Đệ nhất nhân tây bắc đến!
Tuổi của Lăng Đế so với đám người Nhàn Đế, Loan Nguyệt Thiên Đế, Lạc Diệp Thiên Đế, Dạ Phi Dương Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy thì còn khá trẻ, cỡ Vô Ngân Thiên Đế. Tư chất của Lăng Đế thì càng khỏi phải nói. Hiện tại Vô Ngân Thiên Đế vẫn dừng ở Thiên Đế, còn Lăng Đế đã đột phá Chí Tôn Thiên Đế. Gia tộc bọn họ vì có Lăng Đế mà ổn định ngồi ở vị trí bá chủ tây bắc.
Phụ thân của Lăng Đế thật ra không phải là Chí Tôn Thiên Đế, nhưng có một loại thần thông cường đại, thực lực ngang ngửa Chí Tôn Thiên Đế. Nguồn gốc thần thông này đến từ mẫu thân của Lăng Đế, muội muội của Phiêu Miểu Phong. Bởi vậy Phiêu Miểu Phong mới báo tin nói là Tiêu Lãng không dính líu đến chuyện này là Lăng Đế chạy tới ngay.
– Lăng Đế?
Sát Đế trông thấy Lăng Đế, mặt càng dữ tợn hơn. Năm đó Phiêu Miểu gia tộc mưu đoạt phủ vực của Sát gia, Sát gia bị diệt tộc có thể nói nguyên nhân lớn nhất là vì Lăng gia. Nếu không có Lăng gia ủng hộ thì sao Phiêu Miểu gia tộc có thể tiêu diệt Sát gia cắm rễ tại tây bắc mấy ngàn năm rồi?
Kẻ thù gặp lại hết sức đỏ mắt.
Phiêu Miểu Phong bay nhanh hướng Lăng Đế. Lăng Đế bay nhanh như chớp tới gần. Nếu để bọn họ hội hợp thgì Sát Đế không còn cơ hội giết Phiêu Miểu Phong nữa.
Thế là Sát Đế hét to:
– Kết trận!
Đệ tử Sát gia sau lưng Sát Đế nhanh chóng biến trận, Thất Mang Tinh trận lấp lánh ánh sáng, vô số hồn lực hóa thành sợi tơ di chuyển giữa các võ giả rồi tụ tập vào người Sát Đế. Chiến đao trong tay Sát Đế lấp lánh ánh sáng, lại nặng nề chém ra một nhát, mục tiêu nhằm vào Phiêu Miểu Phong.
Lần này Sát Đế dốc hết sức, đao mang to hơn mấy phần, tốc độ bay nhanh hơn chút. Đao mang to lớn tựa như lưỡi hái của tử thần xé gió bay đi, không gian chấn động, nhanh như chớp đuổi theo Phiêu Miểu Phong.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Sau lưng Phiêu Miểu Phong có gần ngàn người chạy theo, tốc độ của họ kém xa gã, bị đao mang truy sát, nháy mắt bị nghiền nát. Mưa máu cùng đao mang dấy lên cơn gió thổi khắp không trung.
Phiêu Miểu Phong nghe từng tiếng hét thảm thì bay mấdt ba hồn bảy vía.
Phiêu Miểu Phong thất thanh rống to:
– Lăng Đế, Lăng Đế, cứu mạng!
Lăng Đế hừ lạnh một tiếng:
– Hừ!
Lăng Đế nhanh chóng bay tới, tay nhẹ nhàng bắn ra một chỉ phong. Chỉ phong đỏ như mau, kích cỡ chỉ thô cỡ cánh tay, dài nửa thước. Nhưng tốc độ chỉ phong cực kỳ nhanh, kéo theo tàn ảnh như cột sáng, tốc độ khủng bố nhẹ nhàng bắn vào đao mang chưa kịp đến gần Phiêu Miểu Phong.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Giữa không trung vang tiếng nổ điếc tai. Trên bầu trời như nổ tung luồng sáng trắng, mọi người bị chói mắt không mở ra được. Hơi thở tràn ngập năng lượng truyền khắp nơi, không gian bị nghiền nát lộ ra từng vểt nứt xấu xí. Các võ giả đứng gần đó đều bị nghiền. Phương xa hơn, mấy người đó như giẻ rách văng ra ngoài.
Khói hình nấm phóng lên cao che lấp bầu trời, tai mọi người chỉ nghe tiếng ù vang. Nhiều người, ví dụ như Âu Dương Ấu Trĩ bị gió mạnh đẩy lui vạn thước. Đám Trinh sát trốn trong bụi cỏ, tảng đá phía xa hơn thì dán sát người xuống đất, tránh bị gió mạnh hất văng.
Sát Đế hét to:
– Lùi!
Tuy Quỷ Vũ Sát quân đoàn không nghe thấy nhưng lập tức rút lui. Tuy nhiên, Quỷ Vũ Sát quân đoàn vẫn bị gió thổi tan tác. Rất nhiều người khóe môi từ từ chảy vệt máu, hiển nhiên bị chấn thương. May màk hoảng cách quá xa, nếu không thì có nhiều người bị thương nặng rồi.
– Ta không phải đối thủ của hắn!
Sát Đế không bị thương nhưng trong mắt tối tăm. Mới rồi công kích mạnh nhất của Sát Đế bị một chỉ của Lăng Đế đánh tan, rõ ràng là thực lực của Lăng Đế mạnh hơn Sát Đế rất nhiều, đứng gần hàng đầu trong mười Chí Tôn Thiên Đế.
– Ta không cam tâm, không cam tâm! Chỉ một chút nữa là có thể giết chết Phiêu Miểu Phong! Chỉ cần giết hắn, dù chết hết cũng đáng!
Sát Đế cắn răng ken két, đôi tay siết chặt chiến đao, mu bàn tay nổi gân xanh, mặt dữ tợn, trong mắt tràn ngập hối hận và không cam lòng.
Sát Đế thua rồi!
Trong cục diện như vậy thua là chết.
Sát Đế không báo tin cho Tiêu Lãng, không muốn làm phiền hắn. Tuơng tự, Tiêu Lãng không truyền ra mệnh lệnh gì, Sát Đế cho rằng hắn sẽ không ra tay giúp đỡ.
Dù sao đây là việc riêng của Sát Đế, là gã tự ý vi phạm ước hẹn mười năm. Đừng nói Tiêu Lãng giúp Sát Đế, hắn có thể bảo vệ lão nhược phụ tàn trong Tiêu Đế thành là gã đã rất cảm kích rồi. Sát Đế không mơ tưởng Tiêu Lãng sẽ xuất hiện, đương nhiên cũng không nghĩ rằng hắn sẽ có mặt, dù sao đối thủ là Lăng Đế.
Bụi bặm trước mặt nhanh chóng rơi xuống. Lăng Đế dẫn theo hơn mười Thiên Đế kiêu ngạo đứng. Khóe môi Phiêu Miểu Phong đầy máu, hiển nhiên mới rồi gã cũng bị thương. Phiêu Miểu Phong đứng sau lưng Lăng Đế, độc ác nhìn Sát Đế, khóe môi cong lên nụ cười tàn nhẫn đầy đắc ý.
Bề ngoài Lăng Đế cỡ nam nhân trung niên, đầu vuông tai to, bộ dạng kiêu hùng, bá chủ. Đôi mắt hổ âm trầm liếc bốn phía, Âu Dương Ấu Trĩ thấy ánh mắt của Lăng Đế đều chịu không nổi tránh né, không dám phát ra thanh âm.
Cuối cùng ánh mắt Lăng Đế rơi vào người Sát Đế, kiêu ngạo nói:
– Chút chuyện nhỏ, hai bên giành một quyển bí tịch, đều có tổn thương. Việc này dù đúng hay sai đều có thể ngồi xuống nói chuyện, tại sao Sát Đế ngươi cuồng ngạo bá đạo như vậy? Dẫn người giết vào Phiêu Miểu phủ. Cho dù giết vào Phiêu Miểu phủ thì sao không đến Phiêu Miểu thành ngay mà đồ sát Phiêu Miểu quân vô tội? Trăm vạn người! Mất trí phát cuồng như vậy thiên địa bất dung, ai đều có thể tru! Hôm nay nể mặt Tiêu Lãng, bổn đế không truy cứu, các ngươi… Tự sát đi!
Trong trường hợp này Âu Dương Ấu Trĩ không dám lắm miệng. Cường giả Nhân Hoàng cảnh sau lưng Âu Dương Ấu Trĩ có mấy người bĩu môi. Lăng Đế đúng là kiêu hùng, nói chuyện có kỹ xảo tránh nặng tìm nhẹ. Lăng Đế không nhắc gì đến an oán giữa Sát Đế và Phiêu Miểu phủ, ngược lại đứng ở mặt đạo đức đè ép Sát Đế, cuối cùng khách sáo nể mặt Tiêu Lãng kêu đám người Sát Đế tự sát.
Sát Đế không nói chuyện, trước mặt thực lực tuyệt đối thì nói câu gì cũng vô dụng.
Người có mặt đều biết nguyên nhân vsự việc rồi, có tranh cãi cũng không ý nghĩa gì. Hơn nữa chuyện này vốn không có đạo lý, không có ai đúng ai sai. Không lẽ Sát Đế đúng thì người trong thiên hạ sẽ ra tay đối phó với Lăng Đế giúp gã sao?
Buồn cười!
Năm đó khi tộc của Lăng Đế bị diệt có ai đứng ra nói một câu công bằng không?
Thế nên Sát Đế không nói tiếng nào, quát to:
– Kết trận!
Thế giới này không có đạo lý, nắm đấm chính là cái lý cứng nhất. Sát Đế không muốn nói đạo lý, bây giờ giết chết một tên hay một tên.
Vù vù vù vù vù!
Thất Mang Tinh đại trận lại chuyển động, chiến đao trong tay Sát Đế lóe đao mang. Nhưng Lăng Đế nhanh hơn Sát Đế. Một tiếng hừ lạnh vang lên, chỉ phong càng thô to hơn vừa rồi bay ra.
Sát Đế không kịp phóng thích đao mang, chỉ có thể hét lớn:
– Kết trận, phòng ngự!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một vòng bảo hộ mới lóe lên thì chỉ phong đã bay tới. Vòng bảo hộ cực kỳ cường đại, mấy chục vạn người Phiêu Miểu Phong không đánh mở được vậy mà nổ tung trước chỉ phong này. Đám người Sát Đế hộc máu bay ra ngoài.
Mắt Lăng Đế âm trầm, thanh âm đầy sát khí vang vọng khắp nơi:
– Thật to gan, còn dám ra tay!? Nếu các ngươi đã ngu xuẩn không thay đổi như vậy, càn quấy đến thế thì bổn đế chỉ đành thanh lý môn hộ thay Tiêu Lãng!
Nhìn Lăng Đế đầy sát khí dẫn ngoiwfg chậm rãi bay tới, Âu Dương Ấu Trĩ hoảng hốt la lên:
– Không, đừng…
Sát Đế là cạn vệ của Tiêu Lãng, Âu Dương Ấu Trĩ bản năng xem người của Tiêu Lãng là người của mình. Nhưng hộ vệ bên cạnh Âu Dương Ấu Trĩ bịt miệng nàng. Lăng Đế là bá chủ tây bộ, Âu Dương gia không muốn kết thù.
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh nhạt nói:
– Lão Lăng, cần gì khách sáo như vậy? Người của ta hãy để ta tự mình dạy.
Phía xa, trong đống đá đám Trinh sát ẩn núp, một thiếu niên tóc trắng đứng dậy, phủi bụi trên người.
Thiếu niên tóc bạc bất mãn nhíu mày nói:
– Ta nói này, các ngươi đánh thì đánh, làm rầm rộ như vậy làm gì? Ngươi nhìn xem, y phục mới tinh của ta bị bẩn rồi.