Quân Thần Độc Cô Hành đọc sách hơn một tháng, ngoài ra Tiêu Lãng có đơn giản kể lại thế cục Thiên Châu. Quân Thần Độc Cô Hành mới tiếp xúc sự vật Thiên Châu chưa đến mấy tháng nhưng Trà Mộc thấy hình như gã nắm rõ Thiên Châu như lòng bàn tay. Quân Thần Độc Cô Hành nói có lớp có lang, rất thuyết phục, Trà Mộc cực kỳ khâm phục.
Mặc kệ có phải là Diệt Hồn Điện chuẩn bị ra tay hay không thì Trà Mộc sẽ nghiêm túc chú trọng. Trà Mộc xoay người định đi tìm Tiêu Lãng báo cáo, việc lớn như vậy cần nói cho hắn biết.
Ai ngờ Quân Thần Độc Cô Hành phất tay nói:
– Đừng quấy rầy Lãng nhi, cho dù ngươi nói chuyện này với hắn thì cũng vô ích, sẽ tăng áp lực cho hắn. Nay hắn cố gắng tu luyện chắc cũng vì đoán được rồi.
Trà Mộc ngẩn ra. Trà Mộc biết Tiêu Lãng hiểu nhiều hơn gã nhưng nếu không nói với hắn thì bọn họ có thể làm cái gì? Chẳng lẽ trơ mắt chờ binh đến dưới thành rồi mới chạy đi tìm Tiêu Lãng cứu mạng?
Quân Thần Độc Cô Hành nhìn ra Trà Mộc rầu lo, mỉm cười thản nhiên nói:
– Trà Mộc, nếu ngươi tin ta thì hãy giao hết Trinh sát nhân thủ nhanh nhẹn cho ta điều động. Không tới ba tháng việc lớn việc nhỏ trong Thiên Châu nằm gọn trong bàn tay của ta, có lẽ sẽ được một nửa tin tức nội bộ thế lực Bán Thần cảnh.
– A?
Trà Mộc ngây ra, không thể tin nổi.
Trà Mộc lập tức gật đầu, nói:
– Tốt! Sau này tất cả hệ thống Trinh sát đều chuyển cho nguyên soái. Nhưng nguyên soái cần giữ sức khỏe, đừng quá mệt nhóc. Có rảnh thì nên luyện hóa một ít huyền thạch, điều dưỡng cơ thể tốt hơn chút.
Quân Thần Độc Cô Hành gật đầu, tiếp tục đọc văn thư. Trà Mộc rời đi. Quân Thần Độc Cô Hành nhanh u hồn bay vào. Thực lực của Thanh Minh đã đạt đến lục trọng Chư Vương cảnh, nhưng chút thực lực đó xem như hạng bét phe Tiêu Lãng. Quân Thần Độc Cô Hành trở về, còn xuống núi nên dĩ nhiên Quân Thần Độc Cô Hành sẽ đi theo gã.
Quân Thần Độc Cô Hành uống hớp trà, tiếp tục xem tài liệu.
Quân Thần Độc Cô Hành không ngẩng đầu lên, nói:
– Thanh Minh, ngươi đi tiếp nhận bộ môn Trinh sát, thuạn tiện hẹn sơn chủ Hoạt Mai sơn giúp ta, lấy danh nghĩa của Lãng nhi. Mời luôn đầu não mấy sát thủ đường. Chúng ta không có nhiều thời gian, phải trong vòng ba tháng tạo dựng một hệ thống tình báo và… Gián điệp hữu hiệu nhất. Tuy Diệt Hồn Điện cường đại nhưng có thể thắng hay không phải xem Tiêu Lãng đột phá được không. Tuy nhiên, nếu chúng ta phối hợp tốt thì có thể giúp Tiêu Lãng tăng thêm mấy phần thắng. Mưu sự tại nhân, xem thiên mệnh.
– Được!
Thanh Minh què một chân nhưng không bị ảnh hưởng tốc độ. Được làm việc dưới tay Quân Thần Độc Cô Hành khiến Thanh Minh rất thích. Vì làm cho Quân Thần Độc Cô Hành không cần mệt óc, làm theo lệnh của gã là được rồi.
Thanh Minh rời đi, Sát Đế chạy vào.
Sát Đế cực kỳ cung kính chắp tay nói:
– Đại nhân!
Lấy tâm tính, ngạo khí của Sát Đế mà cung kính với Quân Thần Độc Cô Hành như vậy có thể thấy gã thật sự có bản lĩnh, đây là trong tình huống Tiêu Lãng không lập uy giúp gã.
Quân Thần Độc Cô Hành quay đầu nhìn, gật đầu, nói:
– Chuẩn bị thế nào rồi? Lần này mọi người có thể sống hay không phải nhờ vào ngươi. Nếu trong nửa năm ngươi không thể huấn luyện ra một đám cường giả có thể chống lại Đại Đế thì chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn!
Sát Đế gật đầu nghiêm túc nói:
– Nhóm huấn luyện đầu tiên đã thấy hiệu quả rồi, chiến đội khác còn trong ma hợp. Thuộc hạ bảo đảm trong vòng nửa năm có thể đưa cho đại nhân năm chiến đội chống lại Đại Đế.
– Tốt!
Quân Thần Độc Cô Hành đặt văn thư xuống bàn, đứng dậy đi ra ngoài, tới cửa thì ngoái đầu nói:
– Chuyện chỗ này giao cho ngươi, ta đi ra ngoài một chuyến. Phải giải quyết Diệt Hồn Điện tận gốc, ta đi hợp tung liên hoành.
Sát Đế ngẩn ra, hiểu ngay, quan tâm hỏi:
– Đại nhân, có cần phái vài người bảo hộ đại nhân không?
Quân Thần Độc Cô Hành mỉm cười, lắc đầu, nói:
– Nếu ta đã chết mà có thể sống lại chứng mịnh không trời không muốn ta chết, nếu vậy thì còn ai giết ta được?
Sát Đế nhìn Quân Thần Độc Cô Hành thản nhiên rời đi, mắt lóe tia kính nể. Trong đời Sát Đế chỉ khâm phục hai người một là Tiêu Lãng, người khác chính là Quân Thần Độc Cô Hành ở chung có mấy tháng.
Thiên Châu gió nổi mây phun, Tiêu Lãng thì cắm đầu tu luyện. Như Quân Thần Độc Cô Hành đã nói, Tiêu Lãng hiểu rất nhiều chuyện, có dự cảm không may nhưng hắn có thể làm cái gì? Chỉ có thể dốc sức tu luyện.
Tiêu Lãng đã luyện hóa hơn ba ức huyền thạch nhưng chưa cảm giác đạt đến đỉnh. Linh hồn và thân thể tăng mạnh nhiều, đặc biệt là vòng xoáy trong linh hồn đã tràn ngập một phần ba linh hồn thể. Không biết Tiêu Lãng cường đại đến mức nào nhưng hắn cảm giác Thần Hồn vực diện sẽ không là đối thủ của hắn.
Đạt đến đỉnh đệt thát trọng thì thực lực của Tiêu Lãng ngang ngửa Đại Đế, theo Thiên Ma Đại Đế nói thì càng tu luyện chiến kỹ Thiên Ma về sau sẽ càng mạnh. Tiêu Lãng phỏng đoán nếu đạt đến đỉnh thì nói không chừng… Cường giả Đại Đế công kích, Tiêu Lãng có thể dùng thân thể cứng rắn đỡ.
Nhưng luyện hóa nhiều huyền thạch như vậy mà Tiêu Lãng cứ cảm thấy cách đỉnh còn rất xa, làm hắn rầu rĩ. Sớm biết như vậy Tiêu Lãng nuốt thêm năng lượng Vực Ngoại Thiên Ma rồi.
Nếu luyện hóa mớ huyền thạch này mà chưa đạt tới đỉnh thì Tiêu Lãng sẽ nhức đầu. Tây bộ cần xây dựng lại, Trà Mộc nghèo rớt mồng tơi. Hàng tồn trong nhà mấy Thiên Đế khác bị Tiêu Lãng dùng mạch khoáng ‘vắt’ hết, hắn đi đâu tìm huyền thạch đây? Không phải một, hai ngàn vạn huyền thạch! Bây giờ Tiêu Lãng tu luyện hở chút là tính đơn vị ức.
Trong phút chốc Tiêu Lãng không có cách nào, chỉ có thể hy vọng luyện hóa hơn một ức huyền thạch còn lại sẽ đạt đến đỉnh.
Thời gian trôi nhanh, Tiêu Lãng đã bế quan chín tháng.
Thiên Châu dậy sóng ngầm nhưng mặt ngoài thì gió êm sóng lặng. Trà Mộc giao hẳn hệ thống tình báo cho Quân Thần Độc Cô Hành, gã biến thành người mù, không biết chút gì về tình báo Thiên Châu. Trà Mộc mặc kệ, tập trung quản lý nội bộ Thiên Châu, tạo dựng hậu phương vững chắc cho Tiêu Lãng, Quân Thần Độc Cô Hành.
Tiêu Lãng xuất quan!
Không phải Tiêu Lãng đã đạt đến đỉnh, độ qua tâm ma lần thứ bảy mà là… Hết huyền thạch rồi!
Tiêu Lãng không chút nắm chắc tâm ma lần thứ bảy nhưng dù sống hay chết nên liều một phen, nếu không thì chỉ có nước chờ chết. Tiêu Lãng tin chắc Vân Tử Sam sẽ không chết trong cấm địa cổ thần, rất có thể một ngày nào đó chạy đến Tiêu Đế thành quyết chiến với hắn. Tiêu Lãng chỉ có thể nghĩ hết cách trùng kích chiến kỹ Thiên Ma đệ thất trọng rồi đi Hải Để thần phủ, Thiên Vũ điện, để xem có đạt được cơ duyên không.
Bây giờ… Dường như không có cả cơ hội liều mạng.
Tiêu Lãng thầm quyết định:
– Kệ nó, bán thần binh Chí Tôn, Vô Tình kiếm, chiến xa Chí Tôn, liều đi khắp nơi mượn huyền thạch.
Thắng bại tồn vong phải xem mình có liều hay không, mặt mũi gì đó không quan trọng.
Tiêu Lãng tới chỗ Trà Mộc hỏi tình hình sau khi hắn bế quan, nghe Quân Thần Độc Cô Hành xuống núi, bí ẩn làm việc khiến hắn nổi hứng thú. Tiêu Lãng định sai người đi tìm Quân Thần Độc Cô Hành hỏi thăm, kết quả gã tự động tới.
Tiêu Lãng chưa mở miệng thì Quân Thần Độc Cô Hành đã đi đến, an nhàn ngồi xuống uống một hớp trà. Ánh mắt Quân Thần Độc Cô Hành lạnh nhạt liếc qua Tiêu Lãng.
Quân Thần Độc Cô Hành nói:
– Lãng nhi, tình huống có chút phiền phức. Vân Tử Sam lấy được một thanh tuyệt thế thần binh trong cấm đại cổ thần, nghe nói bây giờ nàng đang bế quan luyện hóa, hơn nữa… Theo tin tức đáng tin thì lần này Vân Tử Sam xuất quan sẽ đạt được Bán Thần cảnh. Lăng Đế, Ma Đế, Lãnh Đế đã đầu phục Diệt Hồn Điện, tuyên thệ hiệu trung! Các Chí Tôn Thiên Đế khác thì trung lập. Thái độ của Mê Thần Cung không rõ ràng, đa phần là trung lập. Thái độ của Vọng Nguyệt các chủ không rõ ràng. Người duy nhất có khuynh hướng về phía ngươi chỉ có… Man Thần. Theo suy đoán của ta thì tối đa nửa năm sau Vân Tử Sam sẽ xuất quan, cũng sẽ tìm ngươi quyết chiến. Toàn bộ tình báo chỉ có bấy nhiêu. Lãng nhi, ngươi có mấy phần nắm chắc thắng một trận chiến này?
Tiêu Lãng, Trà Mộc liếc nhau, trong mắt tràn ngập giật mình. Bọn họ không kinh ngạc vì tình báo Quân Thần Độc Cô Hành đem đến mà ngạc nhiên bởi năng lực có được tình báo của gã. Trong thời gian ngắn mà Quân Thần Độc Cô Hành có bản lĩnh lấy được tình báo của cường giả Bán Thần cảnh?