– A… Tốc độ phi vân bàn này thật nhanh!
Mọi người ngồi ở trong phi vân bàn. Sau khi phi vân bàn tăng tốc độ, nhất thời tất cả đều cảm giác đầu óc choáng váng, giống như lúc sử dụng truyền tống trận. Chờ sau khi mọi người tỉnh táo lại, ánh mắt quét lại mới phát hiện vực diện Thiên Châu phía xa đã biến thành một điểm trắng…
Mấy người chưa từng nhìn thấy Đại Thần, cũng không biết tốc độ của Đại Thần thế nào. Chỉ có điều bọn họ đều cảm giác tốc độ phi vân bàn này, cho dù là Đại Thần cũng không sánh bằng.
Tinh không mênh mang phía xa tản ra hào quang hừng hực. Cũng có những ngôi sao tỏa ra ánh sáng lạnh, lóe lên vẻ mê ly, mênh mông vô bờ, làm người ta cảm thấy mình quá nhỏ bé, cũng khiến người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Nếu có thể chinh phục biển sao lớn này, vậy sẽ uy phong và thích tới mức nào?
Tiêu Lãng trầm ngâm ngồi ở trong một gian phòng trên phi vân bàn. Hắn không đi tra xét xung quanh. Phi vân bàn rất lớn. Không gian bên trong phòng phải tới trăm mét, bên trong có cái phòng khách chính, còn có rất nhiều gian phòng nhỏ. Giờ phút này tất cả mọi người đứng ở trong phòng khách chính, tâm tình phức tạp nhìn xung quanh. Ngay cả Ma Thanh Thanh cũng không ngoại lệ. Nhưng Tiêu Lãng lại trầm mặc bắt đầu nghiên cứu tư liệu về không gian hỗn độn và Thần Vực.
Thần Vực rất nguy hiểm. Trong không gian hỗn độn cũng rất nguy hiểm. Nếu như không tranh thủ thời gian nắm chắc tư liệu, tránh hung tìm cát, sợ là mười người này rất nhanh sẽ bị giết chết, hóa thành hài cốt trong mảnh vỡ ngân hà.
Hắn sở dĩ điều khiển phi vân bàn nhanh chóng rời khỏi, chính là đoạn tuyệt sự tưởng niệm của mọi người, khiến bọn họ chuyển lực chú ý bắt đầu quan sát thế giới hỗn độn mênh mông này, để nghênh đón nguy hiểm còn chưa tới. Hắn đi vào trong gian phòng xem tư liệu, cũng khiến mình tạm thời bận rộn, không mong nhớ người thân ở Thiên Châu.
Hắn cầm lấy bản ký sử không gian hỗn độn lật ra xem. Kết quả bên trong không có bất kỳ chữ gì. Sau khi hắn mở ra, chỉ thấy trước mắt sáng lên, hiện ra hình ảnh ba đại lực cực lớn trôi nổi ở trong không trung. Ba đại lục hiện lên tạo thành hình tam giác sừng sững ở trung tâm thế giới hỗn độn.
Giữa ba đại lục là biển sao mỹ lệ, nhiều tới mức đếm không hết. Mà phía sau ba đại lục cũng là biển sao đầy trời. Còn có rất nhiều vực diện đại lực to nhỏ không giống nhau. Toàn bộ không gian hỗn độn giống như phân chia thành ba khu vực.
– Ừm? Không gian hỗn độn này quả nhiên có rất nhiều đại lục với đủ hình dạng, rất nhiều tinh cầu. Bên này phát sáng chẳng lẽ là tọa độ của chúng ta bây giờ sao?
Tiêu Lãng cẩn thận cảm ứng. Hắn tất nhiên hiểu rõ ba đại lực cực lớn chính là ba đại vực diện chung cực. Bởi vì địa đồ đã ghi rõ. Mà biển sao ở giữa này cũng ghi chú rõ là biển sao Hỗn Loạn.
Ánh mắt hắn tập trung về phía điểm sáng lập lòe ở phía đông nam Thần Vực. Quả nhiên hình ảnh trước mắt bắt đầu phóng to dần. Mà không gian xung quanh vốn trống rỗng bắt đầu xuất hiện vài ngôi sao và vực diện.
Cuối cùng hắn xác định được điểm sáng lập lòe kia thật sự là vị trí của bọn họ hiện tại, bởi vì chờ sau khi hắn phóng to mấy chục lần, vực diện cách điểm sáng không xa ghi rõ là vực diện Thiên Châu. Phía sau còn có ghi chú rõ là vực diện tứ đẳng.
Xác định tọa độ của mình, trong lòng Tiêu Lãng cảm thấy an tâm. Chí ít hắn sẽ không lạc đường. Bản ký sử không gian hỗn độn này chính là bản đồ sống. Có địa đồ các nơi này hắn cũng có thể dễ dàng tìm được Thần Vực, còn có thể tránh được những vực diện cường đại, không để tình trạng cành mẹ đẻ cành con.
Chỉ có điều trong lòng Tiêu Lãng lại chấn động không gì sánh nổi lên.
Bởi vì… Thiên Châu so với Thần Vực mà nói, khác nhau giống như một quả bóng rổ và một hạt gạo. Hơn nữa trong không gian hỗn độn này vực diện nhất đẳng lớn như quả bóng, quét mắt đã thấy có ít nhất gần trăm cái. Vực diện nhị đẳng có thể so sánh với đầu trẻ con ít nhất có mấy chục vạn. Còn các loại vực diện tam đẳng tứ đẳng, ngũ đẳng, lục đẳng càng nhiều đếm không hết…
Người mạnh nhất của tất cả vực diện, cuối cùng sẽ đi tới ba đại vực diện chung cực. Có thể tưởng tượng được trong ba đại vực diện chung cực kia có bao nhiêu cường giả? Hơn nữa võ giả đạt được Đại Thần cảnh tuổi thọ cũng dài. Bán Thần đều có thể sống gần ngàn năm. Đại Thần ít nhất có thể sống vạn năm chứ? Thần Vực khẳng định là nguy hiểm tầng tầng lớp lớp. Nhiều cường giả như vậy tập trung lại không xảy ra chuyện mới là lạ.
Trong lúc Tiêu Lãng đang muốn tiếp tục tra xét địa đồ, làm quen đường đi, coshai người, phía sau còn có một nữ tử xinh đẹp đi tới. Tiêu Lãng thu lực lượng tinh thần, ném địa đồ cho Vô Ngân nói:
– Ngươi làm quen địa đồ, chờ lát nữa ta có khả năng sẽ ngưng tụ thần thể. Chặng đường sau đó, ngươi đến khống chế phi vân bàn đi.
Vô Ngân làm việc cẩn thận, Tiêu Ma Thần chắc hẳn không kiên trì được như vậy, cũng sẽ bế quan tu luyện ổn định cảnh giới. Hắn mới đột phá Đại Đế không bao lâu.
– Chít chít!
Lúc này Tiểu Bạch bay vào, đột nhiên quay về phía Tiêu Lãng kêu lên hai tiếng, sau đó nằm ở trong một góc ngủ. Tiêu Lãng vô cùng kinh ngạc quét mắt qua, sau đó cũng không để ý tới nó nữa. Ma Thanh Thanh đột nhiên mở miệng nói:
– Để ta khống chế phi vân bàn đi. Thời điểm phụ hoàng dẫn ta tới vực diện Thiên Ma, đã để ta khống chế phi vân bàn một thời gian. Ta cũng hiểu khá rõ về những nơi nguy hiểm trong đó. Phi vân bàn này của ngươi vẫn tính là cao cấp. Đại khái… bảy, tám tháng có thể đến được Thần Vực. Đáng tiếc phi vân bàn của phụ hoàng ta bị người ta cướp mất. Bằng không thì bốn tháng đã có thể đến được Thần Vực.
– Ừm?
Tiêu Lãng và Vô Ngân Ma Thần nhìn nhau, rất kinh ngạc. Vô Ngân và Ma Thần lộ ra chút đề phòng, nhưng Tiêu Lãng lại hoàn toàn yên tâm gật đầu nói:
– Vậy được, ngươi toàn quyền khống chế. Dọc đường đi chỉ điểm cho Vô Ngân, để khi chúng ta trở về có thể nhận ra đường.
Ánh mắt Ma Thanh Thanh đầy cảm kích nhìn Tiêu Lãng. Hiển nhiên Tiêu Lãng hoàn toàn tín nhiệm như vậy khiến nàng có chút cảm động. Vô Ngân và Tiêu Ma Thần ngược lại không nói gì. Bọn họ lựa chọn tin tưởng Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng nhớ tới lời Ma Thanh Thanh vừa nói, có chút khó hiểu hỏi:
– Phi vân bàn này chia làm mấy đẳng cấp sao? Bên này cách Thần Vực xa như vậy, phi vân bàn của phụ hoàng ngươi lại chỉ cần bốn tháng là có thể tới nơi? Tốc độ như vậy phải nhanh tới mức nào?
Ma Thanh Thanh cười nhạt nói:
– Tốc độ phi vân bàn cao cấp nhất của lão tổ Thiên Ma mới gọi là nhanh. Sử dụng phi vân bàn của lão tổ nhiều nhất cũng chỉ hơn một tháng là có thể đi tới nơi. Đương nhiên khoảng cách từ Thiên Châu đến Thần Vực, so với toàn bộ không gian hỗn độn mà nói cũng không tính là xa. Các ngươi có khả năng không biết tốc độ của chí cường giả trong Thần Vực nhanh tới mức nào? Ta nói đơn giản với các ngươi một chút. Ví dụ như Thần chí cao hắn từ Thần Vực tới Thiên Châu chắc hẳn chỉ cần mười Đại Na Di là có thể đến nơi. Gần như cũng chỉ mất… thời gian gần nửa ngày!
– Ta nhổ!
Con ngươi trong mắt ba người Tiêu Lãng đồng thời co lại. Thần chí cao này không khỏi cũng quá mạnh chứ? Hiện tại tốc độ phi vân bàn này đã làm cho bọn họ phải chắc lưỡi.
– Đại Na Di?
Tiêu Lãng nhớ tới sự kiện tàn hồn thần hồn kia mang theo Mị Nhi đi, dường như đã dùng Đại Na Di? Hắn vội vàng hiếu kỳ truy hỏi:
– Điện hạ, Đại Na Di này là thần thông của thần tài chí cao sao?
– Không phải…
Ma Thanh Thanh lắc đầu nói:
– Chỉ cần lấy võ giả cấp bậc Thiên Tôn cơ bản đều biết, đương nhiên khoảng cách có thể gần có thể xa! Chỉ có điều cường giả dùng Đại Na Di đều không phải là nhân vật lớn.
– A!
Tiêu Lãng vô cùng khiếp sợ. Tàn hồn kia dùng Đại Na Di, điều kia nói rõ nàng chí ít cũng là cường giả cấp bậc Thiên Tôn? Mà dường như… Nàng chỉ hộ vệ thiếp thân của Mị Nhi? Một hộ vệ thiếp thân đã cường đại như vậy, gia tộc Mị Nhi phải có trâu bò tới mức nào?
Tiêu Lãng lắc đầu, bảo mình không suy nghĩ quá nhiều. Dù sao yêu vực là lãnh địa của thú tộc và yêu quái mị linh. Võ giả Thần Vực hẳn là rất khó tiến vào. Mị Nhi còn nhỏ như thế, hoá hình chỉ mới bước đầu mà thôi. Chắc hẳn chẳng mấy chốc nàng sẽ quên hắn. Cho dù không quên, gia tộc các nàng cũng sẽ nghĩ biện pháp khiến nàng quên. Điều này cũng giống như gia tộc của Tiểu Đao năm đó. Những đại gia tộc này lãnh huyết thế nào, Tiêu Lãng đã gặp không ít…
Vô Ngân đột nhiên mở miệng nói:
– Vị này… Điện hạ, có thể nói một chút về cảnh giới võ giả Thần Vực sao? Cũng tiện cho chúng ta hiểu thực lực như chúng ta nằm ở đẳng cấp thế nào.
– Các ngươi sao?
Ma Thanh Thanh không đành lòng đả kích mọi người, trầm ngâm một lát cuối cùng vẫn giải thích vài câu:
– Nếu là Thần Vực, như vậy bên trong nhất định có Đại Thần nhiều vô số kể. Bán Thần như ngươi có thể đi tới gia tộc nhỏ nhất nuôi linh thú, làm việc vặt gì đó. Thực lực như Tiêu Lãng còn được thông qua đi, miễn cưỡng có thể làm một người chăn ngựa. Còn vị này gọi là Tiêu Ma Thần đúng không? Cho dù hắn đi đầu quân vào gia tộc nhỏ nhất, sợ rằng người khác cũng không để ý…
Ầm!
Vô Ngân vốn đang tự tin đầy mặt, nghe nói như thế, chân run ngồi bệt mông xuống đất.