Giờ phút này, trong vực diện Thiên Ma hỗn loạn.
Vô số Thiên Ma Vương đỉnh cấp bị điều động đi Địa Ngục Hải tìm kiếm một người, một võ giả dị vực diện.
Cuồng Thần bảo xảy ra chuyện lớn như vậy, tám đại thống lĩnh, mười mấy đệ tử hoàng tộc bị giết hết đương nhiên khiến Thiên Ma Thần chú ý. Hai Thiên Ma Thần đi một vòng trong Cuồng Thần bảo, dễ dàng điều tra ra chút dấu vết. Ma Thanh Thanh không dám che giấu gì nhiều, đại khái kể lại vụ việc. Hai Thiên Ma Thần rất tức giận, lập tứcông pháp ahst ra Thiên Ma Thần lệnh triệu tập nhiều đại thống lĩnh trong vực diện Thiên Ma cầm Thiên Ma Tinh lùng sục Tiêu Lãng.
Lần trước Tiêu Lãng ở trong Địa Ngục Hải phá hủy mấy trăm viên Tử Thánh Thạch khiến Thiên Ma Thần giận điên lên, bây giờ hắn dám giết đệ tử hoàng tộc của bọn chúng. Thăm dò một xong nhanh chóng xác nhận Tiêu Lãng đi Địa Ngục Hải, nên lúc này trong Địa Ngục Hải bạo động. Liên tục có đại thống lĩnh Vực Ngoại Thiên Ma cầm Thiên Ma Tinh bay tới bay lui trong Địa Ngục Hải, một khi tìm thấy Tiêu Lãng Thiên Ma Thần sẽ chạy tới giết ngay.
Nhưng mà!
Mười mấy đại thống lĩnh mang theo hơn một ngàn Thiên Ma Vương di chuyển trong Địa Ngục Hải tròn một tháng vẫn không phát hiện được điều gì. Tiêu Lãng mất tích, hoặc nên nói là đã ẩn núp đi.
Thiên Ma Tinh không phải là vạn năm. Trừ phi Thiên Ma Tinh cách Tiêu Lãng vạn thước mới cảm ứng được. Địa Ngục Hải quá lớn, bên trong có rất nhiều Vực Ngoại Thiên Ma. Người Tiêu Lãng có hơi thở Vực Ngoại Thiên Ma đậm đặc, hiểu biến ảo. Lần trước Thiên Ma Thần không thể pháth iện được, những đại thống lĩnh này trừ phi may mắn tới gần Tiêu Lãng vạn thước, nếu không thì không thể tìm thấy.
Hơn nữa vực diện Thiên Ma quá lớn, không ai xác định Tiêu Lãng còn ở trong Địa Ngục Hải không, không chừng hắn đã núp vào địa bàn của Thiên Ma Thần khác. Mọi người tìm thêm hai tháng, đám đại thống lĩnh thấy phiền, tốc độ tìm kiếm chậm vài phần. Bọn họ có thân phận tôn quý, sống an nhàn sung sướng, liên tục chạy như bay hai tháng làm đám Thiên Ma Vương mất kiên nhẫn.
Tiêu Lãng còn ở trong Địa Ngục Hải, vẫn nằm trong hang dưới đảo biển mấy chục vạn thước.
Tiêu Lãng ngủ say hai tháng, những đại thống lĩnh tìm tòi trong đảo, dưới biển thì dĩ nhiên sẽ không tìm được hắn nằm trong động dưới đảo biển.
Trạng thái của Tiêu Lãng rất tệ, như tàn hồn Thiên Ma Đại Đế cảm ứng, tình hình cực kỳ tệ hại.
Tâm Tiêu Lãng chết rồi.
Tiêu Lãng ngủ say, bản năng nói cho mình đừng tỉnh lại. Bởi vì nếu tình lòng Tiêu Lãng sẽ loạn, tim hắn sẽ đau. Đây là ám thị linh hồn, như một người trước khi ngủ vào buổi tối nói cho mình sáng sớm mai có chuyện cực kỳ quan trọng phải dậy sớm. Hôm sau không cần đồng hồ báo thức nhắc nhở, tự người đó tỉnh dậy.
Linh hồn Tiêu Lãng liên tục ám thị chính mình không muốn tỉnh lại, thế nên hắn cứ mãi ngủ say. Nếu hắn tiếp tục ám thị thế này thì có lẽ suốt đời Tiêu Lãng sẽ vĩnh viễn ngủ cho đến khi năng lượng trong người hao hết, chết đi.
Thảo đằng thần hồn màu lam luôn canh giữ bên cạnh Tiêu Lãng, không phải nó không muốn đánh thức Tiêu Lãng mà là không làm được. Loại chìm trong giấc ngủ sâu thế này trừ phi thảo đằng thần hồn màu lam đánh động linh hồn Tiêu Lãng, nếu không thì truyền âm cỡ nào cũng vô dọng.
Đánh động linh hồn của Tiêu Lãng? Thảo đằng thần hồn màu lam không dám, sơ suất một cái là linh hồn xảy ra vấn đề, thế thì tiêu đời. Đương nhiên còn có nguyên nhân chủ yếu nhất là linh hồn Tiêu Lãng xuất hiện một ít vấn đề. Vòng xoáy trong linh hồn Tiêu Lãng càng xoay càng nhanh, độc tố Thực Hồn đan núp trong linh hồn bị vòng xoáy xoay tít nghiền nát giờ tản ra trong lực lượng linh hồn của Tiêu Lãng, có dấu hiệu dung hợp.
Độc tố Thực Hồn đan rất cường đại, nếu không thì Ma Tuyết đã chẳng thể một ý nghĩ liền có thể diệt Tiêu Lãng. Độc tố Thực Hồn đan là một loại cổ độc có chút ý thức của mình, cho nên Tiêu Lãng mấy lần muốn đuổi nó ra mà không có cách nào. Giờ phút này, Tiêu Lãng chìm trong giấc ngủ say, vòng xoáy trong linh hồn thể đột nhiên tăng tốc, quyết nghiền nát Thực Hồn đan dung hợp lại.
Thảo đằng thần hồn màu lam không biết đây là tình huống gì, lực lượng linh hồn làm sao dung hợp với độc tố? Cái này giống như một người có vô số độc tố, sắc biến thành độc nhân. Thảo đằng thần hồn màu lam sốt ruột, vội truyền tin cho tàn hồn thần hồn cường giả xin giúp đỡ.
Tàn hồn thần hồn cường giả dò xét một lúc cũng không hiểu có chuyện gì, nhưng cho ra đáp án đại khái. Linh hồn của Tiêu Lãng rất đặc biệt, những độc tố này hiện tại đã không phải độc tố mà bị vòng xoáy trong linh hồn luyện hóa, biến thành năng lượng tinh thuần, sẽ không tổn thương linh hồn của Tiêu Lãng.
Thảo đằng thần hồn màu lam yên lòng nhưng hơi trách móc tàn hồn thần hồn cường giả chơi ác thử thách Tiêu Lãng kiểu này. Tuy thảo đằng thần hồn màu lam không dám tỏ rõ bất mãn nhưng thầm quyết định chờ Tiêu Lãng tỉnh lại sẽ nói ra sự thật cho hắn biết. Thảo đằng thần hồn màu lam sẽ nói cho Tiêu Lãng đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Tiêu Thanh Y, Quân Thần Độc Cô Hành, Mộc Tiểu Đao, Tiêu Ma Thần không chết. Tàn hồn thần hồn cường giả để lại một câu rồi biến mất trong bản thể thảo đằng thần hồn màu lam.
– Nếu ngươi thật sự muốn tốt cho Tiêu Lãng thì không nên nói thật ra, để hắn vượt qua lần thử thách này. Chỉ cần vượt qua tâm kiếp lần này, linh hồn hắn sẽ thăng hao từ bản chất. Một người muốn hóa bướm phải trải qua thống khổ phá kén. Không qua mưa gió thì làm sao trưởng thành? Tật mềm lòng của hắn nếu vẫn không bỏ thì đời này chỉ có thể ở trong đáy giếng nhìn trời sao xinh đẹp.
Thảo đằng thần hồn màu lam im lặng tiếp tục canh giữ bên Tiêu Lãng, không ngừng truyền âm kêu hắn tỉnh lại.
Tiêu Lãng vẫn không tỉnh nhưng vòng oáy trong linh hồn càng lúc càng lớn, ban đầu chỉ chiếm một phần hai giờ xoay ít tràn ngập một nửa không gian linh hồn.
Ba tháng sau, vòng xoáy trong không gian linh hồn Tiêu Lãng đã tràn ngập nguyên linh hồn hắn. Lực lượng linh hồn bị vòng oáy kéo theo dâng trào, hùng hồn, linh hồn cường đại gấp đôi.
Tiêu Lãng tỉnh lại.
Thảo đằng thần hồn màu lam liên tục truyền âm cũng là một loại ám thị linh hồn, truyền tín hiệu cho Tiêu Lãng, cộng với linh hồn hồi phục bình thường khiến hắn tỉnh dậy từ giấc ngủ say.
Khoảnh khắc Tiêu Lãng mở mắt ra, trong mắt trống rỗng. Tiêu Lãng mờm ịt nhìn bốn phía, thấy thảo đằng thần hồn màu lam tỏa ánh sáng màu xanh vui vẻ lắc lư. Mặt Tiêu Lãng không biểu tình, ngồi thẫn thờ trong hang núi, không biết mình nên đi đâu, làm cái gì.
Quay về Thiên Châu báo thù? Làm sao trở lại? Báo thù có nghĩa gì? Dù giết chết đám người Vân Tử Sam, Diệt Hồn, Thanh Mộc Thạch, Thanh Mộc Ngọc, Vọng Nguyệt các chủ, hai người Diệt Địa, Diệt Nhân thì đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Tiêu Thanh Y, Quân Thần Độc Cô Hành, Mộc Tiểu Đao, Tiêu Ma Thần có sống lại được không?
Tiêu Lãng chìm trong tiêu cực, không muốn làm gì, nghĩ gì, ngơ ngơn ngẩn ngẩn. Mấy lần thảo đằng thần hồn màu lam muốn nói sự thật cho Tiêu Lãng biết nhưng nghĩ đến lời tàn hồn thần hồn cường giả nói thì cố nén, lặng im làm bạn bên hắn.
Dưới hố không có ánh sáng, chỉ có luồng sáng lam nhạt trên người phân thân thảo đằng thần hồn màu lam chiếu rọi khuôn mặt thẫn thờ của Tiêu Lãng, ánh sáng nhấp nháy rất quái dị.
Nửa tháng sau, Tiêu Lãng đứng dậy, biến thành một con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp ra khỏi hang động bơi trong Địa Ngục Hải. Tiêu Lãng chưa nghĩ ra nên đi đâu hay làm gì, hắn chỉ cảm thấy dưới hang nặng nề, rất áp lực, hắn muốn đi ra ngoài hít thở không khí.