Hai nắm tay của Hàm Nguyệt càng nắm càng chặt, thân thể cũng không tự chủ được khẽ run rẩy, sự đố kỵ trước nay chưa từng có thiêu đốt trong lòng.
Từ nhỏ, hắn lớn lên đã được bao bọc ở trong lòng bàn tay, ăn ngon nhất, dùng tốt nhất, ngay cả tiên khí trong tay cũng là tốt nhất Khoái Hoạt Lâm. Nếu như có người mặc quần áo so với hắn còn muốn hoa lệ hơn, như vậy hắn nhất định xé rách quần áo của đối phương lại bị đánh một trận. Chưa từng có người có thể vượt qua hắn, cho dù là bất luận phương diện gì. Thế nhưng ngay sau khi hắn xuất sơn đến nay, gặp được hai huynh đệ trong truyền thuyết lại xa xa đem hắn bỏ rơi phía sau, Từ Ngạo Thiên có một kiện thần khí, Phương Tử Vũ không những có thần khí còn có tiên khí loại phòng ngự đầy đủ. Hàm Nguyệt đã thực sự đố kị, đố kị sắp phát cuồng.
– Phương Tử Vũ…
Hàm Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.
Phương Tử Vũ thản nhiên nhìn hắn một cái, lạnh giọng hỏi:
– Ca của ta đâu?
Hàm Nguyệt cười lạnh nói:
– Đương nhiên là đã chết.
Phương Tử Vũ ngoài mặt vẫn như trước bình tĩnh như thường nói:
– Thiết Huyết vệ đâu?
– Đương nhiên là theo hắn cùng nhau xuống địa ngục hưởng phước.
– Rất tốt.
Hai mắt màu xanh biếc của Phương Tử Vũ bắn ra sát khí vô hạn:
– Đã như vậy, các ngươi cũng xuống dưới đó tiếp huynh ấy.
Nói xong, hắn liền giơ đao hướng Hàm Nguyệt xông tới. Hàm Nguyệt nhìn hắn cười nhạt, bát vệ thất kinh, vội vàng liều lĩnh chạy tới. Ai ngờ Phương Tử Vũ cố ý để thân hình chậm lại, chờ khi bát vệ gần sát đột nhiên xoay người hướng một người trong đó chém tới.
Lan vốn tưởng là Phương Tử Vũ một lòng muốn giết thiếu chủ của mình, lại không nghĩ đến hắn lại quỷ kế đa đoan như vậy, ám sát Hàm Nguyệt là giả, thực ra là lợi dụng tốt tâm lý nóng lòng hộ chủ của mấy người mình công kích trở tay không kịp.
Thực sự là trở tay không kịp, khi Lan phản ứng lại thì trường đao của Phương Tử Vũ đã cách nàng không xa, dọa nàng hồn phi phách tán hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ. Đúng lúc này, thân ảnh của Nguyệt rất nhanh đuổi tới chắn ở trước Lan, đem tất cả công lực cả đời đều quán chú vào hai tay, liều mạng phế bỏ hai tay cũng muốn cứu tính mạng của hai người. Phương Tử Vũ cười lạnh một tiếng, trường đao thản nhiên biến mất, Nguyệt ở trước khi sửng sốt đột nhiên cảm thấy ngực một trận đau đớn, vừa cúi đầu nhìn, thanh trường đao này không ngờ xuyên thẳng vào ngực. Nguyệt chậm rãi quay đầu lại, thấy vẻ mặt cười khổ của Lan, thì ra một đao này xuyên suốt hai người, ngay cả Lan cũng không cách nào may mắn tránh khỏi tai nạn.
– Vì cái gì… Muốn cứu ta?
Lan nhẹ giọng yếu ớt hỏi.
Nguyệt thoáng cười khổ, nói:
– Ta thực sự thích ngươi.
Hai mắt của Lan có chút ướt át nói:
– Đồ ngốc, ngươi thực sự là một tên ngốc.
Nguyệt gật đầu nói:
– Để ta tùy hứng một lần đi.
Hai người nhìn nhau cười, sau đó nhắm mắt lại song song chết đi
Phương Tử Vũ đem trường đao rút ra, máu đỏ tươi bắn lên toàn thân hắn.
Nhật và ngũ nữ đã sớm bao vây hắn, mỗi người trên mặt đều mang theo vẻ bi thương.
Ánh mắt lạnh lẽo của Phương Tử Vũ lần lượt đảo qua trên mặt sáu người, đột nhiên phát hiện một việc rất có ý nghĩa, những người này hình như đều không có kinh nghiệm thực chiến gì.
Nếu nói kinh nghiệm thực chiến trong tu chân giới, đứng đầu đó là những nhân vật tán tiên. Tục ngữ nói người ta ăn muối so với ngươi ăn gạo còn nhiều hơn, bất luận kinh nghiệm và sự từng trải mấy trăm năm của một tán tiên là không người nào có thể so sánh. Thứ hai phải là Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ, hai người một mực ở trên chiến trường chém giết nhiều năm như vậy, sở học lại đều là làm sao đưa ra phán đoán chính xác bảo vệ tính mạng của mình và hơn nữa sạch sẽ gọn gàng giết chết đối thủ.
Cùng hai người Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ so sánh, kinh nghiệm chiến đấu của những tán tiên này giống như là tiểu hài tử, từ biểu hiện vừa rồi của Lan và Nguyệt liền có thể nhìn ra. Nếu như là người có kinh nghiệm phong phú, tuyệt sẽ không hoảng hốt giống như Lan, lại càng không giống như Nguyệt không cần nghĩ ngợi mưu đồ lấy hai tay cản đao.
Nếu đổi lại Phương Tử Vũ hoặc Từ Ngạo Thiên là Lan, một khắc kia nhất định phải công địch để tìm ra đường sống, mà nếu đứng ở vị trí của Nguyệt cũng nhất định không ngây ngốc đi cản đao, mà là chọn dùng kế”Vây Ngụy cứu Triệu”.
Nguyên nhân chính là vì những hành động kỳ quái này của Lan và Nguyệt khiến Phương Tử Vũ trong lòng sinh nghi, chiếu theo kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ tuyệt đối là vừa ra chiến trường lần đầu, mà thực lực của bản thân bọn họ lại quả thực đạt tới cảnh giới tán tiên, vì sao lại có nhiều mâu thuẫn như vậy chứ? Nhìn sáu khuôn mặt bi phẫn bên cạnh, một suy đoán lớn mật ở trong lòng của Phương Tử Vũ tự nhiên mà sinh. Hắn nghĩ tới một sự vật đáng sợ.
Cùng lúc đó, sáu người bọn Nhật hình thành thế bao vây lại lần nữa đánh đến, Phương Tử Vũ cười lạnh một tiếng dưới chân đã bước mấy bước kỳ quái. Hồng không có nghi ngờ hắn, thấy Phương Tử Vũ đứng ở trước mặt nàng liền bất chấp tất cả đánh tới.
Nhật hoảng hốt kêu lên:
– Không được!
Đáng tiếc đã chậm một bước, chỉ thấy Hồng từ phía sau Phương Tử Vũ ôm lấy hắn, nhưng giống như ôm lấy một đoàn không khí, thân thể lảo đảo một cái từ trong thân hình của hắn xen kẽ mà qua, tất cả mọi người nhìn ngẩn người.
Nhật bỗng dưng nghĩ tới cái gì, vội vàng hét lớn:
– Là tàn ảnh…
Nhưng vào lúc này, một chút hắc mang hiện lên, đầu của Hồng đột nhiên bay lên không trung, một chùm máu tươi từ chỗ đứt của cổ phun vãi ra.
– Hồng!
Thường ngày cùng Hồng có quan hệ tốt nhất Thanh bi thương kêu lên, một chưởng hung hãn đánh về phía sau lưng của Phương Tử Vũ.
Tử hét lớn:
– Thanh, cẩn thận…
Chỉ nhìn thấy Thanh cũng đồng dạng lảo đảo một cái chúi về phía trước mấy bước, dường như nghĩ tới cái gì đột nhiên xoay người hướng phía sau đánh ra một chưởng toàn lực. Nhật vốn là muốn chạy tới bên người Thanh vì nàng bảo vệ phía sau, nhưng không ngờ tới Thanh nghĩ đến kết cục của Hồng, cho rằng Phương Tử Vũ sẽ ở phía sau nàng đánh lén mới không nghĩ nhiều đã xoay người phách chưởng, lại đúng lúc đem Nhật đuổi tới cho một chưởng đánh lui.
– Ngươi đánh đi đâu vậy?
Thanh âm lạnh lẽo của Phương Tử Vũ xuất hiện ở phía sau nàng, Thanh muốn lại lần nữa xoay người, đột nhiên cảm thấy gáy một trận đau nhức, nàng lại cũng đã không cách nào quay đầu.
Nhìn thân ảnh của Thanh chậm rãi ngã xuống, máu tươi từ chỗ đứt trên cổ tuôn ra ồ ồ, tất cả mọi người sợ ngây người. Chẳng qua chỉ trên dưới nửa khắc thời gian, Phương Tử Vũ đã trước sau giết chết bốn gã tán tiên. Những người này chính là tán tiên, tùy tiện ra tới một người đều có thể áp chế quần hùng nơi này, nhưng Phương Tử Vũ lại hết lần này đến lần khác như là dễ dàng đã giải quyết.
Thực ra Phương Tử Vũ cũng là thủ xảo, từ hành động của Lan và Nguyệt, hắn nhìn ra những người này mặc dù thực lực cao siêu nhưng tuyệt đối đều không có kinh nghiệm chiến đấu gì, chỉ cần không phải ngạnh kháng thì khả năng thắng của hắn chính là rất lớn. Cho nên Phương Tử Vũ ngay từ đầu đã tính toán tốt, lợi dụng tâm lý phẫn nộ và bị kích động cùng với kinh nghiệm chiến đấu gần như bằng không của bọn họ áp dụng tiêu diệt từng người. Sự thực chứng minh, đối sách của hắn hoàn toàn chính xác, dùng Tàn ảnh thần bộ lại phối hợp Long Thần Kiếm Quyết hư vô mờ mịt, cho nên những tán tiên không có kinh nghiệm thực chiến này cả đám chết thảm dưới đao của hắn.
Nhật xanh mặt quát:
– Không được khinh cử vọng động (hành động thiếu suy nghĩ) nữa…
Còn chưa có nói xong, chỉ nghe Tử kinh hô:
– Lục, Hoàng, không được…
Lục và Hoàng đồng thời từ hai bên của Phương Tử Vũ đánh úp tới, pháp khí của Lục bị trường đao trong tay của Phương Tử Vũ chặt đứt ở trước trận so đấu, cho nên là tay không. Mà pháp khí của Hoàng bởi vì vận khí tốt không cùng trường đao cứng đối cứng, bởi vậy Hoàng nắm chặt trong tay một đôi gai nhọn tạo hình kỳ dị đâm thẳng về phía Phương Tử Vũ, ý đồ liều mạng ngọc thạch câu phần (ngọc đá đều vỡ nát).
Phương Tử Vũ cười lạnh một tiếng, trường đao rất nhanh giao sang tay trái, hắc mang vung lên bức lui Lục, mà lúc này một đôi gai nhọn của Hoàng cũng đã đánh tới. Tay phải của Phương Tử Vũ đột nhiên biến thành mềm mại giống như không xương quấn lên gai nhọn, giống như một con rắn quấn vài vòng trên gai nhọn sau đó bàn tay đã đặt lên ngực của Hoàng.
Trên tràng không biết là ai hoảng sợ kêu lên:
– Long Thần Chưởng Quyết, Du Long Triền Nhiễu.
Hù dọa Hoàng kinh hãi gần chết, muốn thoát ra lui về phía sau, nhưng hai tay lại bị Phương Tử Vũ gắt gao cuốn lấy không thể động đậy.
Ba người Lục, Nhật, Tử lại lần nữa nhào tới, khóe miệng của Phương Tử Vũ lộ ra một tia tươi cười quái dị. Hoàng còn chưa hiểu ra thì đột nhiên nghe được một tiếng”Răng rắc”, sau đó trái tim tê liệt một chút lại cảm thấy đau đớn kịch liệt, một tia máu tươi từ khóe miệng chảy ra, hai mắt mở lớn đến chết cũng không cam lòng.