Phương Tử Vũ bước từng bước, dáng đi tập tễnh đi khắp không mục đích.
Miệng vết thương trên người đã sớm khép lại, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều và chưa từng được nghỉ ngơi tốt, giờ phút này sắc mặt của hắn vô cùng nhợt nhạt.
Mỗi ngày đều phải đối mặt vô số trận chiến đấu sinh tử, mỗi ngày đều gặp phải nguy hiểm bị truy binh đuổi giết, hắn làm sao có thể nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt chứ?
Nửa năm rồi, nửa năm qua mỗi ngày Phương Tử Vũ không có lúc nào không phải tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng, cũng không phải hắn sợ chết, mà là hắn hiện tại không thể chết được. Gần như mỗi ngày đều đau khổ giãy dụa ở ranh giới giữa sống và chết, nhưng mỗi lần khi tới thời điểm cuối cùng, hắn luôn luôn có thể sống sót giống như kỳ tích. Có thể là Phúc thúc và vú nuôi ở trên trời có linh thiêng phù hộ cho hắn.
Chẳng qua nửa năm sinh tử chiến đấu này cũng khiến hắn thu hoạch rất lớn, không nói thực lực đột nhiên tăng mạnh, mỗi lần sau khi giết truy binh hắn đều thu được rất nhiều thượng phẩm pháp khí ở trên thi thể đối phương, trong đó không thiếu thượng phẩm địa khí và linh khí, có thể nói thu hoạch rất phong phú. Mà trong đó thu hoạch lớn nhất chính là hắn rốt cuộc đã biết môn phái của ba người sát hại Phúc thúc và vú nuôi lúc trước.
Đây cũng là một thu hoạch ngoài ý muốn. Ở một lần bị truy binh đuổi sát phía sau, hai bên triển khai liều chết đả đấu, trong đó lại có hai người đạo sĩ và vũ sĩ sử dụng chiêu thuật giống như đạo sĩ và vũ sĩ năm đó sử dụng sát hại Phúc thúc và vú nuôi, phát hiện này khiến Phương Tử Vũ đại phát cuồng tính, sau đó phát động đánh úp ngược lại, chuyên chọn hạ sát đạo sĩ cầm phất trần và vũ sĩ đeo trường kiếm sau lưng. Cũng chính bởi vậy, U Tuyền Môn lấy kiếm nhập đạo và Nghiễm Thanh Môn lấy đạo tu chân thiệt hại nặng nề nhất, rốt cuộc dẫn tới hai phái dốc toàn bộ lực lượng, sau đó xảy ra cuộc chiến với Phương Tử Vũ ở bên hồ Bành Dương, cuối cùng là chuyện hai phái bị diệt.
Một trận chiến này Phương Tử Vũ cũng không chiếm được bao nhiêu thuận lợi, trong lúc nguy cấp yêu hồ chân thân tái hiện liều mạng lưỡng bại câu thương một lần mới diệt được hai phái, đáng tiếc hắn xót xa phát hiện, hai phái này không phải người mà bản thân muốn tìm. Truy binh còn đuổi ở phía sau không bỏ, hắn căn bản là không có thời gian tĩnh dưỡng cho tốt, chỉ có thể vừa trốn vừa dưỡng thương, mãi đến khi qua hơn nửa tháng mới có năng lực tái chiến.
Sau đó ma quân Lệ Dương tìm đến tận nơi, may mắn Lệ Dương trời sinh tính cao ngạo lại tràn đầy tự tin, khi tìm đến chỉ là một thân một mình. Trong một trận chiến này Phương Tử Vũ không có biến thân, cũng thiếu chút nữa phải chết ở trên tay Lệ Dương, may mà cuối cùng bằng vào một chút vận khí lại thêm quyết tâm liều mạng, hơn nữa tiên khí trong cơ thể bùng nổ đúng lúc, lúc này mới thành công giết chết Lệ Dương. Sau trận này Phương Tử Vũ vì dưỡng thương đã trốn gần một tháng.
Sau một trận chiến này Phương Tử Vũ phát hiện sự quan trọng của tiên khí, để có thể thành công khống chế thanh đao trong cơ thể kia, Phương tử Vũ sau khi thương thế lành lập tức tìm đến Khoái Đao Môn nổi tiếng với luyện khí và tu đao. Bởi vì trong Khoái Đao Môn phần lớn cao thủ đều đi đuổi giết hắn, cho nên trong môn chỉ còn lại một ít đệ tử tu vi thấp, Phương Tử Vũ rất nhẹ nhàng đã tiêu diệt toàn bộ Khoái Đao Môn, chỉ là ở trên tay mấy vị lão giả trong môn thoáng có chút trở ngại. Sau khi diệt Khoái Đao Môn, bên trong có bí tịch quý giá, pháp môn luyện khí và một ít tài liệu trân quý, danh đao trong Khoái Đao Môn tất cả đều rơi vào trong Thiên Địa Càn Khôn Giới của hắn. Sau khi Phương Tử Vũ vơ vét tất cả rời đi, những người đuổi theo bị lường gạt đuổi theo các đường khác quay lại lúc này mới vội vàng chạy tới, giờ đây mới có một màn chấn động tu chân giới.
Phương Tử Vũ sau khi rời khỏi Khoái Đao Môn vừa trốn tránh khắp nơi vừa xem qua những bí tịch đoạt được kia, trong bí tịch tuy rằng không có nói qua thanh trường đao kỳ quái trong cơ thể hắn, nhưng cũng có phương pháp tu luyện không chế tiên khí, loại tiên khí này trên cơ bản đều đã tu luyện tốt có thể trực tiếp khống chế. Loại tiên khí giống như của Phương Tử Vũ có thể hộ chủ nhưng không thể khống chế, trên sách cũng có nói sơ lược, mặt trên nói người viết sách cũng không rõ đây là đạo lý gì, có khả năng tiên khí quá mức cường đại, chủ nhân còn không khống chế được, cũng có thể là nguyên nhân khác. Bởi vì mấy trăm năm trước chưởng môn đời thứ ba của Khoái Đao Môn cũng từng thu được một kiện tiên khí kỳ quái như vậy, cho nên ở trong sách có ghi lại, đáng tiếc hắn từ đầu đến cuối đều chưa từng chân chính khống chế tiên khí. Một kiện kia cùng loại với một kiện tiên khí Tụ Trân Khải Giáp trong Khoái Đao Môn không ai có thể tu luyện, cho nên một mực bị bí mật cất dấu đến nay, người biết rất ít. Phương Tử Vũ cũng là bởi vì ở trên người có hai kiện tiên khí pháp bảo đặc biệt, nên mới có chút cảm giác được vị trí cất giấu của hai kiện tiên khí kia. Không nghĩ tới địa phương cất dấu tiên khí kia bị hạ mấy tầng cấm chế, Phương Tử Vũ lấy lực phá xảo mất thật lớn sức lực mới đoạt tới tay, bây giờ đang nằm ở trong Thiên Địa Càn Khôn Giới nơi tay.
Trên sách tuy rằng đối với loại tiên khí kỳ quái này cũng không biết thế nào, chẳng qua chưởng môn đời thứ ba của Khoái Đao Môn đưa ra một loại ý tưởng lớn mật. Loại tiên khí này nếu có thể tự động hộ chủ, như vậy chỉ có không ngừng tôi luyện trong sinh tử mới có thể tìm ra phương pháp khống chế hắn. Đáng tiếc chưởng môn đời thứ ba năm đó tìm kiếm tà ma ngoại đạo khắp nơi tới thí nghiệm ý nghĩ của mình, thế nhưng hắn gặp được đều chỉ là đệ tử cấp thấp, không gặp phải nguy hiểm gì hay là cũng dễ dàng giải quyết, mà loại nhân vật giống như ma quân kia tất cả đều ẩn thế không ra, chưởng môn đời thứ ba cuối cùng cũng chỉ có thể buồn bực mà chết.
Có một gợi ý này, Phương Tử Vũ lúc này mới phát sinh chuyện phản tập sát phía sau, một thân một mình quay lại đối kháng gần nghìn truy binh. Ở trong lúc nguy cấp, tiên khí còn chưa xuất hiện, yêu hồ chân thân ngược lại đã tái hiện. Chẳng qua những truy binh này nhân số nhiều lắm, hơn nữa trong đó không hiếm người có tu vi cao thâm, khi ngay cả yêu hồ chân thân của Phương Tử Vũ cũng sắp không chịu nổi thì tiên khí lại bạo phát lần thứ hai.
Lúc này đây, tiên khí không bạo phát trong cơ thể, mà lại xuất hiện ở trong tay giống như tại mười tám tầng địa ngục. Yêu hồ chân thân lại thêm tiên khí, uy lực như vậy quả thực không thể chống lại, tu chân giả hơn nửa đều là chết thảm bởi tiên khí. Lúc này Phương Tử Vũ mới phát hiện, thì ra sau khi biến thân thành yêu hồ tiên khí mới có thể xuất thể, xem ra trên sách nói không sai, muốn khống chế tiên khí này thì cần phải có pháp lực cường đại mới được. Bởi vì sau khi Phương Tử Vũ biến thân thực lực tăng lên mấy lần so với bình thường, lúc này mới có thể khống chế tiên khí.
Một trận chiến này lại phải dưỡng thương gần một tháng, may mà chịu sự chấn nhiếp của Phương Tử Vũ, truy binh rõ ràng đã giảm bớt rất nhiều, hắn cũng không thể trốn chật vật như thế. Hơn nữa khi hắn trọng thương lại gặp một ít tu chân giả ở ngoài, kết quả những tu chân giả này vừa nhìn thấy hắn giống như nhìn thấy quỷ cướp đường chạy như điên.
Dưỡng thương không lâu, Phương Tử Vũ lại không may gặp phải một tán tiên. Thực lực của tán tiên quả thực biến thái, Phương Tử Vũ xa xa không phải đối thủ của hắn. Hai người một đường vừa đánh vừa chạy tới đỉnh Thiên Sơn. Ngay khi Phương Tử Vũ không cầm cự được thì tán tiên kia đột nhiên dừng tay, nói là chỉ cần giao ra thần thạch thì tha hắn một mạng. Thì ra tán tiên này vì thần thạch mà đến, chẳng trách lúc trước có bao nhiêu cơ hội hạ thủ giết hắn lại đều bỏ qua. Phương Tử Vũ cự tuyệt tại chỗ, tán tiên tức giận muốn xuất thủ giết chết hắn, lúc này đột nhiên có một tán tiên tới, hai tán tiên không nói một lời lập tức động thủ, trên Thiên Sơn một ngọn núi bị san bằng, băng vạn năm bị công lực cường đại hòa tan đều đến từ tay của hai tán tiên này. Mà người không biết lại hiểu lầm, đem những’công lao’ này áp đặt ở trên người Phương Tử Vũ, càng phủ thêm một tầng hào quang thần bí lên người hắn. Tán tiên đến trước cuối cùng không địch lại đành phải hậm hực rời đi.
Phương Tử Vũ rốt cuộc hiểu được thực lực biến thái của tán tiên kia mạnh mẽ như thế nào.
Tán tiên đến sau tuy rằng cũng bị thương, nhưng muốn giết Phương Tử Vũ một người bị thương nặng lại vô cùng dễ dàng, thế nhưng hắn lại không xuất thủ với Phương Tử Vũ, chỉ mỉm cười gật đầu với hắn rồi tung người rời đi.
Mặc dù không rõ vì sao tán tiên kia lại bỏ qua cho mình, chẳng qua giữ lại một mạng dù sao cũng là chuyện tốt, Phương Tử Vũ cuối cùng thừa dịp trước khi người của các môn phái chưa tới cũng từng bước một rời khỏi Thiên Sơn.