Ngày 5 tháng 12, trên lịch có ghi rõ: Ngày tốt, thích hợp xuất hành, gả cưới, dọn nhà.
Sáng sớm Bắc Kinh đổ một trận tuyết nhỏ. Đến chín giờ, Mộ mai đứng dưới mái hiên nhìn bầu trời vuông vức trong tứ hợp viện, bông tuyết li ti rơi lả tả hòa trong ánh nắng, Vưu Liên Thành ủ tay cô trong đôi tay ấm áp của mình.
Mộ Mai muốn để lại căn nhà này cho con mình trong tương lai. Cô sẽ kể cho chúng biết, ba mẹ của chúng đã gặp những gì trong đời. Cô sẽ dẫn chúng về đây, thăm thú thành phố Bắc Kinh cổ kính, những con ngõ có tường bao xưa cũ. Bắt đầu từ tứ hợp viện, từng chút giảng giải cho chúng hiểu tinh túy của đất nước có từ thời cổ xưa của phương Đông này.
“Mộ Mai, chúng ta đi thôi.”
Tay được Vưu Liên Thành kéo qua lối đi màu đỏ nâu, ngang qua cánh cửa sổ dán tranh, bước ra cánh cổng cao ba mét, kéo cửa gỗ khóa lại, tay lướt qua bóng đèn tròn màu vàng lỗi thời.
Tạm biệt nhé nhóc! Chắc hẳn phải lâu lắm chúng ta mới gặp lại nhau.
Ngồi vào xe của câu lạc bộ sắp xếp, từ từ chạy ra con ngõ hẹp.
Khoảng mười giờ, xe lên cầu vượt, tuyết ngừng rơi, ánh nắng soi chiếu vạn dặm. Mộ Mai kề mặt vào ô cửa kính, mỉm cười nhìn thành phố chìm trong ánh nắng bên ngoài.
Lúc đến thành phố này, cô chỉ có một mình cô độc, mờ mịt không biết làm sao với tương lai. Nhưng khi rời khỏi đây, trong lòng bàn tay cô lại có thêm một người, trái tim đã căng đầy tình yêu. Đây là thành phố mang cô và anh gặp lại nhau, là thành phố khiến họ cuối cùng ở bên nhau.
“Liên Thành, sau này nếu chúng ta có con, nhất định sẽ dẫn chúng về đây nhé.” Mộ Mai áp tay lên cửa kính, cảm nhận ánh nắng bên ngoài.
Anh không trả lời, chỉ kề mặt đến tựa vào huyệt thái dương của cô, dịu dàng cọ sát.
Mười một giờ, Mộ Mai và Liên Thành đến sân bay, bốn mươi phút sau chuyến bay từ Bắc Kinh đến Brazil sẽ cất cánh, Hồng Tiểu Hiền đang đứng bên cạnh xe hành lý chờ họ.
Trong đại sảnh sân bay, Hồng Tiểu Hiền ngồi trên ghế đeo tai nghe nghe nhạc, còn Vưu Liên Thành một tay nắm tay Lâm Mộ Mai, tay còn lại nghe điện thoại.
Hồi sau, Mộ Mai đứng dậy, định mua một cốc cà phê để nâng cao tinh thần. Song vừa đứng dậy đã bắt gặp ánh mắt truy hỏi của Vưu Liên Thành.
Vưu thiếu gia cảm thấy mình nên thể hiện thái độ ga lăng, thế nên xung phong nhận việc, lúc gần đi còn cúi đầu hôn lên môi cô.
Mộ Mai đỏ mặt, Vưu Liên Thành trời sinh là vật tỏa sáng, đi đến đâu cũng thu hút ánh mắt mọi người. Cô tin ở sảnh chờ này có rất nhiều người nhìn về phía này cho xem.
Mộ Mai không kiềm được ngẩng đầu thoáng nhìn xung quanh, quả nhiên không ít người đang chú ý đến họ. Cô bất đắc dĩ mỉm cười nhìn theo bóng dáng đắc ý của Vưu Liên Thành rời đi, thế nhưng nụ cười mau chóng đọng nơi khóe môi.
Cách đó mấy mươi bước, Dung Nhã đang đứng lẳng lặng nhìn cô, mà bên cạnh anh là Vinh Trinh với bộ trang phục tối màu cũng nhìn cô chằm chằm. Không hiểu sao, lòng Mộ Mai bỗng nao nao dưới ánh mắt của ông. Cô gượng cười đứng dậy, đi đến trước mặt ông, lòng thầm cười khổ. Chắc hẳn màn vừa rồi đã bị hai người này thấy hết đây mà. Thế là trong mắt họ, cô nghiễm nhiên trở thành nữ phụ đánh khinh cướp bồ của bạn thân mình rồi.
Mộ Mai chào Dung Nhã trước, sau đó cung kính gọi: “Vinh lão tiên sinh!”
Ông cụ nheo mắt lại, Mộ Mai không hề né tránh ánh mắt ông, hồi sau mới hắng giọng, ôn hòa cất lời: “Vinh lão tiên sinh, tám năm trước cháu đã biết anh ấy, chuyện của bọn cháu đã bắt đầu trước khi cháu biết Phương Phỉ.”
Đối với ông cụ trước mặt, cô luôn có cảm giác kỳ lạ, cô không muốn mình để lại hình tượng hồ ly tinh xấu xa trong mắt ông. Có lẽ đây chính là duyên phận kỳ diệu mà mọi người hay nói. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã bất giác có thiện cảm với ông, muốn thân thiết với ông một cách khó hiểu.
Im lặng chốc lát, Vinh Trinh mới chậm rãi lên tiếng: “Lâm Mộ Mai, những lời cháu vừa nói chẳng qua muốn cho ta biết thật ra cháu cũng vô tội trong việc này thôi. Nhưng ta mặc kệ những việc đó, ta chỉ biết cháu đã làm Phương Phỉ khóc không ít nước mắt. Mỗi khi nhìn thấy nó lén khóc sau lưng ta, ta chỉ muốn…” Ông gõ cây gậy trong tay, “… Chỉ muốn cầm lấy cây gậy này đánh cháu, để cháu cũng biết đau như nó.”
Mộ Mai cúi thấp đầu, khá ghen tị với Ngô Phương Phỉ có được người ông yêu thương che chở như vậy.
“Cháu xin lỗi.” Mộ Mai lí nhí.
Bên này Dung Nhã khẽ gọi: “Ông!”
Vinh Trinh nheo mắt lại lần nữa, bỗng nhiên bật thốt: “Lâm Mộ Mai, cháu có thể ngẩng đầu lên không?”
Tuy rằng cảm thấy kinh ngạc, Mộ Mai vẫn ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, bắt gặp trong ánh mắt chuyên chú của Vinh Trinh mang theo chút thương cảm. Cảm xúc ấy chính là hoài niệm, hoài niệm một người vô cùng quan trọng với ông.
Trong chốc lát, mắt ông đã đong đầy ánh nước, giọng cũng nhuốm nỗi nhớ nhung: “Cháu rất giống với Vinh Tây, đó là đứa con gái ta thương yêu nhất, bất kể nó đã làm bao nhiêu chuyện đau lòng ta, nhưng ta vẫn không giận nó. Cháu cũng vậy, dù rằng cháu khiến Phương Phỉ thương tâm, nhưng khi nhìn vào mắt cháu, ta cũng không cách nào tức giận cho được.”
Mộ Mai đứng ngây ngẩn, đưa mắt nhìn bóng dáng một già một trẻ kia rời đi. Mười bước rồi hai mươi bước, hai bóng dáng ấy khẽ dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô.
Môi cô nhoẻn cong mỉm cười với họ, giơ tay lên vẫy chào họ. Lúc họ quay đầu đi lần nữa, không biết tại sao lòng cô lại dấy lên nỗi buồn bã. Sao lưng của Vinh lão tiên sinh lại khòm như thế, lưng của một ông cụ tài ba như ông hẳn phải cao thẳng như cây tùng mới đúng.
Trong sảnh sân bay người qua kẻ lại, Mộ Mai cứ đứng thừ người cho đến khi hương cà phê nồng nàn tỏa ra trước mắt. Vưu Liên Thành nhét cốc cà phê vào tay cô: “Uống đi, uống xong chúng ta sẽ lên máy bay.”
Vưu thiếu gia cúi người, nở nụ cười tinh khiết, giơ tay ra làm động tác bay lượn: “Thư đồng, Vưu thiếu gia sẽ đưa em đi đến chân trời góc biển.”
Mười một giờ rưỡi, Mộ Mai và Liên Thành chuẩn bị lên máy bay. 11 giờ 50 phút, máy bay cất cánh, từ từ chạy ra đường băng, sau đó phóng vút lên tầng mây.
Trên cao là trời trong xanh vạn trượng, ánh nắng chói chang.
***
12 giờ đúng, Ngô Phương Phỉ đón một vị khách đã lâu không gặp tại văn phòng của mình.
Mang cái danh nữ họa sĩ tài năng thế hệ mới của phương Đông, Đông Tiểu Quỳ mặc áo khoác màu đỏ rượu cười ngọt ngào, hai lúm đồng tiền sâu hoắm trên má. Ngô Phương Phỉ khoanh tay bất động. Tốt lắm, lại thêm một cô bạn gái của Vưu Liên Thành xuất hiện, tiếc rằng hai người họ đều thuộc về thì quá khứ, mà Lâm Mộ Mai lớn hơn họ nhiều tuổi mới là thì hiện tại của anh.
Đông Tiểu Quỳ cũng không biết mình lên cơn điên gì lại chạy đến nơi đây. Có lẽ cô ta muốn xem thử Ngô Phương Phỉ vì tình yêu đã biến thành thế nào. Đông Tiểu Quỳ chỉ mong Ngô Phương Phỉ cũng sẽ giống như mình, như vậy cô ta mới thấy nội tâm mình thoải mái hơn một chút.
Đúng là Vưu Liên Thành đã khiến cô gái trong sáng như Ngô Phương Phỉ thay đổi triệt để. Theo ánh mắt lạnh lùng và nụ cười giễu cợt dành cho mình, Đông Tiểu Quỳ khẳng định Vưu Liên Thành quả thật tội ác tày trời, ngoại trừ Lâm Mộ Mai ra, anh chẳng hề thương tiếc bất cứ cô gái nào khác, chẳng xứng đáng với cái danh quý ông người Anh mĩ miều chút nào.
Lúc này, Đông Tiểu Quỳ chợt thấy đồng cảm với Ngô Phương Phỉ. Đồng cảm đến mức muốn chia sẻ với đối phương trò đùa tai quái của mình dành cho đôi uyên ương số khổ Vưu Liên Thành và Lâm Mộ Mai kia. Dĩ nhiên là cô ta sẽ không nói thực cho Ngô Phương Phỉ biết hết mọi việc, vì để cho Ngô Phương Phỉ dễ chịu hơn, cô ta quyết định nói dối kết quả xét nghiệm ADN. Cô ta rất tò mò sau khi nghe chuyện này Ngô Phương Phỉ sẽ có phản ứng thế nào? Có hả hê giống như cô ta mong đợi không?
“Họ không phải!” Thế nhưng lại đổi lấy giọng nói yếu ớt của Ngô Phương Phỉ, cô đờ đẫn nhìn chậu sắt trong văn phòng mình, như thể rơi vào thế giới của bản thân, yếu ớt kể, “Trên mẹ tôi còn có một người dì, dì ấy tên là Vinh Tây. Thông minh xinh đẹp, tài hoa hơn người, là một nghệ sĩ trời sinh, thích ca hát và đặc biệt có thiên phú về soạn nhạc. Ai ai cũng khen dì tuyệt đối sẽ trở thành nhà ca kịch nổi tiếng, ông ngoại tôi cũng rất ủng hộ và tự hào vì dì.
Thế nhưng danh hiệu thiên kim của Vinh gia đã định trước là gánh nặng của dì. Nếu như dì là một người chịu an phận, như vậy cuộc đời chắc chắn sẽ thuận lợi đi đến đỉnh vinh quang. Nhưng Vinh Tây lại có một linh hồn quật cường, dì khinh thường những trải đường gia tộc sắp xếp. Năm mười bảy tuổi dì thay đổi thân phận đến Broadway New York xông xáo, tuy rằng có thiên phú nhưng tính tình kiêu ngạo nên luôn luôn vấp phải trắc trở. Kiếp sống nghệ thuật của dì không hề thuận lợi, tình trạng bết bát ấy kéo dài đến năm hai mươi lăm tuổi, dì gặp được một người tên Lý Tư Đinh. Hắn là một tên cuồng âm nhạc, hai người nhanh chóng sa vào bể tình. Lúc này quan hệ của Vinh Tây và gia đình đã đến hồi căng thẳng, ông ngoại tôi ra mặt ngăn cản họ quen nhau, nguyên nhân xuất phát từ một người cha thương yêu con gái, ông nhìn xa trông rộng, biết được Lý Tư Đinh cuối cùng sẽ mang đến cho con gái mình vết thương trí mạng. Năm giờ sau khi ông ngoại tôi cho người cảnh cáo Lý Tư Đinh, dì Vinh Tây đã chính thức đoạn tuyệt quan hệ với gia đình.”
Nói đến đây, Ngô Phương Phỉ dừng lại, nhíu mày nhìn vẻ mặt giễu cợt của Đông Tiểu Quỳ: “Đại họa sĩ, không phải tôi đang kể lể tình sử gia tộc tôi cho cô nghe đâu. Hãy bình tĩnh đã, tôi dám cá cô sẽ nhanh chóng bị câu chuyện của tôi hấp dẫn cho xem.”
Lý Tư Đinh là Hoa kiều, di dân đến Mỹ lâu đời. Hắn cũng có thiên phú âm nhạc giống Vinh Tây, nhưng lại là tay ăn chơi trác táng. Một tháng ba mươi ngày thì đã đổi bạn gái hết hai mươi lăm ngày, hút cần sa chơi nhạc, nghèo rớt mồng tơi nhưng lại tiêu tiền như nước. Song lại được đám đàn bà con gái yêu thích, cam tâm tình nguyện đưa tiền cho hắn tiêu xài. Có điều, hắn không phải là kiểu người sống bám váy đàn bà, hắn chỉ không có ý thức về chuyện tiền bạc, phụ nữ phát cuồng vì hắn, cho rằng sự dịu dàng sẽ cảm hóa được gã lãng tử này. Và Vinh Tây cũng là một trong số đó.
Tiếc rằng, cũng như những cô gái khác, Vinh Tây không hề làm được điều ấy, thậm chí còn chọn cách ngu xuẩn là để mang thai, hành động này trái lại đã trở thành kíp nổ cho cuộc chia tay giữa họ. Có lẽ do mang thai đã khiến Vinh Tây sáng suốt hơn, cô cai rượu, rời khỏi Lý Tư Đinh, bắt đầu lại cuộc sống soạn nhạc viết lời. Lúc cô có thai năm tháng, Lý Tư Đinh đột tử trên giường của một ả gái quán bar, chết do hút ma túy quá liều dẫn đến tim ngừng đập, năm đó hắn chỉ mới hai mươi chín tuổi.
Sau khi Lý Tư Đinh chết, Vinh Tây rời khỏi New York về Trung Quốc. Trước khi về cô đã viết cho Vinh Trinh một lá thư, hi vọng ông tha thứ cho mình, hơn nữa cho mình một chút thời gian để điều chỉnh tâm trạng. Mang thai mười tháng, Vinh Tây sống ở Thượng Hải. Có một hôm bắt taxi đi công việc, gặp phải gã tài xế taxi khác say rượu chạy ngược chiều tông vào xe mình ngồi. Đến được bệnh viện, câu cuối cùng của cô chính là “Hãy cứu con tôi”. Dưới sự giúp đỡ hết sức của bác sĩ, Vinh Tây sinh ra một đứa con gái, nhưng cô lại hoàn toàn không có cơ hội thấy mặt con mình.
Hôm đó, ở phòng sinh khá cùng bệnh viện, có một sản phụ trẻ tuổi cũng sinh ra một bé gái. Mẹ của cô ta đã nhét cho nhóm bác sĩ y tá một phong thư rất dày, hi vọng bác sĩ hãy đưa bé gái này đi, tráo đổi một đứa bé đã chết khác. Bà đã cầu khẩn bác sĩ rằng con gái bà còn quá trẻ, không thể để việc này hủy diệt nó. Thế là bác sĩ tìm một y tá mình tin tưởng đến ôm đi. Hôm đó có rất nhiều vụ tai nạn được đưa đến bệnh viện, y tá kia vì chút sơ suất mà tạo nên sai lầm nghiêm trọng, để áo bông chụp lên mặt đứa bé lâu dẫn đến ngạt thở chết. Cô ta sợ hãi khủng khiếp, sợ phải gánh chịu trách nhiệm cũng sợ mất đi tín nhiệm của bác sĩ, thế là nhân lúc hỗn loạn tráo đổi bé gái Vinh Tây sinh ra, đưa đến một cô nhi viện ở Thượng Hải như lời bác sĩ dặn, và bảo con gái của Vinh Tây sinh đã mất rồi.
“Mà đứa bé cuối cùng bị ôm đến cô nhi viện kia sau này có tên là Lâm Mộ Mai.”
Đông Tiểu Quỳ chấn động, Ngô Phương Phỉ khoanh tay kề người đến sát cô ta: “Đông Tiểu Quỳ, cô đoán xem, sản phụ trẻ tuổi trong phòng sinh khác kia là ai?”
Tim Đông Tiểu Quỳ đập thình thịch, lắc đầu nguầy nguậy: “Không thể nào, không thể nào!”
Làm sao cuộc đời này lại giống như phim thế cơ chứ? Đây không phải là phim truyền hình, sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy xảy ra được. Không bao giờ!
“Sản phụ trẻ tuổi kia tên là Tống Thư Duyệt.” Ngô Phương Phỉ chậm rãi thốt ra từng chữ, “Về phần Tống Thư Duyệt cũng là một bi kịch.”
Năm đó Tống Thư Duyệt mới hai mươi tuổi, là một sinh viên xuất sắc tương lai sáng lạng. Có một ngày trên đường về nhà bất hạnh bị mấy tên say luân phiên cưỡng hiếp đến bất tỉnh, sau đó ném ở ga tàu hỏa, may mà được người đi đường tốt bụng đưa đến bệnh viện. Nằm suốt trong bệnh viện bốn mươi ngày, sau đó Tống Thư Duyệt phát hiện mình mang thai. Ba Tống Thư Duyệt mất sớm, trước giờ chỉ sống nương tựa với mẹ. Bà mẹ nhất quyết bắt con gái phá bỏ cái thai ấy đi, ở thời đại kia, có chửa hoang sẽ bị người đời dè bĩu, thế mà đứa con gái bình thường ngoan ngoãn lại chết sống không đồng ý, thậm chí lấy cái chết ra uy hiếp, cuối cùng mẹ Tống Thư Duyệt phải dùng cách kia để tuyệt hi vọng con gái mình.
Sau khi biết con gái mình sinh đã chết, Tống Thư Duyệt nghe theo đề nghị của bác sĩ và mẹ, sang Anh du học và quen biết Vưu Lăng Vân. Tống Thư Duyệt đi không lâu thì mẹ bà cũng mất, còn bác sĩ nhận tiền kia không chịu được lương tâm khiển trách, sau vài năm bèn đi đến cô nhi viện kể cho sơ Tống mọi chuyện. Vì vậy sơ Tống mới viết thư đến London, kể hết mọi chuyện cho mẹ nuôi của Lâm Mộ Mai nghe. Vì vậy mới có chuyện nhầm lẫn Lâm Mộ Mai là chị em cùng mẹ khác cha với Vưu Liên Thành.
Ngô Phương Phỉ kiêu ngạo ngẩng đầu chỉ vào mình: “Còn tôi là người duy nhất biết tất cả chuyện này, và bây giờ cô là người thứ hai.”
Đông Tiểu Quỳ há hốc, không thốt nổi một câu.
Ngô Phương Phỉ cười đắng chát: “Tôi cảm thấy đây nhất định là Thượng đế đang thử thách tôi có phải một cô gái lương thiện hay không. Nếu không sao lại để chân tướng rơi vào tay tôi. Cách đây không lâu tôi nhận được một phần bưu phẩm gửi đến từ Mỹ, hai mươi bảy năm trước ông ngoại tôi đã ủy quyền cho một thám tử tư điều tra việc này, ôm lòng cầu may xem thử lúc đưa vào bệnh viện liệu có xảy ra sai sót gì không, hi vọng con gái của Vinh Tây vẫn còn sống. Vì vậy sau trăm cay nghìn đắng, thám tử kia đã điều tra được tỏ tường chuyện này, sửa sang lại tất cả tài liệu điều tra được chuẩn bị gửi cho ông ngoại tôi. Nhưng xui xẻo thay, còn chưa kịp gửi thì đã bị kẻ thù của mình chém chết, tài liệu kia cứ thế để bám bụi. Sau này ông ngoại tôi cũng nhờ mấy thám tử khác điều tra nhưng kết quả chỉ khiến ông thất vọng, thế nên ông từ bỏ. Trải qua bao nhiêu năm, một ngày đứa con trai của thám tử xui xẻo kia bỗng phát hiện ra tài liệu này, vậy nên gửi cho ông ngoại tôi.”
Ngô Phương Phỉ nhún vai: “Đáng tiếc tôi không hề lương thiện như tôi những tưởng, tôi không hề đưa cho ông ngoại tôi mà đốt trụi chúng đi. Tôi luôn biết ông ngoại và mẹ tôi nhớ thương dì Vinh Tây cỡ nào, nếu họ biết con gái của dì ấy vẫn còn sống chắc sẽ mừng lắm.” Cô ta ngẩng đầu lên mỉm cười, “Đông Tiểu Quỳ, cô biết không? Nếu chuyện này xảy ra thật, tôi sẽ phải gọi Lâm Mộ Mai là chị họ đấy. Nhưng nếu vậy thì cô ta sẽ có lý do lui tới nhà tôi, và tôi thì phải trơ mắt nhìn cô ta và Vưu Liên Thành yêu thương ngọt ngào. Tôi có thể chịu được bọn họ sống hạnh phúc với nhau ở nơi tôi không nhìn thấy, nhưng tôi không chịu được bọn họ hạnh phúc trước mặt tôi. Tôi không chấp nhận được…”
Cuối cùng Ngô Phương Phỉ ôm mặt khóc nức nở, không biết là vì căm hận cho bản thân hay vì thương cảm cho mối duyên kỳ dị kia.
***
Ở độ cao mười nghìn mét, Vưu Liên Thành đang lim dim thì cảm nhận được bên tai mình nhồn nhột, vừa mở mắt ra đã thấy Lâm Mộ Mai đang tựa vào ngực mình ngủ say sưa trong ánh sáng mờ mờ. Anh nhoẻn môi kéo chăn kín cho cô, thấy đầu cô sắp chệch đi, bèn cuống quýt đưa tay ra đỡ.
Tốt rồi, tốt rồi! Anh điều chỉnh tư thế để cô tựa vào ngực mình thoải mái hơn.
Sau khi tất cả thỏa đáng, Vưu Liên Thành lại nhìn thấy hai xoáy tóc kề sát nhau như hai đứa bé trên đỉnh đầu Lâm Mộ Mai. Anh từng đọc một quyển thần thoại của Latin, trong đó bảo ai có được hai xoáy tóc như vậy chính là được Thượng đế ban ân, ân điển này là tượng trưng độc nhất vô nhị dành cho người Latin họ.
Vưu thiếu gia cong môi, kề đầu đến tựa vào mái đầu Lâm Mộ Mai, an yên mắt nhắm lại.