Hoa Nghiêm tông, nằm trên Thiên Lang sơn, là phật môn đệ nhất đại phái trong tu chân giới. Hoa Nghiêm tông ở trong tu chân giới cũng tương đương với địa vị của Thiếu Lâm tự trong võ lâm, đều được tôn kính.
Cũng không phải là phương pháp tu luyện phật môn của Hoa Nghiêm tông lợi hại, Hoa Nghiêm tông chân chính khiến cho người ta tin phục không phải là tu vi của bọn họ, mà là lòng từ bi.
Sáu trăm năm trước, một vị cao tăng của Hoa Nghiêm tông đang ở ranh giới độ thân thành phật, ngẫu ngộ tà ma ngoại đạo đại loạn thiên hạ. Vị cao tăng này liền buông tha cơ hội thành phật, hao hết tu vi một đời sau cùng đồng quy vu tẫn với đệ nhất cao thủ tà môn, xá thân thành phật. Hơn bốn trăm năm trước, lại một vị cao tăng khác cũng sắp thành phật, tiếc là không qua được một kiếp cuối cùng của bản thân khiến cho người ta cảm thán. Nguyên nhân là vị cao tăng này đã gặp được một tiểu cô nương, cha mẹ bị bệnh nặng chỉ còn lại một hơi thở. Vị cao tăng này thấy cô nương không nơi nương tựa lại khóc lóc vô cùng thương tâm, nhất thời nhân từ hao hết tâm lực dùng tu vi một đời vì kéo dài tuổi thọ cho cha mẹ cô gái, đáng tiếc bản thân ông ấy lại vô lực tiếp tục độ thành kim thân, cuối cùng đóng tử quan cho đến nay vẫn chưa thấy xuất hiện. Ba trăm năm trước….
Chuyện xưa liên quan đến Hoa Nghiêm tông thực sự là nhiều lắm, cơ hồ mỗi một thời đại đều có vài vị cao tăng có tấm lòng từ bi đắc đạo xuất hiện, nhưng kết cục của bản thân bọ họ thì lại rất đáng buồn, cho dù vậy nhưng từ trước đến nay bọn họ vẫn không hề hối hận, không đánh mất đi tấm lòng từ bi của bản thân. Cũng chính vì có nhiều chuyện xưa như vậy cho nên mới thành tựu Hoa Nghiêm tông của ngày hôm nay.
Thế nhưng, yên bình mấy trăm năm, được người đời tôn kính mấy trăm năm, Hoa Nghiêm tông ngày hôm nay, rốt cuộc nghênh đón một khắc sóng gió đến với nó……
Trời đang đổ mưa, là mưa lớn tầm tã, dường như ông trời cũng đang vì Hoa Nghiêm tông của hôm nay mà thương xót.
Trên dưới toàn bộ Hoa Nghiêm tông đều bị bao phủ bởi một bầu không khí khác thường.
Một tháng rưỡi trước, tu chân giới truyền đến tin tức, tất cả mọi người đến Tiên Cư phái tham gia luận võ đại hội trăm năm một lần của tu chân giới đã chết ở trong tay Phương Tử Vũ, tin tức này đã khiến cho cả tu chân giới chấn động, Ma tôn Phương Tử Vũ sau bốn năm mai danh ẩn tính lại một lần nữa xuất hiện, hơn nữa vừa ra tay đã khiến cho tinh anh của các phái mất mạng đương trường.
Một tháng trước, Ma tôn Phương Tử Vũ một thân một mình đến Kiếm Tâm môn đồ sát toàn môn.
Sau đó mười ngày, Ma tôn Phương Tử Vũ lại đến Linh Bảo quan, kết quả lại không một người sống sót.
Vào bốn ngày trước, ba vị tăng nhân trông coi cửa tiếp khách nhân đột nhiên mất tích, Hoa Nghiêm tông phát động toàn phái cũng tìm không thấy. Nhưng vào hai ngày sau, thi thể của ba tăng nhân tiếp khách này được kẻ nào đó đặt trong đại đường điện, trên ngực của một người trong số đó còn một phong thư cắm lệch.
Phương trượng Hải Ngôn đại sư sau khi xem xong nội dung của bức thư đó, lập tức triệu tập tất cả các vị trưởng lão của Hoa Nghiêm tông mở một cuộc thảo luận bí mật, đợi đến khi phương trượng và các vị trưởng lão từ trong phòng đi ra thì mỗi người sắc mặt đều vô cùng khó coi, cuối cùng vẫn là phương trượng nói ra nội dung của phong thư đó. Nguyên lai phong thư đó chính là do Phương Tử Vũ viết, trong thư hắn nói rõ ba ngày sau sẽ bái sơn. Phương trưởng và các vị trưởng lão vốn định đem các môn đồ đệ tử đuổi đi, nhưng không một ai nguyện ý bỏ đi, cơ hồ tất cả các đệ tử của Hoa Nghiêm tông đều quỳ xuống trước mặt đám người phương trượng, khẩn cầu được sống chết cùng Hoa Nghiêm tông. Tràng cảnh cảm động như vậy khiến cho đám người thiền pháp cao thâm, phương trượng và các vị trưởng lão, đều không khỏi rơi lệ, vì thế, cuộc chiến bảo vệ Hoa Nghiêm tông được bắt đầu….
***************
Trời mưa như trút nước, tựa như trên trời mở ra một cái lỗ lớn, tất cả nước trên chín tầng trời xuôi theo cái lỗ này đổ xuống nhân gian.
Trong tiết trời mưa to thế này, linh giác năng lực của Phương Tử Vũ cũng chỉ có thể quan sát trong phạm vi ba trượng xung quanh người. Trong hoàn cảnh này, nếu có cao thủ cố ý đánh lén, quả thật là rất dễ dàng đắc thủ, bởi vì mưa lớn che dấu đi tất cả khí tức, cho dù có người chạy băng qua bên cạnh cũng có thể lầm tưởng là âm thanh của nước mưa rơi xuống mặt đất.
Chỉ có điều, Phương Tử Vũ dẫu sao cũng là do tên hầu tử biến thái kia dậy dỗ đi ra, cho dù hoàn cảnh có ác liệt hơn nữa, kẻ có thể đánh lén thành công trên thế gian này cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Bởi vậy Phương Tử Vũ không hề để ý bộc lộ chính mình, một thân một mình đi trên sơn đạo rộng lớn, mặc cho nước mưa phả vào mặt.
Ngẩng đầu nhìn trời đất mênh mông, Phương Tử Vũ bất đắc dĩ lắc đầu. Không biết là trùng hợp hay là ý trời, hôm qua vẫn còn sáng sủa không mây, nhưng từ tối hôm qua đột nhiên đổ xuống mưa lớn hiếm có, hơn nữa mưa liên tục cho đến bây giờ vẫn không tạnh. Chẳng lẽ là ông trời đang cảnh cáo?
Trời thì thế nào? Nếu ông trời thật có mắt, năm đó Long Thần sơn trang đã không bị diệt toàn môn, hơn nữa hắn cũng không phải đi đến bước đường của ngày hôm nay. Nếu trời đã vô đạo, vậy để hắn đến hành đạo, nếu trời đã không trừng phạt cừu nhân, vậy để hắn tới trừng phạt.
Hướng lên trời hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt lạnh lẽo của Phương Tử Vũ chợt lóe lên một tia sát khí nồng đậm, bước nhanh hơn về phía trước.
Trong làn mưa lớn phía trước dường như mơ hồ xuất hiện một bóng người, tiếp tục đi về phía trước vài bước, Phương Tử Vũ mới bất ngờ phát hiện ra một người, một vị hòa thượng.
Vị hòa thượng này tuổi đời khoảng hai mươi, mi thanh mục tú, nếu ở thế tục giới chắn chắn cũng là một mỹ nam tử, đáng tiếc lại cạo đầu đi làm hòa thượng, uổng phí cho một khuôn mặt như vậy.
Vị hòa thượng này một mình ngồi trên bậc đá trước cửa Hoa Nghiêm tông trong mưa lớn, khi Phương Tử Vũ nhìn rõ hắn thì đồng thời hắn tựa hồ cũng phát hiện ra Phương Tử Vũ, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Tử Vũ.
Chỉ là một cái nhìn chăm chú đơn giản nhưng lại khiến cho Phương Tử Vũ rùng mình không hiểu vì sao, bất giác dừng bước âm thầm quan sát một lúc lâu sau đó mới khẳng định, vị hòa thượng này tu vi không có gì, cũng là nói hắn chỉ là một vị văn tăng.
Đây là một loại cảm nhận rất khó nói, một vị văn tăng lại có thể phát giác ra hắn, hơn nữa còn mang đến cho hắn một loại cảm nhận khác thường.
Phương Tử Vũ chậm rãi đi đến gần hắn, mà vị hòa thượng đó cũng đứng dậy, niệm phật ngôn, nói:
– A di đà phật, tiểu tăng Hoa Nghiêm tông tri khách tăng Huyền Trang ra mắt Phương thí chủ.
Phương Tử Vũ dừng lại trước mặt hắn, lạnh lùng hỏi:
– Hoa Nghiêm tông phái ngươi ra đánh trận đầu?
Huyền Trang lắc đầu nói:
– Không phải, việc tiểu tăng ở đây chờ đợi Phương thí chủ, trong phái không một ai hay biết.
Phương Tử Vũ khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước, trong mắt nhưng lại lộ ra một chút tò mò:
– Muốn chết sớm một chút?
Huyền Trang lại lắc đầu, nói:
– Tiểu tăng rất sợ chết, cho nên mới ở đây đợi Phương thí chủ.
Phương Tử Vũ cười lạnh nói: – Cầu xin tha thứ?
Huyền Trang lại một lần nữa lắc đầu, nói: – Không phải, là hi vọng có thể khuyên Phương thí chủ hồi đầu.
Phương Tử Vũ đột nhiên có một loại xung động muốn cười, nhưng lại cười không nổi, trên mặt vẫn lạnh như băng, nói:
– Ngươi cho là có thể sao?
Huyền Trang gật đầu nói:
– Sự việc được quyết định bởi con người.
Phương Tử Vũ lạnh lùng nói:
– Vậy ta để cho ngươi nhìn thấy, việc do con người gây ra là không thể nào thay đổi.
Đột nhiên bàn tay chụm thành đao chém về phía cổ Huyền Trang, nhưng Huyền Trang không né không tránh, khuôn mặt vẫn mang vẻ tươi cười như cũ nhìn hắn. Phương Tử Vũ phát hiện ra không biết vì sao, một đao này của mình lại chém xuống không được. Rút tay về, mang theo vẻ tò mò hỏi:
– Ngươi không sợ chết sao?
– Sợ. Chỉ là, có đôi lúc không thể trốn tránh. Tựa như Phương thí chủ ngài, tay nhiễm đầy máu tanh, kẻ dùng đao tất phải chết dưới đao, chắc hẳn Phương thí chủ đã sớm có giác ngộ đối với cái chết?
Phương Tử Vũ không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Huyền Trang hít sâu vào một ngụm không khí, mỉm cười nói:
– Hóa ra cảm giác đại nạn không chết thoải mái như vậy.
Phương Tử Vũ cười lạnh nói:
– Ai nói với ngươi, hôm nay ngươi sẽ không chết?
Huyền Trang cười nói:
– Không sao cả, chết, không hề đáng sợ, điều đáng sợ là cho đến chết vẫn không hoàn thành được chuyện mà mình muốn làm, chết không nhắm mắt mới đáng sợ.
Đôi mắt trong suốt nhìn thẳng về phía Phương Tử Vũ, mỉm cười nói:
– Ngài thấy đúng không?