Nhìn Phương Tử Vũ càng lúc càng đến gần, Lục Thiên Kỳ sớm đã khiếp sợ hai chân mềm nhũn, đái cả ra quần. Lục Tử Huyên sắc mặt bình tĩnh, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay của phụ thân mình, Lục Kiếm Nam thở dài một tiếng, thầm nghĩ, chuyện gì phải đến trước sau gì cũng sẽ đến. Lại quay đầu lại nhìn về phía Tiễn Bất Bại của Ngọc Kiếm môn, mới phát hiện ra Tiễn Bất Bại nguyên bản vẫn luôn đứng cạnh mình, nhưng lúc này lại mang theo con trai của lão chầm chậm lui lại về phía sau, Lục Kiếm Nam âm thầm lắc đầu.
Phương Tử Vũ vừa mới bước đến, Lục Tử Huyên bước lên trước một bước, nói:
– Phương…. bỏ qua cho cha ta đi.
Thanh âm rất nhỏ, nước mắt đã sớm tuôn rơi.
Phương Tử Vũ nhìn nàng một cái, trong ánh mắt lạnh như băng chợt lóe lên một chút dịu dàng. Mặc dù chỉ một chút thôi, nhưng đã bị Lục Kiếm Nam bắt được, âm thầm vui mừng tự nhủ, xem ra Cửu U sơn trang được giữ lại rồi.
Quả nhiên, Phương Tử Vũ vượt qua Cửu U sơn trang, đi thẳng về phía Tiễn Bất Bại và Tiễn Trạm ở phía sau.
Nhìn thấy Phương Tử Vũ đi đến, Lý Hoa Mỹ cũng cắn răng đi lên chắn trước người Tiễn Bất Bại.
Tiễn Trạm bị dọa sợ đến nỗi mặt mũi tím đen, run run nói:
– Phương Tử Vũ…. tôi…. tôi thật sự không dám có ý định với Tử Huyên nữa, tôi còn có thể giải trừ hôn ước với cô ấy,…. tha… tha cho tôi đi.
Tiễn Bất Bại xót xa nhìn đứa con trai của mình, lão mới vừa rồi không để ý đến thể diện làm tất cả chỉ vì có thể để cho con trai của lão giữ lại được một mạng, vì Tiễn gia kéo dài hương hỏa, nhưng lại không ngờ được con trai của lão lại kém cỏi đến như vậy. Lời nói mới vừa rồi của nó, Tiễn Bất Bại biết rằng, sau này trong Ngọc Kiếm môn con trai mình sẽ không còn địa vị gì nữa. Lúc này đây nghĩ lại thật đúng là xót xa, vì sao trước đây mình cũng không sinh lấy một nữ nhi chứ?
Khẽ thở dài một hơi, Tiễn Bất Bại nói:
– Hoa Mỹ, lui ra đi.
Lý Hoa Mỹ kiên quyết nói:
– Không, sư phụ. Là sư phụ một tay nuôi lớn Hoa Mỹ, hôm nay Hoa Mỹ nguyện vì sư phụ hi sinh tất cả.
Tiễn Bất Bại âm thầm gật đầu, xem ra ông trời còn công bằng, cho lão một đứa con vô dụng, nhưng đã bồi thường cho lão một tên đồ đệ đáng để vui mừng.
Phương Tử Vũ dừng lại trước mặt Lý Hoa Mỹ, ánh mắt chăm chú nhìn Tiễn Bất Bại ở sau lưng nàng, lạnh lùng hỏi:
– Minh chủ là ai?
Tiễn Bất Bại lắc đầu nói:
– Kẻ biết minh chủ cũng chỉ những môn phái có quan hệ với ông ta, đám người chúng tôi chỉ biết có một cái”Trừ Yêu Minh” nhưng không biết được tình huống bên trong của nó. Ma tôn, tôi biết hôm nay kiếp nạn khó thoát, nhưng khẩn cầu ngài buông tha cho con trai và môn hạ đệ tử của tôi, tất cả tội trạng để một mình tôi đến gánh chịu.
– Sư phụ…….
– Môn chủ….. Đám người Ngọc Kiếm môn đồng thời quỳ xuống đất.
Phương Tử Vũ không để ý đến bọn họ, mà xoay người rời đi, vào một khắc khi hắn xoay người đi, Tiễn Bất Bại hiểu rằng, cái mạng nhỏ của mình xem như là được giữ lại.
Phương Tử Vũ từng bước từng bước một bỏ đi, giống như hắn từng bước từng bước một đi đến, chỉ lưu lại vài trăm cỗ thi thể hài cốt nằm la liệt trên đất.
Từ Ngạo Thiên bước lên một bước, gọi:
– Tử Vũ, đệ muốn đi đâu?
Phương Tử Vũ ngừng bước, khẽ nói:
– Tu chân giới, diệt từng môn phái một, đệ không tin bức không ra bọn chúng.
Ngừng lại một chút lại nói: – Ca, mặc kệ đệ, cũng đừng ngăn cản đệ.
Từ Ngạo Thiên cười khổ nói:
– Ta chỉ muốn giúp đệ…..
– Không cần, huynh cứ tu luyện cho tốt Hiên Viên kiếm, nếu như có một ngày đệ chân chính đọa nhập ma đạo diệt tình mẫn tính (mất hết tình cảm quên đi bản tính)….. Giết đệ.
Nói xong, Phương Tử Vũ tiếp tục đi về phía trước, từ từ biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Từ Ngạo Thiên toàn thân run rẩy dữ dội, hai đấm nắm chặt. Còn mọi người sau khi nghe được câu nói kia của Phương Tử Vũ, nhất thời đầu óc trống rỗng, không chỉ một câu cuối cùng”Giết đệ” của hắn, mà còn bởi vì không ai ngờ được, Từ Ngạo Thiên lại đạt được thượng cổ thần kiếm, Hiên Viên kiếm. Hiên Viên kiếm được xưng là pháp bảo có công kích cường đại nhất, cũng được công nhận là thần khí cực mạnh, không nghĩ đến vật được xưng là cực mạnh này lại bị Từ Ngạo Thiên đoạt được. Chỉ là không một ai dám có chủ ý với Hiên Viên kiếm, trước tiên không nói đến thực lực của Từ Ngạo Thiên biểu hiện ra lúc trước, chỉ riêng Phương Tử Vũ ở sau lưng hắn thôi cũng đủ khiến cho mọi người không dám vọng tưởng.
– A a, thật sự là càng lúc chơi đùa càng vui. – Đúng lúc suy nghĩ của mọi người còn đang hỗn loạn thì một giọng nói già nua đột nhiên vang lên.
Bách Kiếp, Bách Độ, Bách Linh và Bách Thảo lập tức cung kính nói:
– Tham kiến tổ sư gia.
Từ Ngạo Thiên cũng cung kính nói:
– Thái thượng.
Trong sương mù dầy đặc một bóng người chậm rãi đi ra, đó là một lão giả có vẻ bề ngoài bình thường, khoảng sáu bảy mươi tuổi. Người này chính là lão tổ tông của Ngọc Hư cung, tán tiên Xuất Thế.
Xuất Thế hướng về phía mọi người gật gật đầu, cười nói:
– Thiên Tuệ, hơn ba trăm năm không gặp, bà vẫn xinh đẹp như xưa.
Thiên Tuệ cười lạnh, nói:
– Không giống ngươi, dậy dỗ được một đám đồ tử đồ tôn kẻ sau lợi hại hơn so với kẻ trước.
Xuất Thế cười khổ lắc lắc đầu, bước về phía trước một bước, chỉ vẹn vẹn một bước nhưng lại vượt qua hơn mười mét khoảng cách xuất hiện bên cạnh Từ Ngạo Thiên, làm cho người ta không thể không thán phục tu vi tuyệt thế của lão.
Xuất Thế vỗ vỗ bả vai Từ Ngạo Thiên, cười nói:
– Hai đứa trẻ này ta cũng chẳng biết chúng nó tu luyện như thế nào, hai đứa nó đều là quái vật. Ài, Ngạo Thiên à.
– Thái thượng mời phân phó.
Xuất Thế cười nói:
– Thật sự không nghĩ đến, con thế nhưng lại có được Hiên Viên kiếm, chẳng trách được rời núi mới một tháng mà thực lực lại đột nhiên tăng mạnh như vậy. Uhm, con phải tu luyện cho tốt đấy.
– Vâng, thái thượng.
Xuất Thế lắc lắc đầu nói:
– Tử Vũ nói rất đúng, nó là kết hợp thể giữa yêu và nhân, bản thân vốn có ma tính rất mạnh, thêm vào đó giết chóc quá nhiều, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày đọa nhập ma đạo, mất đi bản tính.
Từ Ngạo Thiên hoảng sợ đổ ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng hỏi:
– Thái thượng, có phương pháp nào có thể giải quyết không?
Xuất Thế lắc đầu than:
– Chỉ có thể dựa vào tâm tính của bản thân nó mà thôi. Ngạo Thiên, con nhớ kỹ, nếu như thật có một ngày như vậy, Tử Vũ trở nên mất hết nhân tính, lục thân bất nhận, đến lúc đó đừng nói là tu chân giới, ngay cả thiên hạ bách tính cũng sẽ rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng. Lúc đó, duy nhất có thể ngăn cản nó, cũng chỉ có con thôi.
Từ Ngạo Thiên lắc mạnh đầu nói:
– Không đâu, Tử Vũ sẽ không biến thành như vậy đâu.
Xuất Thế sắc mặt đanh lại, nói:
– Việc đời không có tuyệt đối, Tử Vũ chính bản thân nó cũng đã phát hiện ra, cho nên mới nói với con những lời như vậy. Nếu như không được viên thần thạch mà yêu hồ nhất tộc bảo vệ trăm ngàn năm qua vẫn luôn bảo hộ tâm tính của nó, Tử Vũ hiện tại đã sớm đọa nhập ma đạo trở thành yêu quái hiếu sát rồi.
Tiên Ngữ ở bên cạnh chen vào nói:
– Thái thượng, không còn biện pháp nào khác giúp huynh ấy nữa sao?
Xuất Thế hứng thú nhìn Tiên Ngữ, hỏi:
– Ngươi và nó không thân cũng chẳng quen, vì sao phải giúp nó?
Tiên Ngữ quay đầu lại nhìn phản ứng của cha mẹ mình, thấy bọn họ vẻ mặt bình tĩnh, lúc này mới khẽ cắn môi nói:
– Huynh ấy…… huynh ấy đã từng cứu Tiên Ngữ, Tiên Ngữ không muốn nợ người khác.
Xuất Thế mỉm cười, nói:
– Đây cũng là nguyên nhân ta bằng lòng hiện thân. Kỳ thật biện pháp vẫn có…..
Từ Ngạo Thiên vội hỏi:
– Biện pháp gì?
Tiên Ngữ và Kim Mê ở bên cạnh và ở cách đó không xa Lục Tử Huyên cùng đám người Lăng Nguyệt đều lộ ra vẻ mặt quan tâm.
Xuất Thế ha ha cười lớn không nói, Thiên Tuệ cũng nôn nóng nói:
– Lão bất tử, đừng có lúc nào cũng lôi kéo hứng thú của người ta, đã ba trăm năm rồi, cái tính khí này của lão còn không thay đổi.
Xuất Thế cười nói:
– Ta nói này Thiên Tuệ, cũng đã ba trăm năm rồi, cái tính cách đó của bà cũng không phải là không thay đổi sao.
Thiên Tuệ hừ một tiếng, quay đầu đi không tiếp tục dây dưa nữa.
Xuất Thế cười nói:
– Kỳ thật cái biện pháp này ta cũng không biết là có được hay không, hiện tại Tử Vũ sớm đã bị lòng cừu hận che kín, sẽ không nghe ý kiến của bất kỳ người nào. Nhưng….. nó bây giờ vẫn còn có nhân tính, cho nên phải thừa dịp nó còn chưa đọa nhập ma đọa, kéo nó trở về.
Từ Ngạo Thiên ngơ ngác nói:
– Kéo thế nào?
Ngừng lại một lát, tựa như suy nghĩ đến điều gì đó, lại hỏi:
– Tình?
Xuất Thế hài lòng gật đầu, xoay người bay đi, không trung vang vọng câu nói cuối cùng của lão: – Chí tình chi thâm, tình hà dĩ kham. Khổ hải vô biên, duy tình thị ngạn*….. Đi thôi, đi thôi……
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt suy tư, chỉ có Thiên Tuệ bất mãn lẩm bẩm: – Lão bất tử, vẫn bộ dáng cũ rích ấy, cứ thích làm ra vẻ thần thần bí bí.
*=(Tình rất sâu, tình không gì không thể. Biển khổ vô biên, duy tình là bờ… )