– Điều kiện?
Tiêu Lãng trầm ngâm. Cũng không phải hắn muốn suy nghĩ xem nên đưa ra điều kiện gì mới tốt, mà phải cho đối phương một biểu hiện giả dối. Hắn muốn một vài lợi ích.
Tiểu thiếu gia và ba người còn lại thấy tình cảnh đột nhiên thay đổi như vậy đều âm thầm trở nên kích động, đỏ mắt mong chờ nhìn Tiêu Lãng, không dám thở mạnh. Trên khuôn mặt Độc Long cũng thoáng ửng đỏ.
Tiêu Lãng mở miệng, điều kiện lại khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc:
– Ta muốn ba trăm vạn tử thánh thạch. Chỉ có điều trước hết ngươi phải đưa ta an toàn đến Tượng Nha Thành. Chỉ cần đến cửa thành, ta lập tức giao thi thể hoang thú kia cho ngươi!
– Tượng Nha Thành?
Tộc trưởng gia tộc Phong Ảnh Phong Bất Quần và hai cường giả Thần Tổ còn lại liếc mắt nhìn nhau, lộ ra một tia cảnh giác, bởi vì Tượng Nha Thành là thành lớn phía đông Hoàn Nhan Lĩnh!
Thành trì có lớn hay không không thành vấn đề. Vấn đề đó là thành trì của Hoàn Nhan gia. Nếu như cho Hoàn Nhan gia biết được chút tin đồn gì, nguyên đan của hoang thú Toan Nghê bọn họ còn có phần sao?
Gia tộc U Tuyền Lĩnh cũng không lớn, sẽ nể mặt Thiên tôn Bán Dạ. Nhưng gia tộc phía bên Hoàn Nhan Lĩnh tuyệt đối sẽ không để ý tới bọn họ. Hoàn Nhan gia là đại gia tộc siêu cấp đứng trong mười gia tộc hàng đầu tại Hủy Diệt Chi Địa.
Kế hoãn binh sao? Lẽ nào mấy tiểu tử này là người của Hoàn Nhan gia?
Phong Bất Quần nghĩ đến một khả năng. Chỉ có điều rất nhanh hắn liền loại bỏ khả năng này. Nếu như Tiêu Lãng là người Hoàn Nhan gia, chỉ cần nói ra thân phận thực sự, hắn vạn vạn lần cũng không dám động tới. Hơn nữa tiểu tử kia còn đòi ba trăm vạn tử thánh thạch, điều này chứng tỏ hắn vẫn rất thiếu tử thánh thạch. Nếu như là con cháu trực hệ Hoàn Nhan gia sẽ thiếu tử thánh thạch sao?
Tiêu Lãng chào giá trên trời, thật ra lạic àng khiến Phong Bất Quần tin tưởng Tiêu Lãng có một chút thành ý. Cho nên Phong Bất Quần im lặng một hồi, mở miệng nói:
– Ba trăm vạn hơi nhiều. Ta cho ngươi tối đa là một trăm năm mươi vạn. Tiểu tử, hoang thú này gia tộc chúng ta phát hiện trước nhất. Bởi vì giết chết hoang thú này đã tổn thất vô số con cháu. Làm người phải phúc hậu một chút.
– Hừ!
Phản ứng của Tiêu Lãng khiến đám người tiểu thiếu gia lại ngẩn người ra. Hắn hừ lạnh một tiếng, rất bá đạo nói:
– Hai trăm năm mươi vạn, thiếu một thì câm miệng. Ngươi muốn động thủ cứ việc động thủ, xem chúng ta sẽ có nhíu mày một cái hay không?
Tiểu thiếu gia rất muốn hỏi một câu:
Đại ca cũng không xem tình huống hiện tại thế nào sao? Còn dám đòi cái giá như vậy? Ngươi muốn tử thánh thạch chờ ta sống sót về đến gia tộc chuyện gì cũng dễ nói. Ngươi nóng vội như vậy, bọn họ sẽ giết người đấy…
Trên mặt Phong Bất Quần lộ vẻ tức giận. Khí thế trên người tuôn ra. Sắc mặt hai Thần Tổ còn lại cũng trầm xuống. Nhưng Tiêu Lãng giống như một con sư tử con không chịu khuất phục từ phía xa nhìn lại. Năng lượng vờn quanh trong tay nắm chặt chiếc nhẫn không gian.
Bầu không khí ngưng trọng. Đám người tiểu thiếu gia bị khí thế cường đại kia ép tới mức toàn thân run rẩy, sắp nghẹt thở. Trong lòng bọn họ thi nhau chửi rủa, thầm nói Tiêu Lãng không biết tốt xấu. Đây là muốn hại chết mọi người…
– Được! Thành giao!
Chỉ sau một lát mà đám người tiểu thiếu gia lại cảm giác giống như một năm trôi qua. Cuối cùng Phong Bất Quần mở miệng. Theo lời hắn nói, khí thế như núi xung quanh biến mất không thấy dấu vết.
Thân thể mấy người nhất thời mềm nhũn ra. Sau lưng Tiêu Lãng đầy mồ hôi lạnh. Hắn thu tay vào trong tay áo, cũng đang run rẩy.
Kỳ thực vừa nãy Tiêu Lãng không hoàn toàn nắm chặt. Nếu như đối phương thật sự công kích, hắn rất có thể chưa kịp bóp nát nhẫn không gian đã bị giết. Nhưng hắn không thể không đánh cược. Nếu như thái độ của hắn không cường ngạnh, chắc hẳn giờ phút này cũng đã chết.
Nếu Phong Bất Quần cũng không dám đánh cược, chuyện tiếp theo sẽ dễ làm hơn. Tiêu Lãng bảo bọn họ đi theo phía xa, không được tới gần mấy người trong phạm vi trăm dặm. Chỉ cần đến cửa Tượng Nha Thành, hắn sẽ lập tức giao dịch.
Phong Bất Quần bảo một đám võ giả Đại Thần lập tức trở về Bán Dạ Lĩnh. Hắn dẫn theo hai Thần Tổ và một đám Thần Quân một đường hộ tống mấy người Tiêu Lãng đi Hoàn Nhan Lĩnh.
Mấy người Tiêu Lãng ngược lại rất uy phong. Phía trước có hơn mười Thần Quân, một Thần Tổ mở đường. Ở giữa có Thần Quân hộ pháp. Phía sau còn có tộc trưởng Phong gia đoạn hậu. Có thể nói bọn họ an toàn đến cực điểm…
Đám người tiểu thiếu gia rốt cuộc đã thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có điều tâm tình rất lâu mới có thể trấn tinh lại được. Sau khi bay mấy canh giờ, hai Đại Thần đỉnh phong giao lưu một hồi, lúc này mới tỉnh lại, hiểu rõ được thâm ý của Tiêu Lãng.
Chiêu này của Tiêu Lãng thật sự cao. Nếu như trực tiếp đưa ra điều kiện với Phong Bất Quần, để bọn họ đi Hoàn Nhan Lĩnh sợ là còn có thể xảy ra biến số. Hai người càng thêm bội phục đối với thủ đoạn của Tiêu Lãng.
Chỉ có điều tiểu thiếu gia ra đời không lâu hiển nhiên không rõ được thâm ý của Tiêu Lãng, vẫn canh cánh trong lòng.
Sau khi bay mấy canh giờ nữa, tiểu thiếu gia rốt cuộc không nhịn được, thấp giọng hỏi Tiêu Lãng:
– Tiêu Lãng, vì sao ngươi không nói thẳng đi tới Hoàn Nhan thành? Đi Tượng Nha Thành làm gì?
Tiêu Lãng thản nhiên liếc mắt tiểu nhìn thiếu gia này một cái, cũng lười giải thích. Nếu như không phải vì nợ Hoàn Nhan Nhược Thủy một ân tình, lại thêm uỷ thác của Lạc Sơn Lạc Thủy trước khi chết, hắn đã sớm bỏ tên thiếu gia ngu ngốc này lại để đi Hiên Viên Lĩnh.
Thấy Tiêu Lãng tỏ ra coi thường như vậy, khiến sắc mặt tiểu thiếu gia lúc trắng lúc đen. Hai Đại Thần đỉnh phong vội vàng truyền âm giải thích.
Hoàn Nhan thành là địa phương thế nào?
Đây chính là đại bản doanh của Hoàn Nhan gia. Nếu như đưa ra điều kiện đi Hoàn Nhan Thành, Phong Bất Quần tuyệt đối sẽ không đáp ứng, còn có thể nghi ngờ. Đi nơi đó một khi không tốt, toàn gia tộc Phong Bất Quần cũng có thể bị tiêu diệt hoàn toàn…
Có đại quân hộ vệ thật ra trên đường đi rất an toàn. Chỉ một ngày mọi người đã tới phạm vi thế lực của Hoàn Nhan Lĩnh. Phong Bất Quần trở nên khẩn trương hơn, bảo người phía trước gia tăng phạm vi cảnh giới. Một khi gặp phải người của Hoàn Nhan gia không được phát sinh xung đột.
Tiểu thiếu gia lại vô cùng hưng phấn. Từ khi hắn sinh ra đến bây giờ nằm mộng hắn cũng muốn đi tới nơi này, nhưng vẫn không có cơ hội. Trước đây không lâu Hoàn Nhan gia xảy ra một chuyện lớn, hắn mới có tư cách đặt chân tới vùng đất này, đồng thời có khả năng rất lớn sẽ thượng vị. Điều này đối với hắn mà nói chính là thiên địa nghịch chuyển.
Sắc mặt Tiêu Lãng vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại khẩn trương, cố gắng kiềm chế. Đi tới Hoàn Nhan Lĩnh cũng không có nghĩa là sẽ an toàn, ngược lại càng nguy hiểm hơn.
Hắn không biết Hoàn Nhan gia đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại có người truy sát tiểu thiếu gia Hoàn Nhan gia. Hắn chỉ biết một khi không tốt, bọn họ cũng sẽ bị giết sạch!
Sau mười ngày, thành lớn hùng vĩ phía đông Hoàn Nhan gia rốt cuộc đã xuất hiện ở trong tầm mắt. Phong Bất Quần cũng thở phào nhẹ nhõm. Dọc đường đi bọn họ cũng không phát sinh xung đột gì với người của Hoàn Nhan gia. Chỉ cần đến bên ngoài Tượng Nha Thành, nguyên đan hoang thú Toan Nghê chính là của hắn.
Vèo!
Khi chỉ còn cách Tượng Nha Thành mấy vạn mét, Phong Bất Quần dẫn người đứng sừng sững ở phía trước nhìn đám người Tiêu Lãng từ phía xa bay tới, mở miệng nói:
– Được rồi! Cậu thiếu niên, chúng ta có thể giao dịch.
Thân thể Tiêu Lãng không dừng lại, dẫn theo mọi người bay về hướng Tượng Nha Thành, thản nhiên mở miệng nói:
– Ngươi theo ta vào thành. Người của ngươi ở ngoài thành! Tiến vào thành lập tức giao dịch.
– Ngươi…
Phong Bất Quần không nghĩ tới Tiêu Lãng lại thay đổi? Vào thành? Sau khi vào thành hắn không dám động thủ nữa. Dù sao động thủ trong thành của Hoàn Nhan gia sẽ gặp phải phiền toái rất lớn.
– Thế nào? Ngươi sợ sao? Nơi này cách U Tuyền Lĩnh gần như thế, nếu như ta dám giở trò gian trá, ngươi hoàn toàn có thể giết chết ta, sau đó bỏ chạy tới U Tuyền Lĩnh.
Tiêu Lãng mỉm cười trào phúng, hoàn toàn không có ý nhả ra. Phong Bất Quần trầm ngâm suy nghĩ một hồi, cuối cùng cắn răng nói:
– Được, ta và ngươi vào thành. Tiểu tử nếu như ngươi dám giở trò gian trá, cho dù ta phải đắc tội Hoàn Nhan gia, cũng phải giết chết ngươi!
Đi! Vào thành!
Tiêu Lãng lạnh lùng vung tay lên, dẫn đầu mọi người bay vào trong thành. Nhìn Tượng Nha Thành nguy nga phía trước, trong mắt hắn lộ ra sự quyết tuyệt.
Giở trò gian trá?
Hắn làm sao có thể không giở trò gian trá được? Nguyên đan hoang thú Toan Nghê đã vào tay, hắn sẽ cam tâm chắp tay đưa ra sao? Đây không phải là tính cách của Tiêu Lãng.