Trong Hỏa Tinh thành rất náo nhiệt. Hỏa Tinh phủ bị hủy nay chỉ xây dựng một tòa thành trì. Những nạn dân chạy ra ngoài đã trở về, mấy trăm người chen chúc trong một thành trì làm sao không nhốn nháo được?
Tiêu Lãng và Tiêu Ma Thần truyền tống đến, mấy vạn người trên quảng trường lập tức quỳ xuống lạy. Có lẽ nhiều người không biết đám Tiêu Ma Thần nhưng Tiêu Lãng có mái tóc bạc, khuôn mặt kia thì vô cùng quen thuộc với cả Thiên Châu.
– Tham kiến đại nhân!
Các hộ về quỳ xuống, vô số người trên quảng trường vội vã quỳ theo. Một đám người bay ra khỏi phủ thành chủ. Phủ chủ của Hỏa Tinh phủ dẫn người khủng hoảng nghênh tiếp.
– Đi vào rồi nói.
Tiêu Lãng vỗ vai Tiêu Ma Thần ý bảo gã đừng nóng, cùng phủ chủ của Hỏa Tinh phủ đi vào trong phủ thành chủ.
Hỏa Tinh phủ không lớn, phủ chủ chỉ có một võ giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh, bình thường muốn gặp mặt Tiêu Lãng còn khó. Giờ phút này, Tiêu Lãng tự mình đến Hỏa Tinh phủ, thế là cả đám hết sức nhiệt tình, nhưng lòng run sợ lỡ như sơ sẩy chuyện gì chọc giận hai vị đại nhân.
Thị nữ dâng lên trà thơm, linh quả thượng đẳng nhất.
Hỏa Chuy, phủ chủ của Hỏa Tinh phủ nịnh nọt cười hỏi:
– Hai vị đại nhân có chuyện gì sai bảo Hỏa Chuy một tiếng là được, cần gì đích thân đi? Có chuyện gì thì…
Tiêu Lãng phất tay ngăn cản Hỏa Chuy, phủ chủ của Hỏa Tinh phủ lải nhải, hỏi Tiêu Ma Thần:
– Ma Thần, có manh mối của nữ nhân đó không? Ví dụ như nhà nàng ban đầu ngụ ở đâu, họ gì?
Tiêu Ma Thần ngẫm nghĩ, lắc đầu, nói:
– Ta chỉ gặp ba lần, nhớ kỹ hình dạng, gặp người liền nhận ra ngay, còn lại thì ta không biết.
-…
Tiêu Lãng không biết nên nói cái gì. Trong biển người mênh mông đi đâu tìm? Không thể nào kêu nữ nhân toàn Hỏa Tinh phủ đến để Tiêu Ma Thần nhìn mặt đi? Nếu đồn ra thì ảnh hưởng rất xấu, là hoàng đế tuyển phi sao?
Tiêu Lãng không nói chuyện, Hỏa Chuy, phủ chủ của Hỏa Tinh phủ không dám hỏi. Không khí trong đại sảnh nặng nề. Tiêu Ma Thần ngẫm nghĩ một lúc sau chợt mắt sáng lên, vỗ bàn đứng dậy.
Tiêu Ma Thần nói:
– Phải rồi, hình như nha hoàn của nàng kêu nàng là Triết Nhi tiểu thư, phải rồi, chính là Triết Nhi tiểu thư!
– Tốt!
Tiêu Lãng phấn chấn tinh thần, lại hỏi Tiêu Ma Thần nữ nhân này bao nhiêu tuổi.
Tiêu Lãng ra lệnh cho Hỏa Chuy, phủ chủ của Hỏa Tinh phủ:
– Ngươi lập tức đi điều tra tư liệu toàn bộ nữ nhân tên có chữ Triết, mười tám tuổi, đem đến hết cho ta!
Hỏa Chuy, phủ chủ của Hỏa Tinh phủ đại khái hiểu có chuyện gì, hưng phấn bước nhanh ra ngoài triệu tập các tộc trưởng gia tộc lớn nhỏ để hỏi.
Người Hỏa Tinh phủ đều ở trong Hỏa Tinh thành. Rất nhanh, các tộc trưởng gia tộc lớn nhỏ trong thành bị gọi tới. Hỏa Chuy, phủ chủ của Hỏa Tinh phủ dặn dò, mọi người phấn chấn tinh thần. Tiêu Lãng và Tiêu Ma Thần đang tìm một nữ nhân? Đây đúng là chuyện siêu tốt, cho dù không phải Tiêu Lãng tuyển phi thì được Tiêu Ma Thần nhìn vừa mắt cũng là một bước lên trời.
Thế là các gia tộc mặc kệ nữ nhân có tên chữ ‘Triết’ hay không, chỉ cần trẻ tuổi, xinh đẹp đều đưa lên. Hỏa Chuy, phủ chủ của Hỏa Tinh phủ nhanh chóng gom tư liệu gần ngàn thiếu nữ đưa tới.
Tiêu Lãng, Tiêu Ma Thần nhìn xong trợn mắt há hốc mồm. Nhiều người như vậy làm sao phân biệt? Hơn nữa dựa vào tư liệu thì rất khó tìm ra. Tiêu Lãng vung tay, kêu Hỏa Chuy, phủ chủ của Hỏa Tinh phủ tụ tập các nữ nhân trong tư liệu lại để Tiêu Lãng nhìn.
Hỏa Tinh thành bạo động. Đằng trước phủ thành chủ xếp hàng dài, từng tộc trưởng gia tộc mang theo thiếu nữ xinh đẹp, trẻ tuổi của gia tộc mình chờ ở bên ngoài, rồng rắn đi vào.
– Tham kiến hai vị đại nhân, đây là tiểu nữ nhà ta, tên Lưu Triết Nhi. Triết Nhi, không mau hành lễ với hai vị đại nhân?
– Tham kiến đại nhân, Triết Nhi, mau bái kiến hai vị đại nhân.
– Mộng Tiểu Triết bái kiến hai vị đại nhân…
-…
Tiêu Lãng nhàn nhã uống trà trong phủ thành chủ. Tiêu Ma Thần thì vẻ mặt lúng túng nhìn một đám thiếu nữ ánh mắt nóng cháy nhìn mình. Tiêu Ma Thần buồn bực vì sao Hỏa Tinh thành có nhiều tiểu thư tên Triết Nhi như vậy.
– Không phải!
Tiêu Ma Thần liếc sơ mười người đi vào, truyền âm cho Hỏa Chuy, phủ chủ của Hỏa Tinh phủ. Hỏa Chuy, phủ chủ của Hỏa Tinh phủ phất tay, mọi người đi xuống đổi nhóm tiếp theo.
Tiêu Lãng nhìn mà buồn cười, thầm nhủ:
– Cảnh này giống trong hộp đêm kêu gái trong kiếp trước quá, má mì đổi một đám.
Thời gian trôi qua từng chút một, mặt Tiêu Ma Thần càng nóng nảy. Tiêu Ma Thần gặp mấy trăm người rồi mà vẫn chưa thấy người trong mộng.
Tiêu Lãng liếc Hỏa Chuy, phủ chủ của Hỏa Tinh phủ, mất kiên nhẫn. Tiêu Lãng biết Hỏa Chuy, phủ chủ của Hỏa Tinh phủ hiểu lầm ý của hai người, cho rằng muốn tuyển phi. Chờ khi Hỏa Chuy, phủ chủ của Hỏa Tinh phủ định kêu tốp tiếp theo thì Tiêu Lãng phất tay.
Tiêu Lãng nói:
– Kêu số còn lại đứng trong viện đi. Ma Thần, ngươi đi một vòng nhìn xem.
Tiêu Ma Thần gật đầu, cứ nhìn như vậy thì e rằng trời tối. Hỏa Chuy, phủ chủ của Hỏa Tinh phủ lập tức chạy ra ngoài sắp xếp.
Tiêu Ma Thần ngại ngùng nói:
– Không bằng ngươi cùng ta đi ra ngoài.
Tiêu Lãng cười nói:
– Cút đi, ngươi tìm vợ hay là ta hả?
Tiêu Lãng một cước đạp Tiêu Ma Thần ra ngoài. Không lâu sau Tiêu Ma Thần ủ rũ quay trở về.
Tiêu Ma Thần cực kỳ thất vọng nói:
– Không ai giống.
– Sao có thể như vậy?
Tiêu Lãng rất kinh ngạc, kêu Hỏa Chuy, phủ chủ của Hỏa Tinh phủ đến hỏi:
– Ngươi xác định kêu hết người trong tên có chữ Triết? Lập tức điều tra, làm tốt thì có thưởng, làm không tốt thì ngươi đừng làm phủ chủ nữa!
Hỏa Chuy, phủ chủ của Hỏa Tinh phủ lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng ra ngoài điều tra, rất nhanh đã có đáp án. Trong danh sách còn có ba người không xuất hiện. Một vị tiểu thư bị bệnh, một người chết trong tai kiếp Vực Ngoại Thiên Ma. Còn một người thì hơn mười ngày trước gả đi xa, chắc bây giờ còn đang ở trên đường.
Tiêu Ma Thần nghe nói còn có ba người thì lên tinh thần, nhưng nghe đến mặt sau thì sắc mặt trắng bệch. Không lẽ miệng quạ đen của Tiêu Lãng nói trúng rồi? Thật sự chết trong tai kiếp Vực Ngoại Thiên Ma thì thật là… Tổ cha nó!
Tiêu Lãng thấy Tiêu Ma Thần có xu hướng nổi điên vội kêu Hỏa Chuy, phủ chủ của Hỏa Tinh phủ gọi tộc trưởng của ba nữ nhân đó đến, cầm theo bức tranh vẽ người.
Nửa canh giờ sau, tộc trưởng của ba nữ nhân đều được kêu lên. Nhưng nữ nhân bị gả đi xa không có tộc trưởng đến, chỉ một nguyên lão xuất hiện.
Ba bức tranh được đưa lên, Tiêu Ma Thần liếc sơ, chợt cầm chặt một bức tranh, kích động nói:
– Là nàng, chính là nàng!
– Tốt!
Tiêu Lãng thở phào một hơi, bởi vì nữ nhân trong bức tranh Tiêu Ma Thần cầm chặt là người bị gả đi xa, tuy không biết đã nhập động phòng chưa nhưng ít nhất không chết.
Tiêu Ma Thần ngộ ra, túm lấy nguyên lão của gia tộc kia, rống to:
– Người ở đâu? Nàng đã gả đi đâu?
Mắt Tiêu Ma Thần đầy sát khí. Nguyên lão kia chỉ có thực lực Chư Vương, sao chịu nổi sát khí và khí thế cường đại của Tiêu Ma Thần? Nguyên lão sợ hãi xỉu.
Tiêu Lãng khẽ thở dài:
– Ma Thần, dừng tay!
Sớm biết hôm nay thì làm gì lúc trước? Quả nhiên là làm việc không có đầu óc. Tiêu Lãng dẫn nguyên lão đến, tát ly nước trà vào gã đánh thức, sau đó hỏi kỹ càng.
Rất nhanh hỏi xong vụ việc. Nữ nhân đó tên là Tô Triết, trong tai kiếp Vực Ngoại Thiên Ma chạy nạn cùng gia tộc, bị một đệ tử đại gia tộc chú trọng.
Trước đó mới quay về, công tử tốn nhiều công sức tìm nàng, đưa nhiều sính lễ đến. Nhà của Tô Triết là tiểu gia tộc, tộc trưởng mới là Nhân Hoàng cảnh nhất trọng nên không chút do dự đồng ý cuộc hôn nhân này, mười ngày trước đã đưa đi.
– Loan Đao phủ? Loan Đao thành, Loan Phi Đao công tử?
Tiêu Ma Thần nghe xong hết lao vọt ra ngoài, không chờ Tiêu Lãng, một mình dùng truyền tống trận. Người Tiêu Ma Thần tràn ngập sát khí, định đi cướp hôn.