Sau khi Tiêu Lãng trở về tâm tình luôn không tốt, một mình ở trong hậu viện không chịu gặp ai, mỗi ngày làm bạn với Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã. Ngày hôm sau Tiêu Ma Thần đi Hỏa Tinh phủ, tiếp tục tu luyện trong núi lửa. Tiêu Ma Thần là kẻ tu luyện điên cuồng, chuyện lần này kích thích gã rất lớn, khiến gã hiểu rằng ngoài trời còn có trời, muốn nắm giữ cuộc sống của mình thì phải liên tục biến mạnh.
Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã nghe nói về chuyện Mộc Tiểu Đao thì cũng buồn bã. Tiêu Lãng làm theo yêu cầu của Mộc Sơn Quỷ, mang Mộc Tiểu Yêu trở về, sợ nữ nhân bướng bỉnh này làm chuyện xúc động gì. Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã mỗi ngày vây quanh Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Yêu an ủi.
Nghỉ ngơi hơn mười ngày sau Tiêu Lãng lấy lại tinh thần, kêu Trà Mộc gọi Vô Ngân Thiên Đế đến. Hôm đó Vô Ngân Thiên Đế bói toán vô số lần nhưng cuối cùng không truyền tin gì cho Tiêu Lãng khiến hắn rất nghi hoặc.
Tiêu Lãng tiếp kiến Vô Ngân Thiên Đế trong một cái đình trong hậu viện. Trà Mộc ở bên cạnh.
– Vô Ngân, tại sao hôm đó ngươi không tính ra cát hung?
Vô Ngân Thiên Đế đau khổ nói:
– Thiên đạo bói toán của ta không phải tính ra mọi thứ được. Nếu như ta tính ra hết tất cả thì lúc này thiên đạo đã đến đỉnh, thực lực của ta tới Chí Tôn Thiên Đế rồi!
Tiêu Lãng ngộ ra:
– Thì ra là vậy.
Xem ra thực lực của Vô Ngân Thiên Đế còn thấp quá. Chắc vì bên trong có Man Thần Yêu Kiệt xen vào làm ảnh hươngr Vô Ngân Thiên Đế bói toán.
Tiêu Lãng ngừng lại, quay đầu hỏi Trà Mộc:
– Gần đây Thiên Châu không có việc lớn gì đi?
Trà Mộc lắc đầu, nói:
– Không có việc lớn gì.
Trà Mộc chợt nhớ đến cái gì, giải thích rằng:
– Phải rồi, mấy hôm trước Dật Hiên công tử đột phá Thiên Đế, tâm tình của Dạ đại nhân rất tốt, phát thiệp mời bốn phương. Nếu ngươi có rảnh thì mười ngày sao đi Dạ Đế thành một chuyến.
Tiêu Lãng cực kỳ kinh ngạc hỏi:
– Dật Hiên công tử?
Tiền đệ nhất công tử Thiên Châu Âu Dương Tà, Lãnh Tình Nhi còn chưa đột phá mà Dật Hiên công tử đột phá trước rồi?
Vô Ngân Thiên Đế gật đầu tiếp tục bảo:
– Điều này đúng là làm mọi người bất ngờ. Vốn chúng ta đều cho rằng Lãnh Tình Nhi sẽ đột phá trước tiên, không ngờ tư chất của tôn tử của Dạ Phi Dương Thiên Đế nghịch thiên, tu luyện nhanh như vậy.
Tiêu Lãng ghét nhất loại yến hội, vội xua tay nói:
– Tặng lễ giúp ta đi, gần đây ta cần luyện hóa giác tủy của Giải Trĩ thú, không đi. Các ngươi đại biểu ta đi một chuyến đi! Phải rồi, hỏi xem nhóm Hồng Đậu, Tiểu Yêu có hứng thú đi chơi không? Nếu đi thì kêu Sát Đế theo cùng.
Trà Mộc đi sắp xếp. Vô Ngân Thiên Đế định rời đi chợt nhớ một việc.
Vô Ngân Thiên Đế nghi hoặc hỏi:
– Đại nhân, chẳng phải Tình Thương của ngươi có thể đập tan công kích của Diệt Thiên sứ giả sao? Tại sao công kích Chí Tôn Thiên Đế của Man nhân thì uy lực yếu như vậy?
– Không biết.
Tiêu Lãng lắc đầu, nói:
– Có lẽ Tình Thương khắc chế công kích năng lượng, thiên đạo? Cũng có thể là lực phòng ngự của Chí Tôn Thiên Đế Man nhân quá mạnh. Hôm nào chờ Mộc gia gia trở lại, ta nghiệm chứng thử xem.
– Vậy thì tốt. Đại nhân tu luyện đi, có việc cứ gọi.
Vô Ngân Thiên Đế rời đi. Tiêu Lãng quay trở về viện mình tu luyện, dặn với thị nữ là không cho ai quấy rầy. Tiêu Lãng định luyện hóa giác tủy của Giải Trĩ thú, tăng cường linh hồn.
Giải Trĩ thú là một trong mười vật siêu bổ cho linh hồn trong thiên hạ, cực kỳ khó tìm. âu Dương gia giàu có như vậy mà lúc trước trong nội khố của Âu Dương Lãnh Yên chỉ tìm được một gốc sinh tham trăm vạn năm. Thế nên trước khi luyện hóa giác tủy của Giải Trĩ thú Tiêu Lãng có lật tìm nhiều sách cổ, xác định cách luyện hóa giác tủy của Giải Trĩ thú rồi mới bắt tay vào làm. Tiêu Lãng không muốn bỏ qua một chút năng lượng nào.
Tiêu Lãng lợi dụng năng lượng kỳ diệu trong người hình thành vòng bảo hộ mỏng.năng lượng lấp lánh trong tay Tiêu Lãng bao một góc giác tủy của Giải Trĩ thú to lớn, rồi hắn lấy Vô Tình kiếm ra, nặng nề chém xuống một đầu giác tủy của Giải Trĩ thú.
Keng keng keng!
Giác tủy của Giải Trĩ thú và Vô Tình kiếm va nhau toát ra hỏa hoa. Vô Tình kiếm bị bật ra, trên giác tủy của Giải Trĩ thú chỉ có một vệt nhạt.
– Cái sừng này cứng rắn thật.
Tiêu Lãng thầm than nhưng không nản lòng, tiếp tục chém xuống. Tiêu Lãng chém mấy chục nhát rốt cuộc làm mẻ một góc, mùi hương cực kỳ đậm đặc tuôn ra.
– Tốt rồi!
Tiêu Lãng vội ném Vô Tình kiếm đi, khiến vòng bảo hộ mỏng manh ngoài người hoàn toàn bao bọc mùi hương, tránh cho năng lượng trôi đi. Một tay Tiêu Lãng chậm rãi che lỗ hổng, giơ một bên khác của giác tủy của Giải Trĩ thú, để giác tủy như quỳnh dịch từ bên trong tràn ra.
– Thứ tốt!
Tiêu Lãng dùng năng lượng kỳ diệu bao bọc giác tủy giống khí lưu lại như chất lỏng, bắt đầu luyện hóa giác tủy của Giải Trĩ thú.
– Thoải mái quá!
Giác tủy nhanh chóng nhập vào người Tiêu Lãng, xông lên óc. Thân thể Tiêu Lãng cảm giác ấm áp như ngâm trong nước nóng giữa mùa đông, sướng từ đầu đến chân.
Tiêu Lãng tiêu trừ tạp niệm, linh hồn từng chút một luyện hóa năng lượng tinh thuần này. Mị Nhi giật mình tỉnh lại trong linh hồn của Tiêu Lãng.
Mị Nhi vui vẻ kêu lên:
– Chủ nhân, đây là thứ tốt, có thể cho Mị Nhi một chút không?
– A…
Tiêu Lãng nhức đầu. Tiêu Lãng khó khăn lắm mới có một vật siêu bổ cho linh hồn thế mà Mị Nhi đòi chia một phần? Bây giờ Tiêu Lãng tu luyện chủ yếu lấy linh hồn làm chính, linh hồn không cường Đại Đến mức độ nhất định thì tâm ma đệ lục trọng sẽ không đến, tâm ma không đến thì làm sao đột phá đệ thất trọng?
Nhưng Tiêu Lãng không cách nào từ chối yêu cầu của Mị Nhi, chỉ có thể bất đắc dĩ truyền âm nói:
– Mị Nhi, ngươi hấp thu thứ này có thể tiến hóa không?
Nếu Mị Nhi có thể tiến hóa thì Tiêu Lãng cho nàng hết giá tủy cũng không sao.
Ai ngờ Mị Nhi cho ra đáp án làm Tiêu Lãng suýt hộc máu:
– Chủ nhân, Mị Nhi cũng không biết có thể tiến hóa hay không, chỉ cảm giác thứ này là đồ tốt nên muốn hấp thu một chút.
Mười vật siêu bổ có thể không tốt sao?
Tiêu Lãng trợn trắng mắt nhưng không thể từ chối, chỉ có thể truyền âm nói:
– Được rồi, Mị Nhi hấp thu một chút đi. Đừng truyền âm nữa, ta cần tập trung luyện hóa.
Tiêu Lãng chìm đắm trong luyện hóa giác tủy, mặc kệ tất cả. Giác tủy không nhiều nhưng bên trong ẩn chứa lực lượng linh hồn cực kỳ cường đại. Tiêu Lãng không dám luyện hóa quá nhanh, cẩn thận luyện hóa từng chút một.
Tiêu Lãng bế quan mất nửa tháng mới luyện hóa xong giác tủy trong giác tủy của Giải Trĩ thú. Chờ trong giác tủy của Giải Trĩ thú trống rỗng Tiêu Lãng mới mở mắt ra.
Tiêu Lãng nội thị linh hồn, cực kỳ kinh ngạc vì linh hồn mới đầu cỡ trứng vịt giờ chỉ lớn được một chút, lớn cỡ ngón út.
Tiêu Lãng rất lấy làm lạ, dù sao đây là một trong mười vật siêu bổ cho linh hồn, sao lại chỉ cường đại có một chút? Tiêu Lãng và Đông Phương Hồng Đậu giao hoan một lần tăng ít nhất gấp đôi!
Tiêu Lãng nhớ đến thảo đằng thần hồn màu xanh, vội vàng nghi hoặc truyền âm nói:
– Mị Nhi, ngươi hấp thu bao nhiêu năng lượng?
Hiển nhiên Mị Nhi hấp thu rất thích, vui vẻ truyền âm nói:
– Không bao nhiêu, bảy, tám phần. Chủ nhân không cho ta hấp thu hết nên Mị Nhi không dám làm bậy…
– Xỉu!
Tiêu Lãng té chổng vó, trợn trắng mắt, suýt sùi bọt mép.
Tiêu Lãng vất vả, cực khổ tìm vật siêu bổ cho linh hồn, luyện hóa nửa tháng nhưng đa phần bị thảo đằng thần hồn màu xanh hấp thu? Thảo đằng thần hồn màu xanh còn rất ngây thơ nói không dám làm bậy…
Tiêu Lãng hít vào thở ra mấy lần, lại lần nữa bò dậy truyền âm:
– Vậy Mị Nhi nuốt nhiều giác tủy rồi có tiến hóa gì hoặc trợ giúp cho ngươi tiến hóa không?
Mị Nhi nói:
– Không tiến hóa, Mị Nhi cũng không biết có giúp ích gì không, chỉ cảm thấy ăn ngon…
Bịch!
Tiêu Lãng lại té xuống đất, xỉu thật.