Q.6 – Chương 17: Diệt Môn Chân Tướng

Diệt Môn Chân Tướng

Bạch quang không ngừng chớp động, mỗi một lần lóe lên từ trong bạch quang lại đi ra một người.

Tôn chủ dẫn theo đám tán tiên thủ hạ đứng ở bên ngoài, trên mặt lão vẻ kinh ngạc càng lúc càng khoa trương, mỗi một người đi ra thế nhưng đều đã đạt đến cảnh giới tán tiên, năm mươi năm ngắn ngủi lại có thể làm cho một đám người mới bước vào tu chân biến thành tán tiên, điều này sao có thể khiến lão không kinh ngạc cho được. Nên biết rằng, điều này tuyệt đối là thần tích, kẻ khác tu luyện mấy trăm năm cũng không nhất định có thể đạt đến loại trình độ này, bọn họ lại chỉ dùng năm mươi năm, truyền ra ngoài chắc chắn sẽ chấn động cả tu chân giới.

Khiến cho lão kinh ngạc nhất chính là hai người Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ. Hai người này đứng trước mặt lão, hoàn toàn không cảm thấy bất kỳ ba động nào của pháp lực, giống như một người bình thường không biết sâu cạn, khiến cho tôn chủ sinh ra một cảm giác nguy hiểm sâu không lường được.

Phản Phác Quy Chân. Ngón tay của tôn chủ không tự giác bật lên một cái, bản thân vốn sở hữu lực lượng tuyệt đối trong tu chân giới lão đương nhiên biết loại cảnh giới này đại biểu cho điều gì, trong lòng đối với sự tiến bộ thần tốc của những người này không biết là nên mừng hay nên lo.

– Khục! – Tôn chủ ho khan một tiếng, đi lên trước nói: – Chúc mừng các vị, lại có thể tiến bộ thần tốc đến như vậy. Không biết các vị ở trong đó như thế nào….

“Roẹt!” Một cơn gió mạnh thổi qua tai, làm cho lỗ tai của tôn chủ đau rát. Nhìn kỹ lại, Phương Tử Vũ đứng ở trước mặt đã biến mất.

Ở đây duy nhất chỉ có Từ Ngạo Thiên là có thể nhìn thấy rõ động tác của Phương Tử Vũ, nhưng hành động của Phương Tử Vũ quả thực là quá đột ngột, hắn còn chưa kịp phản ứng thì trường đao của Phương Tử Vũ đã đặt ở trên cổ của tôn chủ rồi.

“Bịch bịch bịch……” liên tiếp vang lên mấy tiếng, hơn hai mươi tán tiên còn lại của Khoái Hoạt lâm trong nháy mắt công phu toàn bộ ngã xuống đất.

Một đao mất mạng, không có bất kỳ động tác dư thừa nào. Phương Tử Vũ giống như một cơn lốc đen quét qua những người này, lấy phương thức đơn giản nhất thu gặt sinh mệnh của bọn họ.

– Tử Vũ….. – Từ Ngạo Thiên khẽ nhíu mày, hắn biết nguyên nhân mà Phương Tử Vũ làm như vậy, nhưng không nghĩ đến đệ đệ của mình lại kích động như vậy, còn chưa hỏi rõ ràng đã ra tay. Vạn nhất giết lầm người, lòng hắn liệu an ổn được sao.

– Phương Tử Vũ – Tôn chủ gầm lên giận dữ: – Ngươi đang làm gì vậy?

– Lão biết mà, tôn chủ. – Phương Tử Vũ thanh âm lạnh như băng, nói: – Có lẽ nên gọi lão là Minh chủ.

– Ngươi… – Tôn chủ sửng sốt: – Ngươi đang nói cái gì vậy?

– Lão truy sát yêu hồ nhất tộc chúng ta mấy ngàn năm, là bởi vì nó sao?

Phương Tử Vũ chậm rãi mở tay ra, thần thạch trong suốt lấp lánh đang yên lặng nằm trong lòng bàn tay hắn.

Tôn chủ sắc mặt không đổi nói:

– Đó là cái gì?

Phương Tử Vũ cười lạnh nói:

– Đừng giả bộ nữa, trong Thiên Thượng Nhân Gian chúng ta gặp được thần, ông ta đã nói hết toàn bộ cho chúng ta.

Khi nói đến thần, ngón tay của Phương Tử Vũ bất giác siết chặt, các khớp ngón tay vang lên”rắc rắc” một trận. Thần đáng chết, hóa ra sự diệt tuyệt của yêu hồ nhất tộc tất cả đều chỉ là trò đùa của Xi Vưu, chỉ vì một’món đồ chơi giải trí’. Nếu không phải bởi Khoa Phụ trong lúc vô ý để lộ ra, hắn vô luận thế nào cũng đoán không ra được chân tướng sự thật. Sau khi biết được được chân tướng một khắc, mục tiêu của hắn đã từ tu chân giới thăng hoa đến trên người cổ thần Xi Vưu. Mà Khoa Phụ, dù sao cũng đã lỡ miệng nói ra, liền thuật lại tường tận một lần quá trình diệt vong của yêu hồ nhất tộc cho hắn nghe, đến tận đây hắn mới biết được, hóa ra Trừ Yêu liên minh lại chính là Khoái Hoạt lâm. Chỉ là Tôn chủ không bao giờ xuất hiện, một mực ở bên ngoài thu mua, mời chào nhân thủ đuổi giết Yều Hồ bộ tộc, các đời minh chủ của Trừ Yêu liên minh đều là người được Khóa Hoạt lâm phái ra.

– Thần? – Tôn chủ sắc mặt khẽ biến: – Tại sao ta lại không biết trong Thiên Thượng Nhân Gian còn có thần nhỉ?

Từ Ngạo Thiên than nhẹ một tiếng nói:

– Là Tử Vũ phá vỡ không gian, vừa lúc gặp được thần ở gần vết nứt không gian, ông ta đã đem tất cả mọi việc nói cho chúng tôi biết rồi.

Tôn chủ sắc mặt đại biến. Phá toái hư không? Vậy không phải là chứng tỏ Phương Tử Vũ đã đạt đến cảnh giới của thần rồi sao? Nhưng vì sao hắn đi ra lại không gặp phải thiên kiếp, cũng không có thần phạt?

Lão rốt cuộc cũng đã minh bạch vì sao đám người này có thể trong năm mươi năm ngắn ngủi tu luyện đến tán tiên cảnh giới, thì ra là có thần bồi dưỡng cho bọn họ. Cũng hiểu được vì sao Phương Tử Vũ vừa mới đi ra liền giết sạch thủ hạ của lão, nghe đồn thần không gì là không biết, không gì là không làm được, hóa ra truyền thuyết đúng là sự thật.

Chỉ là Tôn chủ, bao gồm cả những người đang có mặt ở đây, đều không biết thần không phải là cái gì cũng biết. Khoa Phụ chỉ bởi vì cảm thấy’món đồ chơi’ mà Xi Vưu bồi dưỡng ra’chơi vui’ cho nên mới một mực chú ý đến Phương Tử Vũ, từ đó quan sát thêm một chút về cừu gia của hắn mà thôi.

– Nói! – Trường đao trên tay Phương Tử Vũ dí sát, qua kẽ răng rít lên từng câu từng chữ, nói: – Tại sao phải làm như vậy?

Tôn chủ chưa bao giờ cảm thấy tử vong tiếp cận gần đến vậy, đặc biệt là khí tức phát ra từ Ma Thần xử và sát khí nồng đậm trên người Phương Tử Vũ khiến cho lão lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.

– Nếu ta nói, ngươi có bỏ qua cho ta không?

Phương Tử Vũ nhìn chằm chằm vào lão một hồi lâu, mới nói:

– Được, ta không giết ngươi.

“Hừ!” Tôn chủ cười lạnh nói:

– Thật xem ta là trẻ con lên ba tuổi? Ngươi không giết ta, bọn họ cũng sẽ giết ta. Ta đã sống mấy ngàn năm, ngay cả điều đó cũng nghe không ra sao.

Từ Ngạo Thiên khẽ thở dài, nói:

– Lời nói của Tử Vũ cũng chính là lời nói của chúng tôi. Chỉ cần ông nói cho chúng tôi sự thật, bất cứ một ai trong số chúng tôi ở đây tuyệt sẽ không đụng đến ông.

Tôn chủ trầm mặc một hồi rồi mới nói:

– Được, ta tin ngươi.

Sau đó rầu rĩ nói ra:

– Kỳ thật ta chính là Khoái Hoạt lâm đệ nhất tôn chủ…..

Tiên nhân Tuyệt Trần, vốn là tiên quan trông coi tiên gia pháp bảo trên tiên giới. Nhưng y không hề thỏa mãn với cái chức quan này, mỗi ngày cứ phải lặp đi lặp lại quỳ bái thiên đế, một lần rồi lại một lần buồn chán kiểm kê, lau chùi pháp bảo. Rốt cuộc, y mệt mỏi, thậm chí nổi lên lòng hâm mộ cuộc sống của thiên đế, suốt ngày ảo tưởng nếu như mình được làm thiên đế thì thật tốt biết bao. Đáng tiếc y cũng tự biết vĩnh viễn không thể trở thành thiên đế, điều ảo tưởng đó vĩnh viễn chỉ có thể là mộng, giấc mộng không dám nói ra với bất cứ ai.

Một lần trong cuốn sách cổ ngẫu nhiên nhìn thấy một đoạn ghi chép có liên quan đến thần giới. Phần tài liệu cổ xưa này do người nào viết đã không thể truy tra, chỉ là nội dung được ghi lại trong đó khiến cho Tuyệt Trần có hứng thú cực lớn.

Thì ra trong đó ghi lại, ở một cái không gian nào đó trong thần giới có một cánh cửa lớn, chỉ cần thu thập đủ ba chìa khóa liền có thể mở ra cánh cửa lớn này, đồng thời thu được lực lượng siêu việt thần.

Từ đó trở đi Tuyệt Trần dường như nổi điên tiếp tục truy tra, trải qua mấy trăm năm điều tra cẩn thận, rốt cuộc để cho y biết được một trong số ba cái chìa khóa đó hiện tại đang nằm trong bảo khố vốn do y trông coi, cũng chính là Thiên Thượng Nhân Gian.

Tuyệt Trần sung sướng đến phát điên rồi, không cần suy nghĩ liền lấy trộm Thiên Thượng Nhân Gian. Sau đó sự việc bị bại lộ, Tuyệt Trần nhất thời sợ hãi liền mang theo Thiên Thượng Nhân Gian chạy trốn khỏi tiên giới. Đến đây mới có chuyện tiên giới không ngừng đuổi giết Khoái Hoạt lâm.

Sau khi chạy trốn xuống nhân gian, Tuyệt Trần lợi dụng công năng của Thiên Thượng Nhân Gian thành lập Khoái Hoạt lâm, trong bóng tối không ngừng bồi dưỡng thế lực của bản thân. Mãi cho đến khi sự việc yêu hồ nhất tộc sở hữu thần thạch bị vạch trần, Tuyệt Trần từ các nơi thu được tin tức sau cùng khẳng định thần thạch chính là chiếc chìa khóa thứ hai, lúc này mới lệnh cho thủ hạ xuất cốc tổ chức Trừ Yêu liên minh, không ngừng truy sát yêu hồ nhất tộc. Mà vị minh chủ đầu tiên chính là Tư Đồ Tiễn mà mọi người đã nhận biết.

Chỉ là y không ngờ được Yêu hồ nhất tộc đối với thần thạch lại coi trọng đến như vậy, cho dù bị diệt tộc cũng phải bảo vệ tốt khối thần thạch này. Bởi vì thần thạch đối với Tuyệt Trần vô cùng trọng yếu, Trừ Yêu liên minh mới có thể không tiếc hết thảy đuổi theo sát yêu hồ nhất tộc, mãi đến khi Phương Tử Vũ xuất thế, Long thần sơn trang toàn trang bị giết, hai con yêu hồ mang theo Phương Tử Vũ và thần thạch từ đó biến mất không dấu vết.

Những chuyện sau đó mọi người đều đã biết, tôn chủ sau khi nói xong mới quay đầu nhìn về phía Phương Tử Vũ.

– Tại sao muốn bồi dưỡng chúng tôi?

Đây mới là chuyện mà Từ Ngạo Thiên quan tâm, nếu tôn chủ không có lòng tốt, hơn nữa biết rõ thần thạch đang ở trên người Phương Tử Vũ, vì sao còn muốn chiêu thu Phương Tử Vũ và đám người bọn họ? Không sợ dưỡng hổ vi hoạn sao?

Tôn chủ cười lạnh nói:

– Ta vốn là muốn các ngươi vì ta bán mạng. Căn cứ theo tin tức thu được từ nhiều năm không ngừng truy tra của ta, chiếc chìa khóa cuối cùng đang nằm trên tiên giới, cho nên……

– Cho nên muốn để cho chúng tôi thay thế ngươi đi thu hồi, sau đó lại cướp đoạn thần thạch của Tử Vũ, như vậy ngươi có thể đi thần giới nhận được lực lượng kia?

Tôn chủ gật đầu, tỏ vẻ phán đoán của Từ Ngạo Thiên là hoàn toàn chính xác.

– Nhưng ngươi làm sao đến được thần giới?

Tôn chủ cười khổ nói:

– Mấy ngàn năm nay bản tôn vẫn một mực để tâm đến chuyện ba cái chìa khóa, không cách nào tĩnh tâm tu luyện. Chỉ cần ba chiếc chìa khóa tất cả nằm trong tay, ta sẽ lập tức tiến vào Thiên Thượng Nhân Gian bế quan tĩnh tu, lấy thời gian ngắn nhất đạt đến thần cảnh.

Từ Ngạo Thiên gật đầu nói:

– Thì ra thế. Tử Vũ, đệ còn gì muốn hỏi nữa không?

Phương Tử Vũ chậm rãi đem trường đao dời đi, tôn chủ cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên, Phương Tử Vũ một chưởng chụp vào lưng lão, một cỗ chân khí cực kỳ bá đạo nháy mắt xông vào trong cơ thể tôn chủ, trước khi lão phản ứng lại thì nó đã xông đến tử phủ.

Tôn chủ hoảng hốt, thậm chí không kịp mắng, lập tức ngưng tụ pháp lực toàn thân chống đỡ sự xâm lấn của chân khí đó. Đáng tiếc, tu vi của Phương Tử Vũ lúc này đã vượt xa lão, hơn nữa còn là bất ngờ đánh lén, chân khí xâm nhập thế như chẻ tre xông thẳng vào tử phủ.

Tôn chủ toàn thân phình to ra, sau một tiếng nổ cực lớn, lão như bong bóng xì hơi ngã lăn trên mặt đất, trên dưới toàn thân đã thành huyết nhân.

Tôn chủ muốn nâng tay lên, nhưng lại hữu tâm vô lực.

Phương Tử Vũ lạnh lùng nhìn lão một cái, xoay người đi vào nhà đá, dùng sức vỗ mạnh một cái lên Phong Thần đài, cả khối Phong Thần đài trong nháy mắt rút nhỏ sau đó biến mất trong Chí Tôn giới. Phương Tử Vũ đi ra, không thèm nhìn lấy tôn chủ một cái liền rời khỏi Khoái Hoạt lâm, trước khi đi còn lưu lại một câu nói lạnh như băng:

– Ta đáp ứng không giết ngươi, nhưng không nói sẽ không phế ngươi.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Khoái Hoạt lâm chỉ lưu lại hơn hai mươi cỗ thi thể và một đời kiêu hùng pháp lực toàn thân bị phế, cách cái chết không xa.

Khoái Hoạt lâm từ nay về sau tuyệt tích tu chân giới.

Yêu Hồ Loạn Thế

Yêu Hồ Loạn Thế

Status: Completed Author:

Lại là một câu chuyện kể về nhân vật chính - một con yêu hồ đi báo thù cho phụ mẫu đã bị sát hại. Không bằng lòng với sự chèn ép của con người và thần tiên, hắn nuôi hận muốn áp đảo tam giới, thí thần, tru tiên! Muốn toàn thiên hạ đời đời nhớ tên hắn! Yêu Hồ!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset