Tiêu Ma Thần lao xuống gầm với Tiêu Lãng:
– Tiêu Lãng, chuyện này không thể cho qua, chắc chắn là Ma Đằng sai người làm. Chúng ta đi Thần Vực diệt tộc nhà hắn!
Hiên Viên Thiên Tôn nhướng mày, tức giận truyền âm:
– Đừng nói chuyện, đừng đánh gãy hắn! Bây giờ hắn đang nhân họa được phúc, huyệt đạo tiến hóa!
Tiêu Ma Thần ngây người, vội câm miệng, sợ quấy rầy Tiêu Lãng.
Ánh mắt Hiên Viên Thiên Tôn lạnh lùng liếc qua, nói:
– Trước khi không tìm được chứng cứ thì các ngươi đừng nói lung tung, đừng hành động bậy bạ. Tu La đại nhân nói rồi, chuyện lần trước dừng tại đây. Nếu có chứng cứ chứng minh những hải tặc do Ma Đằng sai khiến thì không cần chúng ta ra tay, Ma Đằng chết chắc. Nếu như không có chứng cứ, các ngươi dám đi gây rối Ma gia thì Chí Cao Thần đại nhân sẽ nổi giận, ta không bao che cho các ngươi được!
Tiêu Lãng ở Thần Vực o lâu, con người hắn điệu thấp, trừ Bán Dạ Thiên Tôn của Phong Ảnh gia tộc ra thì chỉ có kẻ thù là Ma Đằng công tử. Chuyện Phong Ảnh gia tộc qua đã lâu, nếu bọn họ muốn trả thù thì đã sớm làm. Uy danh của Tiêu Lãng hiện nay trong Thần Vực cho Bán Dạ Thiên Tôn một vạn lá gan cũng không dám rục rịch, nên tai kiếp này rất có thể là Ma Đằng làm.
Không thể tai họa thân nhân.
Các cường giả Thần Vực đều rất chú ý, các gia tộc khai chiến trừ phi sinh tử hận lớn, nếu không thì sẽ không diệt một tộc, càng không giết người thường trong tiểu vực diện. Đám hải tặc cũng chú trọng quy tắc, thường có chuyện cướp bóc vực diện nhưng sẽ không giết lung tung kiểu này, bởi vì làm như vậy rất dễ chọc giận đại nhân vật, bị cường giả giết sạch.
Lần này rõ ràng có người sau màn sai khiến, cho ích lợi rất lớn. Nhiều hải tặc hỗn độn thế này trước kia không có chuyện tụ tập lại cướp bóc chứ đừng nói là Thiên Châu không có cái quái gì, cướp gì được?
Sự việc đã rõ ràng, Hiên Viên Thiên Tôn nhìn sơ liền hiểu. Vấn đề là chuyện gì cũng cần chứng cứ, Chí Cao Thần không thể nào bởi vì lời của một phái mà giết Ma Đằng công tử, nếu không sẽ khiến người khác thất vọng.
Lời của Hiên Viên Thiên Tôn rất có sức uy hiếp, quả nhiên đám người Tiêu Ma Thần, Vô Ngân không quậy nữa. Thấy Hiên Viên Thiên Tôn không định rời đi, Tiêu Ma Thần, Vô Ngân từ biệt bay hướng Tiêu Đế thành. Vô Ngân, Tiêu Ma Thần đã quay về tất nhiên muốn xem đám tộc nhân Vô Ngân có bị giết không.
Hiên Viên Thiên Tôn đứng bên cạnh Tiêu Lãng, nhìn hắn, rầm ngâm không nói. Thật lâu sau, Hiên Viên Thiên Tôn lấy một tiểu tháp ra khỏi không gian giới chỉ. Tiểu tháp đón gió biến thành tháp các to lớn. Hiên Viên Thiên Tôn đi vào, ngồi bên trong nhàn nhã uống trà.
Một ngày sau, Trà Mộc mang theo cường giả Thiên Châu đến bái kiến Hiên Viên Thiên Tôn, chưa tới gần đã bị gã quát đuổi đi. Hiên Viên Thiên Tôn ra lệnh trước khi Tiêu Lãng tỉnh lại không ai được phép tới gần nơi này.
Mọi người từ chỗ Vô Ngân được biết vị này là cường giả tùy tiện một chiêu có thể dập nát Thiên Châu thì không ai dám tới gần. Bọn họ đành quay về làm việc của mình, lúc này Thiên Châu bị thương quá nặng, sợ là phải mấy vạn năm mới hồi phục nguyên khí được.
Vù vù vù vù vù!
Nửa tháng sau, trên bầu trời, có mấy chiếc Phi Vân bàn xé gió bay tới. Mộc Tiểu Đao, Độc Long đứng dậy, còn tưởng là đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Vũ, Hiên Viên Thiên Cương, Hiên Viên Thiên Minh trở về.
Ai biết Phi Vân bàn biến mất giữa không trung, một nữ nhân đẹp đến khiến người khác nín thở bay tới. Độc Long cực kỳ quen mắt đám người theo sau nữ nhân đẹp đến khiến người nín thở, chính là đám Cao Sơn, Cao Hà.
Hoàn Nhan Nhược Thủy bay ra Phi Vân bàn, đứng giữa không trung nhìn bóng lưng quỳ dưới đất, lòng đau đớn, nước mắt ứa ra.
Chuyện đã qua lâu như vậy rồi không lẽ Tiêu Lãng cứ quỳ tại đây?
Hoàn Nhan gia nhận được tin chậm hơn Hiên Viên gia mấy ngày, mãi bây giờ bọn họ mới đến là vì có một hậu đại của Chí Cao Thần đến Hoàn Nhan gia dây dưa một phen. Quan trọng nhất là tư chất của người đó tuyệt thế, vượt qua Hoàn Nhan Như Ngọc. Đối phương nhã nhặn, phong độ phiên phiên, mọi mặt đều tuyệt vời. Lão tổ tông Hoàn Nhan gia cố ý xuất quan, rất vừa lòng người này. Hoàn Nhan Nhược Thủy bị dây dưa nửa tháng, cuối cùng tìm cớ đi ra.
Hiên Viên Thiên Tôn ra khỏi tháp các, hờ hững liếc Hoàn Nhan Nhược Thủy.
Hiên Viên Thiên Tôn truyền âm:
– Cô bé Hoàn Nhan gia, dẫn người âm thầm xuống dưới đi, đừng kinh động Tiêu Lãng, hiện tại trong người hắn có biến dị, là chuyện tốt.
Vù vù vù vù vù!
Hoàn Nhan Nhược Thủy mang người bay xuống, nhìn lướt qua Thiên Châu, im lặng. Hoàn Nhan Nhược Thủy quỳ sau lưng Tiêu Lãng lạy hướng nam ba lần, làm đám người Cao Sơn cũng quỳ theo.
– Vào đi, chờ Tiêu Lãng tỉnh lại rồi nói.
Hiên Viên Thiên Tôn khen ngợi nhìn Hoàn Nhan Nhược Thủy, đi vào tháp các.
Hoàn Nhan Nhược Thủy vung tay nói:
– Các ngươi vào đi, đừng quấy rầy Tiêu đại ca, ta cùng hắn.
Lúc này mắt Tiêu Lãng khép nhưng vẻ mặt còn có nét dữ tợn, thống khổ. Có thể tưởng tượng lúc trước Tiêu Lãng khó chịu đến mức nào. Hoàn Nhan Nhược Thủy đồng cảm, bất chất tất cả ngồi dưới đất, ôm gối nhìn phương nam, mắt trống rỗng, không biết nàng đang nghĩ gì.
Vù vù vù vù vù!
Ba ngày sau, đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Vũ, Hiên Viên Thiên Cương, Hiên Viên Thiên Minh rốt cuộc trở về. Tiêu Lãng, Độc Long thấy đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Vũ, Hiên Viên Thiên Cương, Hiên Viên Thiên Minh sắc mặt âm trầm là biết ngay không may.
Quả nhiên!
Hiên Viên Thiên Vũ chưa tới gần đã nhỏ giọng nói:
– Phụ thân, cái đám khốn kiếp đó giết sạch hải tặc, lúc này phía đông không còn một hải tặc. Chúng ta không tìm thấy chứng cứ gì.
Giết người diệt khẩu!
Hiên Viên Thiên Tôn lắc đầu, gã sớm đoán ra sẽ là kết cuộc này. Ma Đằng công tử xuất thân đại gia tộc, làm chuyện gì sao có thể chừa cái đuôi? Lại nói dù có đuôi thì Thiên Ma lão tổ sẽ giúp Ma Đằng công tử xóa sạch.
Mộc Tiểu Đao tính tình nóng nảy, trợn trừng mắt rống to:
– Không lẽ cứ bỏ qua như vậy?
Mộc Tiểu Đao phát ra sát khí ngùn ngụt. Nếu Hiên Viên Thiên Tôn không giúp đỡ thì bọn họ đành tự mình giết qua.
Hiên Viên Thiên Tôn trầm giọng truyền âm:
– Câm miệng!
Hiên Viên Thiên Tôn liếc Tiêu Lãng, thấy hắn chợt mở mắt ra thì tức giận trừng Mộc Tiểu Đao, Hiên Viên Thiên Vũ.
Hiên Viên Thiên Tôn bất đắc dĩ nheo mắt nói:
– Tiểu đan điền của Tiêu Lãng vốn có cơ hội thành công tiến hóa nhưng đã bị hai thằng ngu các ngươi phá hủy, tiếc quá…
– A?
Mộc Tiểu Đao, Hiên Viên Thiên Vũ nghe Hiên Viên Thiên Tôn nói vậy thì vẻ mặt áy náy, gãi đầu nhìn Tiêu Lãng. Tiêu Lãng mở đôi mắt trống rỗng, đáy mắt chết lặng, dường như không phát hiện đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Vũ, Hiên Viên Thiên Cương, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Tôn, Hoàn Nhan Nhược Thủy đến.
Tiêu Lãng chậm rãi ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn nhìn hướng nam, vẻ mặt của hắn không còn đau xót, không còn áy náy mà là lạnh băng, lạnh đến nỗi trong đôi mắt thu thủy của Hoàn Nhan Nhược Thủy tràn đầy thương tiếc, đau lòng.
Mọi cặp mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng.
Mộc Tiểu Đao gãi đầu, áy náy nói:
– Ca, xin lỗi…
Tiêu Lãng giơ tay ngăn lời Mộc Tiểu Đao nói, xoay người liếc Hoàn Nhan Nhược Thủy, đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Vũ, Hiên Viên Thiên Cương, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Tôn.
Tiêu Lãng lên tiếng:
– Không liên quan đến các ngươi, là chuyện của ta. Huyệt đạo đã ngừng tiến hóa nên ta mới tỉnh lại.
Mộc Tiểu Đao thở phào nhẹ nhõm:
– A!
Mộc Tiểu Đao nhanh chóng đổi vẻ mặt sát khí nói:
– Vậy… Ca, chuyện này tính sao đây? Chẳng lẽ chúng ta tựu báo thù?
– Làm như thế nào?
Tiêu Lãng đưa mắt nhìn hướng Thần Vực trên bầu trời, khóe môi đầy yêu khí.
Tiêu Lãng mở miệng nói:
– Còn làm sao nữa? Giết! Đương nhiên… Không phải hiện tại, chờ khi thực lực của ta đại thành thì ta sẽ huyết tẩy Thiên Ma thành. Cho dù có là Tu La Chí Cao Thần cũng không thể ngăn cản!
Tiêu Lãng bình tĩnh nói, nhưng mọi người có mặt đều cảm giác sống lưng lạnh lẽo, lạnh tận xương.