta sao?
Đông Phương Hồng Đậu khẽ ừ:
– Ưm à…
Đông Phương Hồng Đậu cúi đầu, vành tai, cổ đỏ rần.
Tiêu Lãng thấy vậy khóe môi cong lên, nói đùa:
– Ưm à là có ý gì? Hoan nghênh hay không? Nếu không hoan nghênh thì ta đi ngay!
Thấy Tiêu Lãng đứng dậy định đi, Đông Phương Hồng Đậu lập tức ngẩng đầu lên. Đông Phương Hồng Đậu trông thấy nụ cười đùa cợt của Tiêu Lãng, nũng nịu nói:
– Xấu xa, còn phải hỏi sao? Hồng Đậu chờ ngày này đã lâu rồi…
Nụ cười đông lại trên mặt Tiêu Lãng, áy náy nói:
– Xin lỗi Hồng Đậu, là Tiêu Lãng bất lực làm nàng chịu khổ nhiều như vậy. Ta bảo đảm sau này tuyệt đối sẽ không làm Hồng Đậu chảy một giọt nước mắt nào nữa!
– Tiêu lang, Hồng Đậu không khổ. Chỉ cần ở cùng ngươi thì Hồng Đậu đã rất vui rồi, bây giờ ta hạnh phúc sắp chết. Đời này chuyện mà Hồng Đậu ta làm chính xác nhất là chọn ngươi.
Đông Phương Hồng Đậu cười nói, chưa dứt lời đã bị một thân thể đè xuống. Đôi môi nóng cháy hôn lên môi Đông Phương Hồng Đậu, tuy có mùi rượu nhưng lại khiến đầu óc Đông Phương Hồng Đậu tống rỗng. Đôi tay Đông Phương Hồng Đậu căng thẳng ôm thân hình vạm vỡ.
Nụ hôn nồng nhiệt như mưa rơi xuống môi, chân mày, trán, vành tai, gáy của Đông Phương Hồng Đậu, không tha một tấc. Đôi tay Tiêu Lãng thoăn thoắt cởi váy Đông Phương Hồng Đậu, mạnh giật áo lót xuống. Thân hình mềm mại hoàn mỹ hoàn toàn lộ ra trong không khí.
Tiêu Lãng hôn nồng nhiệt, trong nụ hôn tràn ngấp tình ý nhiệt liệt với Đông Phương Hồng Đậu. Tiêu Lãng hôn khắp người Đông Phương Hồng Đậu, để lại vô số dấu hôn đỏ ửng. Da thịt trắng tuyết của Đông Phương Hồng Đậu nổi lên cánh hoa đào. Đông Phương Hồng Đậu chìm đắm trong nụ hôn của Tiêu Lãng, mắt đẹp nửa mở nửa khép, bên trong mê ly.
Môi mấp máy bất lực khẽ thì thầm:
– Tiêu Lang, Tiêu Lang, nhẹ chút…
Tiêu Lãng rất muốn nhẹ nhưng hắn đã hơi say, giờ chìm trong thân thể tuyệt vời của Đông Phương Hồng Đậu thì càng say hơn. Vốn Tiêu Lãng coi như dày dạn kinh nghiệm giờ xúc động như mới lần đầu.
Bành bạch!
Không phải tim đèn nổ tí tách vang lên tiếng kêu, là trong phòng có tiếng va chạm mãnh liệt hơn, như mưa to đánh vào đá xanh. Cùng với thanh âm còn có tiếng rên rỉ quyến rũ tận xương, giống như chim sơn ca đang hót. Không khí trong phòng cực kỳ kiều diễm.
Tiêu Lãng, Đông Phương Hồng Đậu quên hết tất cả, chìm trong tình dục vui sướng nguyên thủy nhất. Chỉ có tình dục là khiến người ta đạt đến đỉnh, dục vọng đan vào nhau mới khiến người trèo lên giây phút sung sướng nhất.
Tiêu Lãng không biết rằng khi hai người chìm trong trạng thái tuyệt với thì linh hồn của hắn tăng mạnh với tốc độ khủng bố. Điều này hù sợ Mị Nhi. Bản thể Mị Nhi sống nhờ trong không gian linh hồn của Tiêu Lãng. Giờ phút này, có một luồng năng lượng cực kỳ tinh thuần liên tục ùa vào không gian linh hồn làm linh hồn của Tiêu Lãng nhanh chóng biến cường. Nhưng lúc này Tiêu Lãng đã quên hết tất cả, Mị Nhi truyền âm cho hắn mà hắn không hề nghe thấy. Mị Nhi bất đắc dĩ im lặng quan sát linh hồn của Tiêu Lãng.
Thật lâu sau.
Đông Phương Hồng Đậu không còn sức xin tha, Tiêu Lãng ngừng cày cấy, ôm chặt nàng định đi ngủ.
Mị Nhi lại truyền âm cho Tiêu Lãng một lần nữa:
– Chủ nhân, linh hồn của ngươi ra vấn đề.
Tiêu Lãng chợt mở mắt ra rồi khép lại ngay, cẩn thận nội thị. Tiêu Lãng kinh khủng phát hiện linh hồn mạnh hơn ban đều gấp đôi. Lúc đầu chỉ to cỡ trứng bồ câu giờ đã cỡ quả trứng vịt.
Tiêu Lãng nội thị mấy lần mới xác định, mở to mắt nhìn Đông Phương Hồng Đậu bị mồ hôi làm ướt tóc mai, mắt mông lung, mặt như hoa đào.
Tiêu Lãng kinh kêu:
– Trời ạ. Hồng Đậu, Huyền Âm thánh thể của nàng thần kỳ như vậy? Khiến linh hồn của ta cường đại nhiều đến thế?
– A?
Đông Phương Hồng Đậu giật mình tỉnh lại, mờ mịt nhìn Tiêu Lãng rồi mỉm cười nói:
– Tiêu lang, Huyền Âm thánh thể vốn là tăng trưởng linh hồn. Võ giả tăng trưởng linh hồn mới cảm ngộ thiên đạo tốt hơn, nếu không thì tại sao năm đó Ma Tiêu cuồng nhiệt theo đuổi ta như vậy?
Chụt!
Tiêu Lãng hôn mạnh vào môi Đông Phương Hồng Đậu đang nhếch cười. Chiến kỹ Thiên Ma luyện thể đệ lục trọng, không luyện hóa huyền thạch, chỉ tăng trưởng linh hồn! Chiến kỹ Thiên Ma luyện thể, tâm ma lần thứ sáu là khủng bố nhất, vì vậy linh hồn phải cường đến trình độ nhất định mới mở ra tâm ma.
Muốn biến linh hồn cường đại là cực kỳ khó khăn, vật siêu bổ cho linh hồn rất hiếm thấy, mỗi lần xuất hiện sẽ khiến các đại thế lực tranh đoạt. Tiêu Lãng đang lo không biết làm sao tăng cường linh hồn, giờ phút này giao hợp với Đông Phương Hồng Đậu một trận đã tăng cường nhiều như vậy.
Tiêu Lãng nhìn khuôn mặt Đông Phương Hồng Đậu đỏ ửng đầy quyến rũ, ánh mắt của hắn lại biến nóng chạy, súng lên nòng.
Tiêu Lãng cười gian nói:
– Hồng Đậu, hoan hợp với nàng một lần khiến linh hồn của ta cường đại nhiều như thế, không bằng chúng ta làm thêm vài lần nữa đi?
Đông Phương Hồng Đậu trợn trắng mắt quát:
– Ngu ngốc!
– Lần đầu tiên mới có hiệu quả, sau này thì không! Không làm nữa, giờ chỗ đó của người ta… Còn đau. Ngươi thật là, không chút thương xót người ta…
Tiêu Lãng vẻ mặt yêu khí cười gian nói:
– A! Xin lỗi, Hồng Đậu, mới rồi ta quá điên cuồng, lần này ta sẽ chậm rãi đến. Chín sâu một cạn thì sao?