Q.3 – Chương 22: Phòng Ngự Chi Chiến

Phòng Ngự Chi Chiến

Đầu năm ba mươi triều đại nhà Tùy, hai người Từ Ngạo Thiên, Phương Tử Vũ ở khe núi khai sơn lập trại thành lập thế lực mới, nhiều lần lấy ít thắng nhiều không một lần bại trận, trở thành tiêu điểm chú ý của các phương thế lực khác.

Giữa năm ba mươi triều đại nhà Tùy, Từ Ngạo Thiên, Phương Tử Vũ lấy ba ngàn quân đánh hạ Đông Hải quận với sáu ngàn quân thủ thành, từ đó trở đi có được thành trì của chính mình. Đồng thời vào lúc này, Từ Viên Lãng phái ra năm ngàn quân từ Bành Thành, Lương quận đến tiếp viện cho Đông Hải, nhưng Từ Ngạo Thiên đã nhanh hơn một bước chiếm lấy Đông Hải.

Viện quân từ Bành Thành, Lương quận chi viện bất thành lập tức phản công Đông Hải, phía sau viện quân không ngừng kéo đến, hiện tại quân số tổng cộng đã lên tới hai vạn quân, tầng tầng lớp lớp vây quanh Đông Hải. Mà lúc này số quân có thể chiến đấu ở trong tay Từ Ngạo Thiên chỉ có hơn hai ngàn người, trong thành dân chúng vài vạn, thêm vào đó, thôn dân ở những làng xóm xung quanh vì né tránh chiến tranh mà lần lượt chạy đến thành Đông Hải, Đông Hải lúc này đầu đường cuối ngõ nhấp nhô đầu người di động, nạn dân khắp nơi, trong thành dân chúng nhiều vô số kể.

Từ Ngạo Thiên, Phương Tử Vũ, Lãnh Vô Tâm, Lý Phong bốn người sóng vai đứng trên tường thành, ngoài thành Tùy quân hàng ngũ chỉnh tề, cờ xí bay ngợp trời, nhân số tăng đến hai vạn quân.

Từ Ngạo Thiên vò vò đầu nói:

-Con mẹ nó, coi trọng chúng ta như vậy sao, lại có thể điều thêm hai lần nhân số nữa.

Lãnh Vô Tâm chỉ về phía lá cờ chủ soái có thêu chữ’Lăng’ ở phía xa, nói:

-Tướng dẫn quân lần này chắc hẳn là Lăng Hào.

Từ Ngạo Thiên quay sang hỏi:

-Hắn ta là ai vậy?

Lý Phong trả lời thay cho Lãnh Vô Tâm, đáp:

-Lăng Hào là tên tướng có tài dưới trướng Từ Viên Lãng, người này có dũng có mưu, là một đối thủ khó chơi.

Lãnh Vô Tâm mỉm cười, nói tiếp:

-Từ khi Từ Viên Lãng xuất hiện, Lăng Hào vẫn một mực đi theo hắn cho đến nay, là người mà Từ Viên Lãng tín nhiệm nhất, hắn đã trải qua vô số chiến dịch, trong đó không thiếu những trận đánh nổi tiếng, kinh nghiệm phong phú, chúng ta nên cẩn thận ứng phó.

Từ Ngạo Thiên vuốt vuốt sống mũi, lầm bẩm tự nói:

-Không biết có thể thu phục được hắn không?

Lãnh Vô Tâm và Lý Phong hai người ha ha cười lớn, Lãnh Vô Tâm cười nói:

-Năm xưa Lăng Hào đắc tội với một tên ác bá địa chủ, tên ác bá đó muốn giết cả nhà hắn cho hả giận, là Từ công… Từ Viên Lãng đã cứu tính mạng cả nhà hắn. Từ đó trở đi, Lăng Hào đem tính mạng giao cho Từ Viên Lãng, nếu Từ Viên Lãng bây giờ muốn hắn chết, hắn tuyệt không nhíu mày. Chủ công muốn thu phục Lăng Hào, khả năng rất là thấp.

Từ Ngạo Thiên mỉm cười tự giễu, sau đó lại nói:

-Người này là một trang hán tử, sau khi chiến thằng trận này, chúng ta có nên thả hắn đi hay không?

Hai người Lãnh Vô Tâm và Lý Phong không nhịn được đều bật cười, nghe giọng điệu của Từ Ngạo Thiên thì có vẻ như chiến thắng đã định rồi. Chỉ có điều, Từ Ngạo Thiên có thể ở trong tình huống quân vây bốn phía, lửa cháy đến mông mà vẫn có thể giữ cho lòng thoải mái, khiến cho hai người thập phần bội phục. Lại nghĩ đến, Từ Ngạo Thiên mỗi lần đều có thể lấy ít thắng nhiều, hóa không thể thành sự thật, hai người bất giác cảm thấy thoải mái, ai có thể cam đoan Từ Ngạo Thiên đã sớm có kế sách ứng phó, nắm chắc đánh thắng trận chiến được xem như không thể này.

Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Phương Tử Vũ vang lên:

-Bọn chúng muốn tấn công rồi.

Đại quân của Lăng Hào được đặt trên một gò đất nhỏ, lấy kỵ binh làm chính, khôi giáp quân mang trang bị nặng là phụ.

Quân tiên phong do thuẫn bài binh, tiễn thủ, đao phủ thủ và công sự binh* hợp thành, trang bị thêm các công cụ phá thành cần phải có như lôi mộc, thang trèo tường, lâu xa….

Bên trái, phải mỗi cánh quân ba ngàn người, giống nhau đều là kỵ binh. Hậu phương của đại quân có hai nhánh quân đội, vừa có thể phòng ngự đừng lui, lại có thể làm binh tiếp viện.

Lúc này, mặt trời đã lên đến giữa đỉnh đầu, chiếu xuống khắp mặt đất, phản chiếu lên vũ khí lấp lãnh rực rỡ, càng tăng thêm không khí sát phạt.

Trống trận vang lên.

Hơn bảy mươi xe bắn tên, bắt đầu di chuyển về phía Đông Hải, sau mỗi xe ẩn nấp hơn mười tên cung thủ, chỉ cần đạt đến cự ly thích hợp, lập tức có thể từ sau tấm chắn bằng thép cao hai trượng bắn tên lên tường thành, yểm hộ cho kẻ khác tấn công.

Lâu xa bắt đầu được đẩy đi, giống như một tòa tháp cao đi về phía bọn họ.

Chiến sĩ tên lâu xa, bởi vì chiều cao tương ứng với tường thành, cho nên không chỉ có thể đem cả tường thành bao phủ trong tầm tên bắn, khi ép sát vào tường thành, chiến sĩ còn có thể trực tiếp nhảy lên tường thành, đánh vào trong thành.

Tiếng tù và vang lên.

Trăm xe bán đá được vài trăm tên công sự binh đẩy đi, đi sau mà đến trước, vượt qua lâu xa, đuổi kịp phía sau xe bắn tên.

Hai vạn quân đồng thời hét lên, chiền mã cuồng hí, khiến cho ngoài thành Đông Hải phong vân biến sắc.

Công sự binh mang theo thang công thành và thuẫn bài binh bắt đầu di động, đi theo phía sau chính là lôi mộc chiến xa dùng để phá cửa thành.

Lý Phong nhắc nhở, nói:

-Chủ công, đã có thể bắn tên.

Từ Ngạo Thiên lắc đầu nói:

-Để bọn chúng đến gần hơn chút nữa, đá tảng và mũi tên mới càng có lực.

Đợi một lát, khi đại quân Lăng Hào tiến vào tầm bắn tốt nhất, Từ Ngạo Thiên biết thời cơ đã đến, phát tay hét lớn:

-Ném đá bắn tên!

Trong tiếng reo hò, phân bố dọc theo tường thành dài một dặm, một trăm xe bắn đá bắn lên từng cục đá lớn, cùng vô số mũi tên như mưa trút xuống đầu gần một vạn địch quân, ngay lập tức xe ngã người đổ, thảm thiết đến chí cực.

Một trang mới về công phòng chiến lại được mở ra.

Tiếng hò hét chém giết đinh tai nhức óc, có một số kẻ gan bé sớm đã bị loại không khí này dọa cho hai chân vô lực.

Bởi vì đại quân của Lăng Hào gấp mười lần số thủ quân của Từ Ngạo Thiên, thiệt thòi bởi số thủ quân quá ít, quân Lăng Hào rất nhanh đột phá được phòng ngự tuyến của thủ quân, không lâu sau đã triển khai chiến đấu trên tường thành.

-Rầm!- Đá vụn bắn ra, một khối đá lớn rơi xuống trên tường thành.

Từ Ngạo Thiên quát to:-Bắn tên!- Trên tường cùng lúc phóng ra vài ngàn mũi tên, bắn về phía địch nhân đang ùn ùn xông đến.

Hai cái lâu xa, chạy thẳng đến. Xa còn chưa tới, hơn mười người đã tung người nhảy lên, lăng không phi sang.

Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ biết cao thủ bên đối phương đến rồi, đồng thời rút đao kiếm, hét lớn một tiếng, nhảy lên đầu tường, đao kiếm trong tay hóa thành một vòng sáng mãnh liệt, cuốn về phía địch nhân.

Hai kẻ theo đao bay đi.

Thanh cương đao trong tay Phương Tử Vũ chém trái, lia phải, hai tên khác vừa mới đạp chân lên tường thành lập tức phun máu rơi xuống mặt đất.

Nhưng có vài tên địch nhân thành công leo lên tường thành, chém giết đám thủ thành binh sĩ tơi bời hoa lá.

Từ Ngạo Thiên như cá vọt đến bên cạnh Lý Phong, đang cùng địch nhân giao đấu, trường kiếm trong tay lóe lên như chớp cuốn về phía song đao của tên đại hán, đang bổ về phía Lý Phong.

-Keng!- Trường kiếm xuyên qua song đao, rồi lập tức rút về.

Khi song đao của tên tráng hán nọ rơi xuống đất, trước ngực xuất hiện lỗ máu, thì Từ Ngạo Thiên đã chém về phía một tên địch nhân dùng đao khác.

-Rắc- một tiếng, đại đao của kẻ này bị trường kiếm trong tay Từ Ngạo Thiên chặt đứt như chém vào củi mục, hoảng sợ lùi lại, Từ Ngạo Thiên tung ra một cước, đá bay tên hán tử đó ra khỏi tường thành.

Khi Từ Ngạo Thiên một lần nữa xông vào giữa ba tên địch nhân khác thì thi thể của tên tráng hán đó mới chạm mặt đất, điều này có thể thấy được, hành động của nó nhanh chóng đến mức nào.

Đám thủ thành binh sĩ tinh thần đại chấn, kiếm mâu đồng loạt vung lên, đem vài tên địch nhân còn sót lại ép vào một góc tường thành.

Từ Ngạo Thiên giết chóc đến cao hứng, mỗi chiêu đều là chiêu số cùng địch nhân liều mạng, gặp địch là giết, máu tươi bắn ra, hai người còn lại nhìn thấy tình thế không ổn, vội vàng nhảy xuống khỏi tường thành, bỏ chạy trối chết.

Từ Ngạo Thiên nhảy lên đầu tường thành, giơ cao kiếm điên cuồng hét lên:

-Quân ta tất thắng! Từ Viên Lãng tất bại!

Đám chiến sĩ đồng thanh hưởng ứng, nhất thời trời long đất lở.

Trong chốc lát, đao quang kiếm ảnh huyết nhục bay tứ tán, tình hình chiến đấu vô cùng thê thảm.

Yêu Hồ Loạn Thế

Yêu Hồ Loạn Thế

Status: Completed Author:

Lại là một câu chuyện kể về nhân vật chính - một con yêu hồ đi báo thù cho phụ mẫu đã bị sát hại. Không bằng lòng với sự chèn ép của con người và thần tiên, hắn nuôi hận muốn áp đảo tam giới, thí thần, tru tiên! Muốn toàn thiên hạ đời đời nhớ tên hắn! Yêu Hồ!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset