Chờ Diệt Thiên trút hết lửa giận trong lòng ra thì Ma Đế rụt rè, sợ hãi tới gần.
Ma Đế nói:
– Đại nhân, Tiêu Lãng đi Lăng Đế thành rồi, phải chăng hắn đã biết được điều gì? Ta sai người thông báo cho Lăng Đế. Không bằng mời điện chủ ra mặt đi, chúng ta trực tiếp giết Tiêu Lãng và toàn bộ người tây bộ?
Diệt Thiên ngồi xếp bằng trên giường ngọc, tay trái treo trên vai, không thể nhúc nhích. Diệt Thiên biết cánh tay này đã bị phế, dù không đứt gãy nhưng muốn lành lặn thì cần ít nhất ba, năm năm. Diệt Thiên cực kỳ tức giận nhưng không thể không buộc mình bình tĩnh lại.
Diệt Thiên xoe tòn mắt nói:
– Đừng làm bậy, bây giờ điện chủ đang bế quan, thánh nữ cũng bế quan. Dựa vào hai người Diệt Địa, Diệt Nhân chắc không phải là đối thủ của Tiêu Lãng. Tiêu Lãng có được nhiều thần binh Chí Tôn trong cấm địa cổ thần, thực lực thuộc hạ của hắn tăng nhiều, nếu lỗ mãng hành động thì e rằng sẽ phá hỏng đại kế của điện chủ.
– Vậy phải làm sao đây?
Ma Đế hận đến ngứa răng. Ma Đế nhớ đến bị Tiêu Lãng trấn lột ba ức huyền thạch là lòng gã nhỏ máu. Đây là toàn bộ tài sản trong kho Ma gia! Phỏng chừng mấy tháng tiếp theo Ma Đế quân chỉ có nước hóng gió.
– Nhịn!
Mắt Diệt Thiên tràn ngập sát khí, độc ác. Diệt Thiên nhắm mắt bình ổn giây lát.
Diệt Thiên âm trầm nói:
– Tối đa nửa năm rưỡi sau chắc chắn thánh nữ sẽ xuất quan. Thánh nữ lấy được binh khí của Phàm Tâm Đại Thần trong cấm địa cổ thần, Phàm Tâm Diệt Thần kiếm. Cho dù thánh nữ không đột phá, chỉ cần luyện hóa thần binh Đại Thần này thì chắc chắn thực lực của nàng sẽ ngang ngửa với Bán Thần cảnh, khi đó Tiêu Lãng làm sao đấu lại?
– Thần binh Đại Thần?
Ma Đế nuốt nước miếng. Thần binh Đại Đế đã cường đại như vậy thì binh khí thần binh Đại Thần thượng cổ càng mạnh đến cỡ nào? Ma Đế không dám tưởng tượng, nhưng chỉ cần Vân Tử Sam xuất quan, đó chính là lúc Tiêu Lãng mất mạng. Nghĩ đến đây, mặt Ma Đế vặn vẹo dữ tợn.
Ma Đế bỗng chắp tay cầu xin:
– Đại nhân, đến lúc diệt Tiêu Lãng xin đại nhân hãy bna Đông Phương Hồng Đậu cho ta. Khuyển tử nhớ mãi không quên tiện nhân này.
Diệt Thiên gật đầu, nói:
– Được!
Mặt Diệt Thiên lộ vẻ gian ác, lạnh lùng nói:
– Tiêu Lãng nói bản tôn gian dâm cướp bóc chứ gì? Khi đó ta sẽ hiếp rồi giết thê tử của Tiêu Lãng trước mặt hắn, ha ha ha ha ha ha!
….. …. …. …. …..
Trong Lăng Đế thành, Luân Hồi Thiên Đế thấy Tiêu Lãng định xông vào phủ thành chủ thì vội vã chạy theo.
Luân Hồi Thiên Đế nhỏ giọng nói:
– Đại nhân, dừng được rồi đi? Nếu thật sự chọc giận Diệt Hồn Điện, lỡ như bọn họ ra tay ngay lúc này thì rắc rối.
Tiêu Lãng dừng bước, liếc mọi người. Tiêu Lãng thấy trừ Tiêu Ma Thần, Sát Đế, Cuồng Nhân Thiên Đế ra, mấy người khác hơi lo âu. Bọn họ không sợ đối phó Ma Đế, Lãnh Đế, Lăng Đế nhưng mới rồi Tiêu Lãng suýt tiêu diệt Diệt Thiên.
Cường giả Bán Thần cảnh là sự tồn tại không thể chiến thắng trong lòng các Thiên Đế. Tiêu Lãng đánh người của Diệt Hồn Điện, bây giờ hắn không trở về mà đi Lăng Đế thành, khỏi nói cũng biết hắn lại định trấn lột. Tiêu Lãng huênh hoang như vậy, nếu Diệt Hồn Điện không hành động, lan truyền ra ngoài thì Diệt Hồn Điện sẽ mất hết uy danh. Bởi vậy cả đám rất là lo.
Tiêu Lãng cười lạnh lùng, bỏ lại một câu rồi đi tiếp
– Ai sợ chết thì đi về đi, ta không cưỡng ép.
Tiêu Ma Thần, Sát Đế không nói một câu đi theo. Cuồng Nhân Thiên Đế không chút do dự theo sau. Luân Hồi Thiên Đế khựng một lúc, sau cùng cắn răng chạy theo. Các Thiên Đế tây bộ khác nhìn nhau, bất đắc dĩ theo cùng.
Tiêu Ma Thần đi đằng sau bỗng nhiên truyền âm hỏi:
– Tiêu Lãng, sao ngươi không giết Diệt Thiên luôn cho rồi?
Trong lòng nói của Tiêu Ma Thần tràn ngập sát khí. Đối với Tiêu Ma Thần thì chỉ cần là kẻ thù, có cơ hội lập tức giải quyết ngay. Tiêu Ma Thần không cần biết chuyện gì khác.
Tiêu Lãng ngừng bước, truyền âm nói:
– Không thể giết Diệt Thiên, nếu không thì có lẽ Diệt Hồn Điện sẽ hành động trước tiên. Không nhịn được cái nhỏ sẽ loạn việc lớn. Nhưng ta đã dùng ám kình phế Diệt Thiên rồi, phải mất vài năm mới hoàn toàn hồi phục thực lực Đại Đế.
Trên quảng trường, một đám võ giả quỳ xuống:
– Tham kiến các vị đại nhân!
Không nói đến thân phận của Tiêu Lãng, chỉ tinhhs đến hắn cứu Thiên Châu, thực lực cường đại đã đáng cho mọi người quỳ. Nhưng Tiêu Lãng dẫn theo nhiều người đến, đám võ giả Lăng Đế phủ rất là lo và bất mãn.
Phủ thành chủ đóng kín cửa, rõ ràng đã nhận được tin của Ma Đế. Hộ vệ canh giữ bên ngoài từ xa quỳ xuống.
Thống lĩnh hộ vệ cực kỳ cung kính hành lễ nói:
– Thuộc hạ tên Lăng Đào, tham kiến Tiêu phủ chủ, tham kiến các vị đại nhân!
Tiêu Lãng gật đầu, nói:
– Đứng lên đi. Lão Lăng đâu? Ta tìm hắn có chút chuyện, sao ban ngày mà các ngươi đã đóng cửa phủ thành chủ? Không hoan nghênh chúng ta sao?
Thống lĩnh hộ vệ Lăng Đào của Lăng gia đứng dậy, chắp tay nói:
– Không dám!
– Đêm qua tộc trưởng bế sinh tử quan, định trùng kích Đại Đế nên dặn là không ai được phép quấy rầy, nên thuộc hạ mới đóng phủ thành chủ.
– A? Trùng hợp như vậy?
Mắt Tiêu Lãng lóe tia lạnh lẽo, đi thẳng tới trước.
Tiêu Lãng châm chọc nói:
– Vừa lúc ta có một quyển bí tịch thượng cổ chuyên dạy cách trùng kích Đại Đế, để ta đưa cho lão Lăng.
Khóe môi Thống lĩnh hộ vệ Lăng Đào của Lăng gia co rút, thầm nhủ quả nhiên vị này đến trấn lột.
Thống lĩnh hộ vệ Lăng Đào của Lăng gia vội chạy theo nói:
– Đại nhân chờ đã, tộc trưởng đã dặn là rất có tin chắc đột phá lần này nên… Xin nhận tâm ý của đại nhân. Đại nhân, trước khi tộc trưởng bế quan có nói giao thứ này cho đại nhân.
Thống lĩnh hộ vệ Lăng Đào của Lăng gia lặng lẽ đưa một Tu Di Giới cho Tiêu Lãng. Tiêu Lãng lập tức đứng lại, âm thầm nhận lấy, dùng tinh thần lực quét qua. Tiêu Lãng phát hiện bên trong có một ức Thiên Đế, thế là mặt mày hớn hở.
Tiêu Lãng gật đầu, nói:
– Nếu vậy thì lúc khác chúng ta sẽ ghé chơi. Ưm, ngươi giao quyển bí tịch này cho lão Lăng đi, bí tịch này rất quý giá. Lúc trước Nhà Đế bỏ ra mười ức huyền thạch muốn mua mà ta không bán, nếu không phải có quan hệ tốt với lão Lăng thì ta không nỡ đưa.
Tiêu Lãng xoay người mang người đi vào Tiêu Đế thành. Thống lĩnh hộ vệ Lăng Đào của Lăng gia thở phào một hơi, thầm nhủ quả nhiên Lăng Đế nhìn xa trông rộng, chuẩn bị trước tiên. Nếu Tiêu Lãng gặp mặt Lăng Đế nói không chừng sẽ thật sự cưỡng ép bán một quyển bí tịch trấn lột mười ức huyền thạch.
Chờ Tiêu Lãng dùng truyền tống trận rời đi rồi Thống lĩnh hộ vệ Lăng Đào của Lăng gia mới giở bí tịch trong tay ra, xem xong mắt trợn trắng.
Bí tịch này là… Bảy mươi hai thức phòng thuật.
Thống lĩnh hộ vệ Lăng Đào của Lăng gia nhức đầu, đi vào trong phủ thành chủ, bước nhanh tới hậu viện. Thống lĩnh hộ vệ Lăng Đào của Lăng gia vào trong một thiên điện ẩn khuất, quỳ lạy trước mặt một nam nhân trung niên đầu vuông tai to, rất là kiêu hùng.
Hai tay Thống lĩnh hộ vệ Lăng Đào của Lăng gia nâng quyển sách, nói:
– Tộc trưởng, Tiêu Lãng đã đi rồi, trước khi đi để lại quyển sách này, còn nói là…
Lăng Đế nghe Thống lĩnh hộ vệ Lăng Đào của Lăng gia nói xong cầm quyển sách liếc sơ, một tay vận thiên lực, quyển sách thành tro. Lăng Đế trầm ngâm giây lát, phất tay kêu Thống lĩnh hộ vệ Lăng Đào của Lăng gia đi xuống.
Thống lĩnh hộ vệ Lăng Đào của Lăng gia kia do dự một lúc, nói:
– Tộc trưởng, có báo cho Lãnh Đế biết không? Tiêu Lãng truyền tống đi Lãnh Đế phủ rồi.
Lăng Đế hừ lạnh một tiếng:
– Lãnh Đế có chết liên quan gì ta?
– Hắn có một nữ nhi bảo bối, Phi Tiên theo đuổi bao nhiêu năm, tiêu phí mấy ngàn vạn huyền thạch mà không có chút tiến tỉnể. Lão tiểu tử Lãnh Đế này nếu đã đầu vào điện chủ mà còn để nữ nhi mập mờ với Âu Dương Tà vậy thì cho hắn nếm chút đau khổ.
Thống lĩnh hộ vệ Lăng Đào của Lăng gia gật gù, chợt nhớ đến chuyện gì, kinh kêu:
– Nguy rồi, Phi Tiên thiếu gia còn ở trong Lãnh Đế thành! Nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao đây?
Lăng Đế biến sắc mặt, trầm giọng quát:
– Lập tức báo tin cho hắn, dặn hắn tuyệt đối đừng xung đột với Tiêu Lãng, lập tức cút về ngay. Nếu bị Tiêu Lãng đánh chết thì uổng mạng!
Thống lĩnh hộ vệ Lăng Đào của Lăng gia lao ra nhanh như chớp. Lăng Đế ở trong đại điện phập phồng lo sợ, mắt lạnh băng.
Lăng Đế lầm bầm:
– Tiêu Lãng, nếu ngươi dám đụng vào nhi tử của ta thì chờ khi thánh nữ xuất quan ta sẽ giết cả nhà ngươi, không chừa một ai!