Bốn người Lục Tử Huyên ở phía trước chậm rãi cất bước, phía sau bảy đại hán cũng tù từ đi theo, xa xa phía sau đại hán lại có Phương Tử Vũ. Hình thành một cảnh tượng quái dị trên đường lớn huyên náo.
Lục Tử Huyên và Lý Hoa Mỹ đều là giai nhân tuyệt sắc nhân gian, nếu chỉ một mình Lý Hoa Mỹ thì tuyệt đối có sức hấp dẫn rất lớn, nhưng so sánh với Lục Tử Huyên thì còn xa mới so sánh được. Lục Tử Huyên xinh đẹp tựa như tiên tử mờ ảo không có thực trong chốn nhân gian, lại giống tiên nữ trên chín tầng trời lạc xuống phàm trần, thể hiện khí chất cao quý, xinh đẹp là tiêu điểm chú ý của muôn người. Cho nên tuy rằng Lục Tử Huyên và Lý Hoa Mỹ đi trên đường tạo thành náo động không nhỏ, mọi người đều quay đầu nhìn lại, thế nhưng trong đó tuyệt đại đa số ánh mắt đều chăm chú nhìn vào Lục Tử Huyên.
Mãi đến khi thân ảnh của bốn người Lục Tử Huyên biến mất nơi góc đường, những người trên đường này mới hồi phục tinh thần, đều than thở hai tên thiếu niên bên người các nàng kia thật sự là vận khí *** chó.
Bốn người sau khi rời thành vẫn đi về phía Đông Bắc, đó là phương hướng đi tới Đông Hải. Bọn họ dường như cũng chưa phát hiện hai nhóm người đi phía sau, mỗi người đều mang tâm sự một đường cứ thế đi tới.
Bốn người đi bộ suốt một buổi chiều, sắc trời bắt đầu tối, Tiễn Trạm ngẩng đầu nhìn trời nói:
– Trời sắp tối rồi, xem ra trước khi trời tối không đến được Tối Xuân thành, sớm biết như vậy lúc trước đã mua ngựa ở trong thành kia rồi.
Lục Thiên Kì đi lên hỏi:
– Tỷ phu, bây giờ phải làm sao?
Tiễn Trạm nhún vai nói:
– Không có biện pháp, chỉ có đến Tối Xuân thành mới có thể mua được ngựa. Buổi tối hôm nay chỉ có thể tạm thời ở ngoài trời ngủ một đêm. Không biết Tử Huyên và sư muội hai người nghĩ sao?
Lục Tử Huyên nhẹ giọng nói:
– Sao cũng được.
Lý Hoa Mỹ cũng lắc đầu tỏ vẻ bản thân không ý có kiến.
Tiễn Trạm và Lục Thiên Kì bốn mắt nhìn nhau, đều tươi cười lộ vẻ hiểu ý.
Buổi tối hôm nay sẽ là một đêm khiến cho bốn người suốt đời khó quên.
Bốn người ngồi xuống giữa rừng, Tiễn Trạm nhóm lên một đống lửa nhỏ. Lý Hoa Mỹ lấy lương khô trong tay nải ra chia cho ba người, bốn người cứ như vậy ngồi bên cạnh đống lửa chậm rãi nhai lương khô.
Lục Tử Huyên hỏi:
– Hoa Mỹ, có nước hay không?
Lý Hoa Mỹ lấy ra bình nước lắc lắc, lại lấy ra một cái khác lắc vài cái, cười khổ nói:
– Buổi chiều hai người bọn họ đã uống hết rồi.
Tiễn Trạm khẽ gõ lên đầu của Lục Thiên Kì một cái, giả vờ cả giận nói:
– Cũng tại đệ cả, sao có thể uống như vậy, vừa qua trưa một chút đã uống hết hai bình nước.
Lục Thiên Kì ủy khuất nói:
– Tỷ phu, đệ cũng không muốn, nhưng chúng ta không ăn cơm trưa, đệ đã đói bụng, chỉ có thể uống nước cho đỡ đói…
Tiễn Trạm xua tay nói:
– Quên đi quên đi, cũng không thể trách đệ được! Ôi, sư muội, đưa bình nước cho ta, khi chúng ta đến có đi ngang qua một con suối nhỏ, để ta đi tới đó lấy chút nước.
Lục Thiên Kì kêu lên:
– Tỷ phu, đệ cũng đi.
Tiễn Trạm cười nói:
– Được, chúng ta cùng đi. Tử Huyên, muội đợi một lát nhé, ta lấy nước xong lập tức quay lại.
Lục Tử Huyên không nhìn hắn, chỉ cúi đầu chậm rãi nhai lương khô. Tiễn Trạm thầm mắng một tiếng, mang theo Lục Thiên Kì phẫn nộ rời đi.
Chờ sau khi hai người Tiễn Trạm đi được một lúc, Lục Tử Huyên đột nhiên nói:
– Hoa Mỹ, lát nữa bọn họ mang nước tới chúng ta ngàn vạn lần đừng uống.
Lý Hoa Mỹ sửng sốt nói:
– Tại sao?
Lục Tử Huyên cười lạnh nói:
– Với tu vi của hai người bọn họ, vài ngày không ăn không uống cũng không vấn đề gì, hôm nay làm sao lại có thái độ khác thường như thế, một buổi chiều đã uống hết hai bình nước? Muội có nhớ, chúng ta đi thẳng một đường tới đây, cũng hơn nửa tháng mới uống hết hai bình nước kia. Giữa trưa mới vừa đổ đầy, lúc này đã hết rồi…
Lý Hoa Mỹ giật mình nói:
– Tỷ nói là… Không thể nào? Sư huynh bọn họ không phải loại người như vậy…
Lục Tử Huyên cười lạnh nói:
– Muội còn không hiểu sư huynh của muội sao? Vì muốn đạt được mục đích không từ thủ đoạn!
Lý Hoa Mỹ cắn chặt môi dưới, hiển nhiên là có chút tin tưởng lời nói của Lục Tử Huyên. Tiễn Trạm đích thật là người như thế, hơn nữa cũng từng làm qua những chuyện như thế này, muốn âm thầm xuống tay đối phó các nàng. Chẳng qua Lục Tử Huyên quá mức thông minh, bị nàng nhìn thấu ngay từ đầu nhưng lại không nói ra, cho nên trên đường cũng bình an vô sự. Nhưng những việc này phần lớn đều do Lục Tử Huyên tự mình giải quyết mà không nói với Lý Hoa Mỹ, cho nên nàng ta cũng không biết gì nhiều, chỉ là dọc đường đi dựa vào trực giác của nữ nhân có chút cảm giác mà thôi.
Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng cười ha ha thô lỗ truyền đến, Lục Tử Huyên và Lý Hoa Mỹ chấn động, vội vàng rút trường kiếm vẻ mặt đề phòng.
Chỉ chốc lát sau trong rừng đi ra năm đại hán, tất cả đều nhìn chằm chằm hai người lộ vẻ háo sắc.
Lục Tử Huyên giận tái mặt hỏi:
– Các ngươi là ai?
Một đại hán trong đó tiến lên cười nói:
– Tiểu mỹ nhân, không cần sợ. Chúng ta là Sơn Lâm Thất Hổ, hôm nay gặp chuyện bất bình cho nên thuận tay bênh vực kẻ yếu mà thôi.
Lục Tử Huyên trầm giọng hỏi:
– Chuyện bất bình gì vậy?
Đại hán huýt sáo, từ phía sau đi ra hai đại hán, mỗi người trong tay đều kéo một người.
Lý Hoa Mỹ thất thanh nói:
– Sư huynh.
Trong tay hai đại hán này đúng là Tiễn Trạm và Lục Thiên Kì lúc nãy vừa đi múc nước, nhưng giờ phút này hai người bọn họ ai nấy đều vỡ đầu chảy máu, vẻ mặt xám nghoét.
Đại hán xoay người lấy từ trong lòng Tiễn Trạm ra một gói giấy, thuận tay mở ra, bên trong toàn là bột phấn óng ánh.
Đại hán cười nói:
– Tên này mượn việc múc nước, muốn bỏ gói thuốc mê này vào trong nước đầu độc hai vị cô nương, cũng may là bảy huynh đệ chúng ta đi ngang qua, nhất thời cảm thấy bất bình, nên mới xuất thủ trợ giúp hai vị.
Lục Tử Huyên vòng tay nói:
– Nếu vậy xin đa tạ, hai người bọn họ là bằng hữu và đệ đệ của ta, xin hãy giơ cao đánh khẽ. Sau này mấy vị ghé qua Cửu U sơn trang, chúng ta nhất định khoản đãi bảy vị anh hùng thật tốt.
Cửu U sơn trang ở tu chân giới cũng coi như là danh môn đại phái, nổi danh với trận pháp và ngự thú thuật, chỉ cần là người tu chân không ai lại không nể mặt Cửu U sơn trang. Nhưng mấy đại hán này giống như không biết gì, xua tay cười nói:
– Việc đó không cần, chúng ta cũng không phải là giúp không!
Lục Tử Huyên sắc mặt khó coi:
– Vậy các ngươi muốn thế nào?
Đại hán xoa xoa hai tay, cười dâm đãng không nói. Việc đã đến nước này, ngay cả Lý Hoa Mỹ cũng biết bọn chúng muốn gì, hai người lập tức chuẩn bị kiếm trận sẵn sàng nghênh địch.
Một đại hán khác tiến lên nói:
– Lão đại, hai nữ tử này không cần huynh phải ra tay, giao cho đệ đi.
Đại hán cười nói:
– Được thôi, lão nhị ngươi tiểu tử này muốn thừa dịp hưởng dụng trước ta đúng không? Không thành vấn đề, chờ ngươi bắt được các nàng, lần đầu tiên của nữ tử bên cạnh kia sẽ thưởng cho ngươi.
Lão nhị khuôn mặt đểu cáng nói:
– Cám ơn lão đại, chẳng qua nữ nhân của lão đại có thể để đệ là người thứ hai nếm thử hay không?
Lão đại lớn tiếng cười nói:
– Không thành vấn đề, huynh đệ ta lấy thứ tự mà sắp xếp.
Đại hán dẫn theo Lục Thiên Kì mặt lộ vẻ bất mãn nhỏ giọng nói thầm:
– Lão út đều là chịu thiệt như thế.
Đại hán dẫn theo Tiễn Trạm vỗ vai hắn an ủi:
– Không có cách nào khác, ai bảo hai người chúng ta thực lực không đủ, chỉ có thể sắp xếp đến thứ sáu và thứ bảy chứ.
Nói xong lại nhìn Tiễn Trạm trên tay cười nhạo:
– Tiểu tử, hãy nhìn cho thật kỹ hai người vợ tương lai của ngươi lát nữa sẽ sung sướng đến mức nào!
Tiễn Trạm cắn chặt hàm răng, mặt lộ vẻ không cam lòng.
Lúc này, lão nhị đã sớm quấn lấy Lục Tử Huyên và Lý Hoa Mỹ. Lục Tử Huyên chỉ có tu vi Tâm Động sơ kỳ, mà Lý Hoa Mỹ lại càng kém, chỉ là Dung Hợp sơ kỳ, hai người làm sao có thể là đối thủ của Linh Tịch kỳ cao thủ. Chỉ được mấy chiêu, trường kiếm trong tay hai nàng đã bị đánh bay, lão nhị lại càng nhanh tay lẹ mắt điểm trúng huyệt đạo của hai nàng khiến cho thân người hai nàng mềm nhũn ngã xuống đất, có lực mà không dùng được, để phòng ngừa hai người tính tình cương liệt cắn lưỡi tự sát. Xem thủ pháp của lão nhị, rõ ràng là một kẻ lão luyện.
Lão nhị vỗ vỗ tay, cung kính nói:
– Lão đại, mời người lên trước.
Lão đại liếm liếm môi, không cần nói nhiều, thoáng cái đã nhào lên người Lục Tử Huyên. Cùng lúc lão nhị cũng nhào lên người Lý Hoa Mỹ.
Hai thiếu nữ trẻ tuổi muốn lớn tiếng kêu cứu, nhưng huyệt đạo bị điểm toàn thân vô lực, thậm chí ngay cả thanh âm cũng không phát ra được. Cuối cùng, hai người chỉ có thể lặng lẽ cam chịu, những giọt lệ nhục nhã chảy dài trên gương mặt hai nàng.
“Xoạt!”
Lão đại vội vã xé rách quần áo trên người Lục Tử Huyên, bên trong lộ ra nội y, chỉ cần tiếp tục xé rách nội y và yếm hồng bên trong thì sẽ không còn gì ngăn trở.
Bên ngoài năm tên đại hán nhìn chăm chú đến nỗi ngay cả tròng mắt đều lồi ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, lão đại và lão nhị đột nhiên cùng nhau nhảy dựng lên.
Lão đại lại càng nổi giận lớn tiếng mắng:
– Con mẹ nó, là ai! Lăn ra đây cho lão tử!
Lục Tử Huyên và Lý Hoa Mỹ giống như gặp được cứu tinh ngoảnh trái trông phải.
Ở một phía khác của khu rừng, một bóng người chậm rãi đi ra. Vải thô áo gai, nhưng không ngăn được anh khí bức người, chỉ là trên người hắn mơ hồ tỏa ra khí tức băng lãnh khiến người ta rất khó chịu, trong khí tức băng lãnh còn pha lẫn sát khí dày đặc.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của hắn, cả người Lục Tử Huyên run rẩy hẳn lên.
Lão đại vừa thấy người đi ra, liền quát to:
– Các huynh đệ, xử lý hắn cho ta!
Lại chỉ vào Lý Hoa Mỹ hét lớn:
– Ai thịt được hắn, thì lần đầu tiên của cô gái này cho…
Sáu gã huynh đệ có vui mừng có lo âu, vui mừng đương nhiên là năm người khác, lo âu chính là lão nhị, chẳng qua lão đại mở miệng ai dám phản đối.
Nhưng đúng lúc này, lão đại giống như gặp quỷ hét lớn:
– Ma tôn Phương Tử Vũ?