Bên ngoài xe ngựa Mai gia đã chờ sẵn. Tiêu Lãng dẫn theo mọi người đi ra ngoài. Không ngờ thời điểm đi tới cửa, Độc Long đột nhiên truyền âm nói:
– Chủ nhân, ta không đi. Cả đời này ta chỉ đi theo một mình chủ nhân!
Tiêu Lãng kinh ngạc, đang chuẩn bị khuyên bảo vài câu, Độc Long đã truyền âm lại:
– Chủ nhân ngài đừng khuyên nữa. Cả đời này ngài ở đâu ta ở đó. Trừ phi ngài giết ta, bằng không ta sẽ không rời đi.
Tiêu Lãng không còn gì để nói. Tên bán long nhân này sao lại suy nghĩ như vậy? Theo hắn có tiền đồ gì chứ? Tuy nhiên thấy Độc Long kiên trì như vậy Tiêu Lãng cũng không tiện nói thêm điều gì. Hắn chỉ truyền âm với mấy người Vô Ngân một câu, để Độc Long ở lại.
Mấy người đều người lớn, thật ra cũng không có gì. Chỉ Tiểu Đao có phần không dám nhìn Tiêu Lãng, cúi đầu trầm mặc không nói. Ánh mắt Ma Thanh Thanh nhìn Tiêu Lãng đầy phức tạp. Ngược lại ánh mắt Tiêu Ma Thần rất bình thản. Vô Ngân chắp tay chào.
Tiêu Lãng không nói những lời như bảo trọng, mọi người cũng không nói. Tất cả đều không nói gì. Xe ngựa nhanh chóng rời đi. Tiêu Lãng và Độc Long đứng ở cửa, nhìn xe ngựa càng chạy càng xa, thân ảnh từ từ trở nên cô đơn…
– Độc Long, ta muốn nói với ngươi một chuyện. Ta là thần khí thể, đời này chắc chắn không thể ngưng tụ thần thể. Cho nên đời này sẽ không có thành tựu lớn. Nếu như ngươi thay đổi chủ ý, bây giờ ta vẫn có thể dẫn ngươi đi tới Mai gia!
Nhìn đường phố xung quanh không ngừng có người qua lại, Tiêu Lãng thản nhiên mở miệng.
Độc Long cũng theo ánh mắt Tiêu Lãng nhìn phía trước, trên khuôn mặt chất phác không có chút dao động nào. Hắn bình tĩnh nói:
– Chủ nhân, Độc Long không có gì để nói. Chỉ có điều cả đời này ngài vẫn là chủ nhân của Độc Long.
– Vào đi thôi. Ta uống vài chén!
Tiêu Lãng xoay người lại, trên mặt lộ ra nụ cười miễn cưỡng, vỗ vào vai Độc Long, dẫn theo hắn đi vào trong sân. Sau khi lấy ra một vài bình rượu ngon hai người liền đối ẩm.
Ngày đó Tiêu Lãng uống rất nhiều, uống đến mức say. Sau khi đi tới Thần Vực đây là lần đầu tiên hắn uống say. Có lẽ hắn có chút thất vọng đối với thể chất của mình, hoặc là có chút buồn rầu vì huynh đệ mình mỗi người đi một ngả, cũng có chút mơ hồ về tiền đồ u ám của mình, cũng có chút mong nhớ đối với người thân ở Thiên Châu xa xôi…
Ngược lại Độc Long không uống say. Chỉ sau khi Tiêu Lãng hoàn toàn say bí tỉ, hắn mới đỡ Tiêu Lãng lên giường. Nhìn Tiêu Lãng sa sút tinh thần, trên khuôn mặt chất phác của Độc Long lộ ra một nụ cười, thì thầm nói:
– Chủ nhân, ngài có biết bộ tộc chúng ta rất khó hoá hình không? Nhân vật có thể trợ giúp chúng ta hoá hình sao có thể là người bình thường được? Độc Long chờ đợi thời khắc ngài một bước lên trời.
…
Tiêu Lãng không ở lại lâu trong Tuyết Mai Thành. Ba mươi bản thần kỹ hắn đã nhờ Tiêu Ma Thần chuyển cho Mai phu nhân. Bọn họ đã được thu xếp tiến vào Mai gia, Tiêu Lãng cũng không lo chuyện sau này. Hắn nhìn người rất chuẩn. Nhân vật như Mai phu nhân, nếu đã nói sẽ chiếu cố đám người Tiểu Đao, hắn cũng không lo lắng.
Hắn chuẩn bị rời đi!
Đại thần Thiên Vũ từng nói, tàn hồn của hắn chỉ có thể giữ nguyên trong ba năm. Giờ phút này đã hơn một năm. Đại thần Thiên Vũ có ân đối với hắn, không phải nhờ Đại thân Tiêu Lãng sớm đã bị Vân Tử Sam giết chết. Cho nên hắn phải đi Hiên Viên Lĩnh.
Nếu quyết định chủ ý, Tiêu Lãng lập tức chuẩn bị. Hắn đi tới trong phủ thành chủ điều tra tin tức. Sau ba ngày hắn nhận được một tin tức, có một đội buôn nhỏ muốn triệu tập hộ vệ đi tới Hoàn Nhan Lĩnh phía tây. Mà Hoàn Nhan Lĩnh và Hiên Viên Lĩnh là hai sơn lĩnh liền nhau.
Cuộc hỗn chiến giữa mười mấy sơn lĩnh kia vẫn chưa kết thúc. Chỉ có điều thế giới này luôn có không người sợ chết. Chỉ cần có lợi ích tự nhiên có người dám mạo hiểm.
Tiêu Lãng và Độc Long quang vinh trở thành một thành viên trong số các hộ vệ. Đương nhiên điều này chủ yếu là nhờ vào mặt mũi của Độc Long. Giờ phút này, Độc Long là Đại Thần hậu kỳ, nọc độc còn rất hung tàn, tất nhiên được người của đội buôn coi trọng, Tiêu Lãng cũng nhờ vậy mà được đi nhờ xe.
Sau hai ngày, đội buôn lên đường. Đội buôn cũng không có nhiều chiến xa, chỉ gần trăm chiếc. Hộ vệ cũng cũng chỉ có mấy trăm người, hơn nữa đều là Đại Thần cảnh. Thần Quân chỉ có hai người, kém xa so với đội buôn của Mai gia.
Đội buôn đi ra khỏi thành trì, bắt đầu triệu tập tạp dịch. Tiêu Lãng ngồi ở phía sau chiến xa, nhìn thành trì trầm mặc không nói. Hắn dường như nhìn thấy đám người Tiêu Ma Thần đang trong một sân viện vẫy tay từ biệt hắn.
Vèo!
Đột nhiên một bóng đen phóng tới. Tiêu Lãng tiện tay nắm một cái lại phát hiện là một nhẫn không gian. Thời điểm hắn còn đang ngạc nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền âm tới:
– Đây là do phu nhân cho ngươi. Phu nhân bảo ta chuyển lời chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, có thời gian trở về chơi một chút!
Một bóng người lóe lên ở cửa thành một cái sau đó biến mất. Tiêu Lãng quét qua bên trong nhẫn không gian, con ngươi đột nhiên co lại. Bởi vì trong nhân có mười vạn tử thánh thạch. Ngoài ra còn có một viên… hỗn độn thạch!
Mai phu nhân đã biết mình là thần khí thể, còn tặng hỗn độn thạch trân quý như vậy sao? Thứ này có thể lên tới giá trăm vạn tử thánh thạch một viên. Hơn nữa không phải người nào cũng có thể mua được. Đám ngừoi Ma Thanh Thanh, Vô Ngân chính nhờ luyện hóa thứ này thực lực mới tăng vọt.
Cả đời hắn chắc chắn không thể ngưng tụ thần thể. Đầu tư của Mai phu nhân trước đây chẳng khác gì lãng phí một cách vô ích. Hiện tại nàng còn muốn tiếp tục lãng phí sao?
Điều này khiến trong lòng Tiêu Lãng cảm giác rất không phải. Tuy nhiên hắn càng thêm cảm kích Mai phu nhân. Nếu như nói trước kia là lôi kéo, giờ phút này xem ra đã hoàn toàn xem Tiêu Lãng là bằng hữu.
Đội buôn rất nhanh liền xuất phát, chiến xa này tốc độ rất nhanh. Trong lòng Tiêu Lãng lại có một cảm giác giống như đang ở trong mộng. Hắn thấy thành trì phía sau càng ngày càng xa, liền thở ra một hơi thật dài. Hắn cũng không biết đời này mình còn có thể gặp lại các huynh đệ một lần nữa hay không?
Chuyện hộ vệ cần làm cũng không nhiều, chỉ luân phiên trực ban đêm, gặp phải hoang thú hoặc là đạo phỉ thì đứng ra giết chết mà thôi. Một chuyến đi tới Hoàn Nhan Lĩnh này, nếu như thuận lợi khoảng một năm hai tháng sẽ đến nơi. Sau khi đến Hoàn Nhan Lĩnh, loại hộ vệ cấp thấp như Tiêu Lãng có thể nhận được một vạn tử thánh thạch.
Giá tiền này có thể nói là rất cao. Tiêu Lãng cũng không lưu ý lắm. Ngồi ở bên trong chiến xa, trái lại hắn nghĩ tới Hoàn Nhan Nhược Thủy kia. Lần này hắn vừa vặn đi Hoàn Nhan Lĩnh, không biết có có thể gặp lại nữ tử khuynh thành khiến cho nam tử toàn thiên hạ phải động tâm hay không? Hơn nữa còn có Hoàn Nhan Như Ngọc tỷ muội song sinh cùng vang danh với nàng tại Thần Vực nữa?
Hộ vệ trong đội buôn gác đêm chính là năm ngày một vòng. Cho nên Tiêu Lãng không luyện hóa hỗn độn thạch. Trên thực tế hắn cho là mình luyện hóa hỗn độn thạch là lãng phí. Một người chắc chắn không có thành tựu lớn, đi luyện hóa hỗn độn thạch trân quý như vậy thực sự có chút xa xỉ…
Tiêu Lãng lấy ra bốn vạn tử thánh thạch do Mai phu nhân tặng cho Độc Long, bảo hắn củng cố thực lực.
Tiêu Lãng cũng bắt đầu luyện hóa tử thánh thạch. Năng lượng kim châu trong 1008 huyệt đạo vẫn rất nhỏ. Trên đường đi cực kỳ nguy hiểm. Giữ lại tử thánh thạch cũng vô dụng, còn không bằng luyện hóa tăng cường thực lực một chút.
Độc Long đã là Đại Thần hậu kỳ lại thêm nọc độc hung tàn, vẫn được thống lĩnh của đội buôn này coi trọng, cho một chiếc chiến xa riêng. Hai người cũng chưa tới thời gian gác đêm, liền bế quan bắt đầu tu luyện.
Sau hai ngày, một truyền âm vang lên bên tai Độc Long. Độc Long mở mắt đánh thức Tiêu Lãng, trầm giọng nói:
– Chủ nhân có hoang thú. Sắp chiến đấu rồi!
– Đi!
Tiêu Lãng thu hồi một viên tử thánh thạch còn chưa luyện hóa, thân thể bắn mạnh ra ngoài. Đội buôn này đối với hắn mà nói, không chỉ là ông chủ. Đội buôn diệt vong, hắn cũng đi không Hoàn Nhan Lĩnh được. Cho nên hắn nhất định phải toàn lực bảo vệ đội buôn.