Đầu hè, ngoài cửa nhà hàng Michelin London, ông Baroque vừa hầm hừ khua cánh tay rắn chắc chỉ chỏ vừa chạy vào ngõ hẻm khu dân cư. Ông Baroque là một nhà bình luận tin tức, mấy hôm trước ông từng phát biểu ngôn luận công kích kêu gọi chống Trung Quốc trong chuyên mục của mình. Hệ quả của việc này là hòm thư điện tử của ông xuất hiện rất nhiều thư rác đính kèm virus, điện thoại nhà riêng bị quấy rối hai mươi tư giờ, mấy trăm người Hoa kéo nhau căng biểu ngữ trước cổng cơ quan của ông kêu gọi phản đối.
Hiển nhiên, chuyện xui xẻo không chỉ nhiêu đây, buổi trưa hôm nay khi ông vừa dùng cơm ở Michelin xong, ra ngoài đã thấy toàn bộ lốp xe mình đều xẹp lép. Người đi đường tốt bụng nói cho ông biết có hai thiếu niên đội mũ vừa cắt lốp bánh xe ông rồi nghênh ngang bỏ đi.
Baroque chạy theo hướng người kia chỉ, cuối cùng đứng ở con ngõ cụt, gào lên: “Bọn mày ra đây cho tao, tao nhìn thấy bọn mày rồi. Hai tên khốn kiếp này, tao sẽ tống bọn mày vào sở cảnh sát. Bây giờ tao bắt đầu đếm, nếu đến mười mà bọn mày còn không ra thì bọn mày hãy đợi đấy, tao sẽ khiến bọn mày trả giá đắt…”
Lúc giọng nam thô lỗ kia đếm đến chín, Mộ Mai kề đến Vưu Liên Thành theo thói quen, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khe khẽ cố kiềm nén của cậu.
“Suỵt!” Mộ Mai tức giận đặt ngón trỏ lên môi.
Đúng vậy, chính họ liên thủ lại cắt lốp bánh xe ông Baroque, đích thân Lâm Mộ Mai hành động và Vưu thiếu gia cung cấp vũ khí. Cuối cùng, thấy một chiếc bánh không được cắt đồng đều, Vưu thiếu gia chê Mộ Mai trình độ kém, thế là giật lấy dao xử lý nốt chỗ còn lại. Vưu thiếu gia tập võ nên đương nhiên đường dao vô cùng hoàn mỹ rồi.
Đúng lúc hôm nay tài xế taxi London đồng loạt bãi công, chắc chắn ông Baroque béo ụ này sẽ phải kêu khổ thấu trời cho xem. Đáng tiếc lại có người chỉ điểm cho ông ta đuổi theo. Suy nghĩ đến Vưu thiếu gia là nhân vật cầm cờ của thế hệ trẻ London, thần tượng của đám thiếu thiếu nữ mới lớn, trong cái khó ló cái khôn, Mộ Mai kéo Vưu Liên Thành trốn vào sân của một căn nhà, rồi chui vào giàn hoa treo được dựng bằng thép cao chừng một mét vừa đủ che khuất hai người họ. Song thép được dây leo quấn kín tạo thành một lớp màn che thiên nhiên. Thông qua khe lá nhỏ xíu, họ nhìn ông Baroque đứng cách đó chừng ba inch trong con ngõ chật hẹp, quần áo ướt đẫm mồ hôi, mặt mày cau có.
Lúc ông Baroque hét lên đến mười, con ngõ vẫn im ắng, ông nhìn dáo dác xung quanh, cởi áo ghi-lê ngồi xuống bấm số điện thoại cảnh sát, rồi la hét ầm ĩ với bên kia điện thoại là muốn đòi quyền lợi của một người đóng thuế.
Hiển nhiên ông Baroque gian xảo đang nghĩ đến việc ôm cây đợi thỏ đây mà.
Mộ Mai cũng không ngờ làm lớn chuyện đến mức này nên cũng có chút nhụt chí.
“Hối hận rồi hả?” Ngược lại với Mộ Mai, Vưu thiếu gia rất hưng phấn, “Lâm Mộ Mai, cô có thấy bây giờ chúng ta giống như đang chơi trò bịt mắt trốn tìm không. Chúng ta là người trốn, còn Baroque là người tìm.”
“Liên Thành, cậu nói xem nếu Baroque thật sự muốn kiện chúng ta thì sao?” Mộ Mai nhỏ giọng nói, Baroque là nhân vật khá phiền phức ở London này.
Mộ Mai vừa dứt lời đã nghe thấy giọng Baroque vang lên: “Tao nghe thấy tiếng bọn mày rồi, tao nghe thấy rồi.”
Mộ Mai giật mình, một tay nắm chặt mấy dây leo kia, một tay nắm chặt tay Vưu Liên Thành. Cô trợn to mắt, bởi vì sợ hãi cộng thêm nơi này nóng bức nên trán lấm tấm mồ hôi, thấm ướt mấy sợi tóc mai lưa thưa, dính bết vào trán cô. Một lần nữa Vưu Liên Thành cảm thấy trán của Mộ Mai rất đẹp.
Họ đứng quá gần nhau, gần đến mức cậu có thể lấy được nốt ruồi đen bé tẹo ẩn trong lông mày của cô. Bóng lá xanh mướt đầu hè in bóng lên khuôn mặt cô, cơn gió hây hây luồn qua kẽ lá mơn trớn môi cô. Đôi môi không hề tô son nhưng vẫn tươi thắm như cánh hoa hồng, đường viền môi mong mỏng hút hồn. Vưu Liên Thành hồi tưởng lại xúc cảm khi lần đầu chạm vào chúng.
Cậu cúi đầu, đặt môi mình lên đôi môi ấy lần thứ hai. Lần này không biết có giống như lần trước không nhỉ? Hình như ngọt hơn lần trước thì phải. Đúng rồi, khi nãy đầu bếp Michelin đã làm món kem tráng miệng vị dâu tây, hiện tại hương vị nơi môi cô kha khá giống quả dâu tây ngày hè vậy.
Lúc đầu cô cẩn thận đáp lại nụ hôn bất ngờ của Vưu Liên Thành, dần dần tay cô nắm lấy vạt áo cậu. Môi họ quấn quýt, cảm nhận hương vị của nhau qua đầu lưỡi, từ từ không khí trong không gian nhỏ bé này trở nên mỏng manh, một cảm xúc khó tả như ngọn lửa cháy rừng, như nước lũ vỡ đê lan tràn khắp toàn thân cậu.
Cơn gió mơn man thổi qua mái tóc Vưu Liên Thành, ánh nắng dập dờn theo gió hắt thẳng vào đôi mắt nhắm chặt của cậu. Vưu Liên Thành hoảng hốt đẩy Mộ Mai ra. Cô ngỡ nàng nhìn cậu, đôi môi đang sưng đỏ của cô chứng tỏ rõ ràng nụ hôn khi nãy của họ rất lâu.
“Liên Thành, mới vừa rồi…” Cô chớp mắt, ngây ngô sờ môi mình, “Liên Thành, mới vừa rồi hình như là cậu hôn tôi trước đúng không?”
Vưu Liên Thành cảm thấy hiện giờ trông Mộ Mai ngốc hơn ai hết, ngốc hơn bất cứ lúc nào luôn.
“Không phải vừa rồi cô sợ à.” Vưu Liên Thành mất tự nhiên đẩy đám dây leo kia, nghiêng người định xem Baroque còn ở đó hay không, “Tôi chỉ muốn dời sự chú ý của cô thôi.”
Đây là thời khắc cậu cảm thấy mình mới là kẻ ngốc nhất trần đời, ngốc hơn bất cứ giờ phút nào chứ không phải cô nữa, thế mà cậu còn viện ra cái cớ mà ngay cả bản thân mình cũng không tin này. Thình lình cô ôm lấy cậu từ phía sau, tựa mặt lên lưng cậu, giọng nói cô như thể len lỏi qua từng khớp xương nơi cậu.
“Liên Thành, giờ em không sợ nữa. Liên Thành em thích anh hôn em.”
Vưu Liên Thanh cúi đầu, nhìn bàn tay vừa trắng nõn vừa thon dài của cô vòng từ sau lưng đến phía trước. Khi nãy chính đôi tay ấy đã nắm lấy vạt áo cậu. Nhưng tại sao cậu có thể hôn cô được chứ? Là do kiểu nội tiết tố nam thường bắt đầu xuất hiện thời thiếu niên đột ngột viếng thăm ư? Là vì trong khoảnh khắc đó nốt ruồi đen ẩn trong lông mày cô quá hấp dẫn? Hay là giống như lời bạn cậu bảo hôn một cô gái không cần suy nghĩ lý do, chẳng qua khi ấy trùng hợp bị không khí dụ dỗ nảy sinh nhu cầu sinh lý sao?
Còn chưa đợi Vưu Liên Thành nghĩ cho rõ thì một giọng nói đắc ý đã vang lên: “Tao bắt được bọn mày rồi.”
Năm phút sau, Mộ Mai cúi gằm đầu đi phía sau ông Baroque, còn ông Baroque cúi thấp đầu đi phía sau Vưu Liên Thành, lấy lòng nói: Vưu thiếu gia, cậu đừng cảm thấy áy náy vì vụ xe tôi. Thật ra thì tôi đã định đổi chiếc khác từ lâu rồi, đổi chiếc tiết kiệm năng lượng bảo vệ mội trường, đỡ cho việc mấy người kia suốt ngày viết bài chỉ trích xe của tôi.
Lần thứ ba Vưu Liên Thành và Lâm Mộ Mai hôn môi là ba ngày sau, không biết là ai chủ động, có điều sau đó không ai cự tuyệt.
Liên Thành, chúng ta chỉ hôn môi thôi, không lên giường nhé! Khi ấy, Lâm Mộ Mai đã nói bằng đôi môi hơi sưng của mình.
Quy định không hôn, không lên giường dần biến thành chỉ hôn không lên giường. Thỉnh thoảng Vưu Liên Thành cảm giác mình như bước vào một tấm màn mờ ảo của Lâm Mộ Mai giăng ra.
Cuối mùa hè, bởi vì máy móc xảy ra trục trặc, dẫn đến London rơi vào cảnh cúp điện toàn khu vực. Trong lúc cơn bão đang dần hình thành trên eo biển Anh và Đại Tây Dương, dòng hoàn lưu trước bão khiến cả London trong cảnh mất điện giống như một nhà tắm hơi khổng lồ.
Trong ánh nến lập lòe của thư phòng, sách vở, thước viết rơi rải rác một bên, Mộ Mai nằm trên sàn nhà lót gỗ vàng nhập khẩu từ Brazil, Vưu Liên Thành áp trên người cô.
Buổi tối cúp điện yên lặng như tờ, cả dinh thự họ Vưu im ắng, chỉ còn tiếng mỗi tiếng quẫy nước của đám cá chép trong hồ nơi vườn hoa. Cô đang dịch một bài văn giúp cậu, đôi môi tươi thắm thốt ra thứ tiếng Arab khó đọc dưới ánh nến trở nên đầy cám dỗ. Thế là Vưu Liên Thành chẳng có tâm tư để ý đến mấy ngôn ngữ Arab đó nữa, nghiêng đầu hôn lấy môi cô.
Vưu Liên Thành cũng không nhớ đây là lần thứ mấy cậu hôn cô nữa, cậu cũng không hiểu tại sao lại cứ si mê cảm giác này.
Cơn nóng bức đến từ dòng khí lưu kia như truyền đạt cho Vưu Liên Thành, chỉ hôn thôi là không đủ. Ban đầu cậu ghì chặt cô vào tường, dán sát người cô, cọ qua cọ lại như muốn dùng việc này xua đi cơn nóng hừng hực trong thân thể. Không biết tại sao một hồi lại biến thành cô nằm dưới người cậu, nơi mềm mại trước ngực cách lớp áo của cô đang ủi nóng cậu. Bàn tay cậu run run nắm lấy nơi đó, cảm xúc đầy đặn trong lòng bàn tay tuyệt vời đến khó tin.
Trong mơ hồ, cậu nhớ đến bạn cậu đã nói, ngực cỡ 34 của Lâm Mộ Mai tuyệt đối có sức quyến rũ hơn ngực cỡ 36 của những cô gái khác.
Dường như việc chạm vào cô qua lớp áo ngực mỏng đã không còn đủ thỏa mãn cậu. Ngón tay cậu bắt đầu lần đến vạt áo cô, men theo vạt áo trơn tru luồn vào.
Khi tay cậu đẩy chiếc áo ngực chạm vào da thịt cô, Mộ Mai như thể nghe thấy tiếng đàn hạc tuyệt diệu nơi thiên đàng. Năm ngoái, cậu thiếu niên này đã dùng đôi tay ấy dạo đàn hạc ở Scotland vào ngày mưa bụi đầu xuân, nó hòa âm với tiếng mưa rơi tí tách từ những chiếc lá bên ngoài cửa sổ.
Bất chợt tiếng rao hàng rong vang vọng ở Bắc Kinh xa xôi ùa đến. “Mộ Mai, hãy đến Bắc Kinh với anh đi”, đây là lời Triệu Cẩm Thư đã nói với cô vào hôm lễ thành nhân.
Mộ Mai chậm rãi giơ tay lên bắt lấy đôi tay đang muốn cởi nút áo mình ra.
“Liên Thành, không phải đã nói chúng ta chỉ hôn môi thôi sao.”
Đúng vậy, họ quy định chỉ được hôn môi thôi, cậu muốn dành lần đầu tiên của mình cho cô bé hoa quỳ kia, còn lần đầu tiên của cô nhất định phải dành cho ba của con cô. Vưu Liên Thành như choàng tỉnh khỏi cơn mơ, rút tay ra khỏi áo Lâm Mộ Mai. Bóng dáng Đông Tiểu Quỳ bắt đầu lũ lượt kéo đến.
“Không sao, Liên Thành, chỉ là do cúp điện thôi.” Tay Mộ Mai áp lên gương mặt lúng túng kia.
“Đúng, tại cúp điện thôi.” Thật sự là tại cúp điện thôi, Vưu Liên Thành nghĩ.
“Cũng bởi dòng khí lưu ở eo biển Anh kia.”
“Đúng, là vì dòng khí lưu ở eo biển Anh kia.” Thật sự là vì dòng khí lưu này, Vưu Liên Thành tự nhủ.
Công cuộc gạ tình đã thành công bước một, kể từ chương này về sau các bạn hãy chuẩn bị thuốc bổ máu và khăn giấy khi đến với gái Mai trai Thành nhé ^_^